“Ăn ngon là do tâm tình của người ăn, chứ không phải do đồ ăn quyết định.”
Vân Yên lau lau khóe miệng, xoay người nhìn hắn, tâm tình của nàng đang rất tốt cho nên ăn liền thấy ngon.
“Ý của ngươi là ngươi bị bắt đến đây, ngược lại còn khiến tâm tình của ngươi tốt lên?”
Nam nhân bị nàng làm cho hồ đồ rồi, rốt cuộc tại sao nàng lại nói lời không theo lẽ tự nhiên gì cả.
“Nếu ta nói phải, ngươi có tin không?”
Vân Yên nở nụ cười.
Nam nhân nhìn nụ cười sán lạn của nàng, trong chớp mắt chợt cảm thấy hoảng hốt, nữ nhân hóa ra có thể cười động lòng người như vậy, hay chỉ là do mình quanh năm chinh chiến nên mới có cảm giác này.
“Đúng rồi, nghe nói quân sư của các ngươi đặc biệt thông minh, trận pháp vây hãn U Linh Vương do hắn nghĩ ra đúng không? Ta có thể gặp hắn được không?”
Vân Yên đột nhiên hỏi, người có thể gây khó khăn cho Long Hạo Thiên nhất định không phải người đơn giản, nàng rất hiếu kỳ, không biết hắn là người như thế nào?
“Ngươi muốn làm gì?”
Nam nhân lập tức cảnh giác, quân sư không phải người mà ai muốn gặp là có thể gặp, nhìn nàng một cái hắn lập tức xoay người rời đi, ra đến cửa cố ý dặn dò binh lính trông coi nàng.
Vân Yên nhìn hắn cảnh giác như vậy lại càng thêm phần tò mò, rốt cuộc quân sư kia là người thế nào nha?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Long Hạo Thiên nằm đó khép mắt nghỉ ngơi, chỉ là không ngủ say, hắn vẫn suy nghĩ đến nếu thật người Hán triều bắt nàng, như vậy sáng sớm mai bọn chúng sẽ có hành động.
“Vương, đã đi dò la rõ ràng, nương nương đúng là bị người Hán triều bắt cóc, nghe nói là ngày mai sẽ cùng Vương đàm phán, chúng ta vẫn nên sớm chuẩn bị tìm cách cứu Nương nương.”
Tướng quân đi vào nói.
“Muốn dùng một nữ nhân để uy hiếp Bổn Vương sao? Bọn chúng nghĩ Bổn Vương dễ đối phó như vậy sao?”
Long Hạo Thiên cười lạnh, quả nhiên đúng như mình dự đoán.
“Vương có muốn mạt tướng đi cứu nương nương ra trước hay không?”
Tướng quân hỏi.
“Không cần, các ngươi lui xuống trước đi, Bổn Vương sẽ có cách.”
Long Hạo Thiên vung tay ra lệnh, hắn muốn xem thử người Hán triều ngày mai bị hạ bệ như thế nào.
Nhìn trời đã sắp sáng rồi, trò vui hẳn là đã ra sân khấu.
Trên chiến trường, binh lính hai nước chỉnh tề nắm chặt binh khí trong tay, chỉ chờ tướng quân ra lệnh một tiếng là lập tức xông lên.
Vân Yên bị trói chặt tay áp giải lên phía trước.
Long Hạo Thiên liếc nhìn nàng, ánh mắt dời sang tướng quân Hán triều, cười lạnh nhưng không mở miệng trước.
Vân Yên cũng thản nhiêu nhìn hắn, nàng chưa từng có tham vọng hắn sẽ cứu mình, cho nên sẽ không ôm hi vọng.
“U Linh Vương, nữ nhân của ngươi hiện tại đang nằm trong tay ta, chỉ cần ngươi khẳng định ký lập chiến thư hòa bình, vĩnh viễn không xâm phạm, Hán triều chúng ta lập tức đem nàng trả lại cho ngươi.”
Tướng quân Hán triều lên tiếng.
“Chỉ bằng ngươi cũng xứng cùng Bổn Vương bàn điều kiện sao? Còn có, đừng hòng nghĩ rằng có thể dùng một nữ nhân uy hiếp Bổn Vương, đó chính là sỉ nhục Bổn Vương, nhớ kỹ lần sau nếu muốn bắt cóc, trước tiên hãy hỏi kỹ người ngươi bắt cóc có phải là người có giá trị hay không.
