Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 3 - Chương 79: Ta tới giết nàng




Tướng quân nhìn thấy Vương vẫn ngồi nơi đó nhắm mắt, dường như sẽ không có hành động gì, lại nhìn sắc trời đã dần tối, chẳng lẽ Vương không sốt ruột sao? Thật sự để Nương nương gả cho người khác ư? Vậy đối với hắn, đối với Long triều thật là quá sỉ nhục.

Hắn cứ ngồi đó nhịn cũng không được: “Vương, chúng ta có phải nên có hành động rồi hay không, hoặc là để mạt tướng mang theo vài người, lẻn vào quân doanh của bọn chúng giải cứu nương nương ra?”



Long Hạo Thiên lúc này mới mở mắt nhìn hắn: “Ngươi thực quan tâm tới nàng quá đó.”



Thân mình Tướng quân run bắn, vội vàng quỳ xuống giải thích: “Vương, nương nương thanh khiết thông minh, lại có tài, trong nguy nan còn có thể nghĩ ra cách cứu Vương, hơn nữa, nàng lại là nương nương, nếu nàng gả cho người khác, Vương sao có thể chịu nổi?”



“Đứng lên, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?”

Long Hạo Thiên phân phó, bản thân sao không hiểu ý của hắn, hắn đương nhiên không thể chịu được loại sỉ nhục này.

“Tạ ơn Vương.”

Tướng quân lúc này mới thở ra, nhưng vẫn là không dám nhiều lời nữa.

Một binh sĩ đột nhiên từ bên ngoài tiến vào bẩm báo: “Vương, người Hán triều đem rượu mừng đến tặng.”



“Phải vậy không? Thử xem trong đó có độc hay không, nếu không thì các ngươi cùng nhau uống đi.”

Long Hạo Thiên lạnh lùng hạ lệnh.

Tướng quân thật sự không hiểu Vương rốt cuộc muốn làm gì? Thật sự buông tha cho nương nương sao? Ở trong lòng hắn chỉ có thể thầm tiếc hận cho nương nương, Vương muốn sao thì cứ như vậy.

“Ngươi cũng lui xuống đi, chú ý phòng bị cho tốt.”

Long Hạo Thiên ra lệnh.

“Dạ, mạt tướng cáo lui.”

Tướng quân chắp tay hành lễ, sau đó lui ra ngoài.

Long Hạo Thiên lúc này mới cởi áo giáp trên người, thay một thân hắc y, nháy mắt liền phóng ra ngoài.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vân Yên cảm thấy trên mặt ngưa ngứa, mở mắt ra đã thấy một cặp mắt lạnh như băng, trong lòng ngẩn ngơ, sao có thể là hắn?

“Ngươi có phải đang chờ đợi được làm tân nương hay không?”

Long Hạo Thiên vuốt ve mặt nàng, mở lời mang theo ý châm chọc.

“Đúng vậy.”

Vân Yên từ trên giường ngồi dậy, khóe môi tươi cười, “Vương là tới đây chúc mừng thần thiếp sao?”

Hắn đã muốn châm chọc, vậy chính mình cũng chiều theo ý của hắn.

“Ngươi cho rằng Bổn Vương tới chúc mừng ư?”

Long Hạo Thiên đưa tay vuốt đoạn tóc ngắn của nàng, thái độ khiến người ta không nhìn ra được ý đồ của hắn.

“Không phải, nhưng thần thiếp cũng hiểu được Vương sẽ không phải tới đây để cứu thần thiếp.”

Vân Yên khẳng định, nghiêng đầu né tránh tay hắn, nàng không thích động tác này.

“Sao ngươi có thể khẳng định như vậy?”

Long Hạo Thiên giận dữ, hắn không thích người khác có thể nhìn thấu tâm tư của mình, nhất là nàng.

“Đương nhiên, bởi vì thần thiếp biết Vương không có cách nào đưa thần thiếp ra khỏi chỗ này.”

Lời nói của Vân Yên cũng ẩn chứa châm chọc.

“Bổn Vương thấy ngươi cũng là không có ý muốn đi.”

Long Hạo Thiên lạnh lùng nhìn nàng, nàng dám châm chọc hắn ư.

Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng nói.

“Nàng có muốn đi cũng không đi được, U Linh Vương, ngươi rốt cuộc cũng đã đến rồi.”

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lý Mục đang đứng ở nơi đó, rất nhanh sau đó, rất nhiều cung thủ cùng tiến vào.