Bổn Vương không muốn cùng ngươi nói nhảm, muốn giết tùy ngươi.
Muốn Bổn Vương ký chiến thư hòa bình, thật mơ tưởng, Bổn Vương không muốn lãng phí thời gian với ngươi, ngươi cứ tự nhiên, Bổn Vương không tháp tùng được.”
Long Hạo Thiên lạnh lùng châm chọc, nói xong phất tay đứng dậy: “Trở về.”
“Vương…”
Tướng quân ngẩn người, Vương thật sự mặc kệ sống chết của Nương nương sao?
“Trở về… đây là mệnh lệnh.”
Sắc mặt Long Hạo Thiên càng thêm lạnh lùng.
“Dạ.”
Tướng quân nhìn sắc mặt Vương thay đổi, không dám không tuân theo, chỉ là lo lắng sau đó người Hán có thẹn quá thành giận mà tổn thương nương nương hay không?
“Đứng lại.”
Tướng quân Hán triều nhanh chóng rút thanh đao bên hông bay qua.
Long Hạo Thiên dừng lại, vừa quay đầu lại đã thấy thanh đao của hắn đặt trên cổ Vân Yên, đột nhiên nở nụ cười, “Ngươi tựa như chưa nghe rõ lời nói vừa rồi của Bổn Vương, muốn giết tùy ngươi.”
“U Linh Vương, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu ngươi không đáp ứng, đao trên tay ta sẽ không lưu tình.”
Tướng quân Hán triều ấn đao trên cổ nàng đã sâu vài phần.
“Bổn Vương đã nói rất rõ ràng, nếu ngươi muốn Bổn Vương quan sát, Bổn Vương sẽ chiều ý ngươi, ra tay đi.”
Tay Long Hạo Thiên làm một động tác mời.
Tướng quân Long triều cùng binh lính ở một bên thầm lo lắng, Vương đang muốn làm gì? Hắn thật sự mặc kệ Nương nương sao? Nhưng bọn họ cũng không dám lên tiếng.
Vân Yên từ đầu đến cuối đều không nói một câu, sắc mặt vẫn thản nhiên, khóe môi còn nhếch cười.
Tướng quân Hán triều nhìn dáng vẻ không có ý muốn cứu nàng của hắn, chuyển sang nhắm vào nàng: “Ngươi không cầu cứu sao? Ngươi không sợ chết ư?”
“Hôm qua ta đã nói qua, dùng ta để uy hiếp hắn là sai lầm của ngươi.”
Từ đầu đến cuối trên mặt Vân Yên vẫn mang theo ý cười, đã sớm biết kết quả như vậy nàng còn cần cầu cứu hắn ư.
“Vậy ngươi thật sự không sợ chết sao?”
Tướng quân Hán triều thẹn quá thành giận, bọn họ rốt cuộc bình tĩnh như vậy là đang ép hắn sao, cho rằng hắn không dám?
“Sợ, nhưng là nhất định phải chết, ta chết cũng nên có chút tôn nghiêm, có lẽ sau khi ta chết, U Linh Vương vĩ đại của chúng ta sẽ truy phong cho ta một danh hiệu gì đó, nếu ta cầu xin sẽ chỉ nhận được nhạo báng của người khác.”
Vân Yên nhìn hắn, trong lời nói ngầm trào phúng.
“Được, Bổn Vương đáp ứng ngươi, cho ngươi được chết thứ sở.”
Con ngươi đen của Long Hạo Thiên cũng nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ muốn từ ánh mắt nàng nhìn rõ được lòng nàng, có thật sự giống như biểu hiện của nàng không, bình tĩnh vô vị.
“Tạ ơn Vương ân điển.”
Vân Yên tuy rằng không thể hành lễ, chỉ khẽ gật đầu.
Nhìn bọn họ đối thoại qua lại, tướng quân Hán triều rốt cuộc bị bọn họ chọc giận, “Đây là các ngươi bức ta, đừng trách ta ra tay không lưu tình.”
Vân Yên khép mắt lại, nàng thật không ngờ có ngày bản thân chết trên chiến trường.
Binh lính Long triều, tim đều nhảy lên, nhưng Vương không lên tiếng bọn họ cũng không dám động.
Long Hạo Thiên cũng không hề chớp mắt, hắn còn nhẹ nhàng nói một cách bâng quơ:“Xuống tay dứt khoát một chút.”