“Kế hoạch của các ngươi chu đáo chặt chẽ như vậy, Bổn Vương không đến chẳng phải làm cho các ngươi quá thất vọng rồi sao?”

Long Hạo Thiên chỉ lạnh lùng liếc vòng vây xung quanh mình.

“Chúng ta không cần nói lời vô nghĩa, bây giờ ta cho ngươi hai con đường.

Một là ký lên chiến thư hòa bình, hai là chờ chết, ngươi tự mình chọn đi.”

Lý Mục không muốn dông dài, trực tiếp nói.

“Là Vương, đương nhiên giống nhau không chọn cách chờ chết rồi.

Ngươi cũng quá coi thường Bổn Vương, Bổn Vương nếu đã vào được, đương nhiên có bản lĩnh đi ra.”

Long Hạo Thiên tuyệt nhiên không để lời đe dọa của hắn vào trong mắt, hắn nghĩ mình còn có thể dễ dàng bị hắn vây hãm lần nữa sao?

Lý Mục cũng không nghĩ hắn sẽ đến: “Ngươi một người có thể rời khỏi, nhưng nếu muốn cứu nàng ra là không thể.”



Long Hạo Thiên chỉ cười lạnh, “Ai nói Bổn Vương tới cứu nàng?”



Hả? Lý Mục ngẩn người, theo bản năng hỏi lại hắn một câu: “Ngươi không tới cứu nàng vậy tới làm gì?”



“Hắn tới là để giết ta.”

Vân Yên đột nhiên mở miệng, nàng rốt cuộc đã hiểu hắn đến đây làm gì.

“Cái gì? Giết ngươi?”

Lý Mục càng mờ mịt không hiểu, hắn lẻn vào đây không để cứu nàng, ngược lại còn muốn giết nàng? Dù sao đi nữa nàng cũng là nữ nhân của hắn, hắn không có cảm tình cũng còn có ân tình, hắn có thể tuyệt tình như vậy sao? Hay là bọn họ đã có mưu kế gì khác?

“Nữ nhân không nên thông minh như vậy.”

Long Hạo Thiên nhìn nàng, kiếm trong tay nháy mắt đã đặt trên cổ nàng.

“Có thông minh cũng là thông minh lần cuối cùng, không phải sao?”

Vân Yên hỏi lại hắn.

Nhìn thấy nàng thản nhiên như vậy, Long Hạo Thiên chợt có chút dao động, nhưng hắn biết chính mình không thể mang nàng đi, một khi đã như vậy hắn chỉ còn cách là giết nàng.

“U Linh Vương, cho dù ngươi có giết nàng thì hôm nay ngươi cũng phải chết, không cần nghi ngờ.”

Lý Mục vung tay, tên từ bốn phương tám hướng đều hướng về phía bọn họ bắn tới.

Vân Yên đứng ở đó nhìn mũi tên hướng về phía mình, nàng biết hôm nay nàng chết chắc rồi, bởi vì nàng không căn bản không có khả năng tránh né.

“Ngươi cho rằng như vậy có thể giết được Bổn Vương sao?”

Long Hạo Thiên đột nhiên vươn tay ôm lấy nàng bay ra khỏi lều trại, kiếm trong tay vung lên chém đứt từng mũi tên bay tới.

Cảm giác được thân thể mình dần bay lên, Vân Yên trợn to mắt đẹp, không thể tin được mà nhìn hắn, hắn cư nhiên đang cứu nàng.

“Nhìn cái gì?”

Long Hạo Thiên một bên ôm nàng tránh ra sau lưng, một bên đối phó với truy binh.

May mắn thay đám cung thủ kia cũng thật vô dụng.

“Ngươi không phải muốn giết ta sao? Vì sao còn cứu ta?”

Vân Yên nghi hoặc nhìn hắn.

“Bổn Vương quả thật muốn giết ngươi, nhưng ngươi cũng là nữ nhân của Bổn Vương, Bổn Vương không nghĩ sẽ để ngươi chết trong tay người khác.”

Ngữ khí của Long Hạo Thiên vẫn lạnh băng như cũ.

Hỏi thật uổng công vô ích, Vân Yên đã biết hắn sẽ không có lòng tốt như vậy đâu.

Đột nhiên nghe tiếng Lý Mục hô lớn: “U Linh Vương, ngươi không thoát được đâu, mau giơ tay chịu trói đi.”



Chung quanh đột nhiên sáng ngời, rất nhiều binh lính càm đuốc vây quanh bọn họ