Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 3 - Chương 73: Bị bắt thỏa hiệp




Ra đến bên ngoài, gió lạnh thổi tới trên mặt, trên người nàng, Vân Yên mới hiểu được hắn là cố ý nhằm vào mình, nàng không quan tâm hắn gây khó dễ với mình như thế nào, chỉ là nàng đã đáp ứng các nữ nhân kia, bây giờ nên làm sao đây?

Hiện tại thật sự có chút hối hận, tại sao nàng phải cứu hắn, hắn chết rồi không phải giải quyết hết mọi chuyện rồi sao? Bản thân cũng được giải thoát.

Nhưng cứu cũng đã cứu rồi, hối hận cũng không kịp.

“Nương nương, tại sao người lại đứng ở đây? Chỗ này là biên giới, buổi tối gió rất lạnh, người nên về lều trại nghỉ ngơi đi.”

Tướng quân nhìn thấy nàng liền đi tới nói.

Trải qua ngày hôm nay, trong lòng hắn thật sùng bái vị nương nương này.

“Cảm ơn, ta biết rồi.”

Vân Yên gật đầu, vừa định xoay người rời đi đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Đúng rồi, các nữ nhân đâu? Các nàng ở nơi nào?”



“Nương nương, các nàng đều rất hưng phấnđang cáo biệt các binh linh lần cuối và thu thập hành lý để chuẩn bị ngày mai rời đi.”

Tướng quân đáp.

“Ừ, ta đã biết.”

Vân Yên gật đầu, thoát ly được khổ ải có ai mà không hưng phấn, chính là nghe thấy vậy sắc mặt nàng càng trở nên trầm trọng.

“Vậy nương nương nghỉ ngơi sớm một chút, mạt tướng cáo lui.”

Tướng quân nói xong quay người rời đi.

Vân Yên vừa định quay trở về chợt nghe được từ xa truyền đến tiếng cười nói cùng hoan hô, lòng nàng càng thêm phiền loạn, Long Hạo Thiên không đồng ý, nàng biết nói thế nào với các nàng đây.

“Nương nương, hóa ra người ở đây.”

Một binh sĩ thở hổn hển chạy đến.

“Có việc gì sao?”

Vân Yên hỏi.

“Nương nương, mọi người muốn mời nương nương cùng đến chung vui, chỉ là không biết nương nương có chịu hạ mình đến hay không?”

Binh sĩ ấp úng, bọn họ đều sợ nương nương cự tuyệt, cho nên hắn xung phong nhận việc mà đến đây.

“Được.”

Vân Yên đồng ý đi cùng hắn, vừa đi vừa hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy?”





Mọi người đang ca hát nhảy múa.”

Binh sĩ đáp.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Từ xa, Vân Yên đã nhìn thấy rất nhiều binh lính tạo thành một vòng tròn vây quanh lửa trại, nữ nhân bên trong vòng tròn nhảy múa vui vẻ.

“Bái kiến nương nương.”

Nhìn thấy nàng đến, mọi người đều cung kính hành lễ.

“Tất cả đứng lên đi, thoải mái là được rồi.”

Vân Yên ngồi xuống một bên, bọn họ đã chuẩn bị ghế cho nàng.

Nhìn thấy bọn họ đều cùng một bộ dáng vui vẻ khó có được , ở trên chiến trường chém chém giết giết, bọn họ chỉ có thể hưởng thụ niềm vui ngắn ngủi này mà thôi.

“Nương nương, tạ ơn ân điển của người, đã cho chúng tôi thoát ly khổ ải, xin nhận của tỷ muội chúng tôi một lạy.”

Tất cả nữ nhân cùng nhau quỳ gối, vẻ mặt các nàng đều là mang ơn.

“Các ngươi mau đứng lên đi.”

Vân Yên lập tức đứng dậy, sắc mặt xấu hổ, nàng nhận không nổi một lạy này của các nàng.

“Nương nương, tạ ơn người.”

Các nữ nhân này vẫn cùng nhau quỳ xuống dập đầu tạ ơn, khóe mắt rưng rưng.

Loại cảm kích này không cần nói cũng hiểu được.

Vân Yên bị vẻ cảm kích trên mặt các nàng đâm bị thương, nàng phải làm sao nói cho các nàng biết các nàng không thể đi, nhìn thấy bộ dáng thật sự hưng phấn của các nàng, nàng không thể nói lên lời.

“Nương nương, điệu nhảy này tỷ muội chúng tôi dành tặng cho nương nương, chúc nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Các nữ nhân sau khi hành lễ liền đứng lên bắt đầu nhảy múa.

Vân Yên hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức điệu múa của các nàng, các nàng càng nhảy đẹp trong lòng nàng càng cảm thấy bất an.

Chờ điệu múa chấm dứt, nàng lập tức nói: “Các ngươi cứ tiếp tục vui vẻ, ta có chút mệt mỏi, đi nghỉ ngơi trước.”



“Nương nương đi thong thả.”

Tất cả vội vàng cung tiễn, tưởng rằng nàng muốn đi chăm sóc Vương.

Vân Yên mang vẻ mặt đầy tức giận, đi thẳng đến lều của Long Hạo Thiên, nàng phải làm cho hắn đồng ý thả những nữ nhân kia.

Rầm… nàng thật sự khó thở, một cước đá văng cửa, nổi giận đùng đùng trừng mắt với hắn: “Ngươi nói đi, ngươi muốn thế nào mới đồng ý thả các nàng đi.”



Long Hạo Thiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ hồng, thật dị thường đáng yêu, đi qua lấy tay nâng cằm nàng lên: “Làm cho Bổn Vương nghĩ lại.”



“Buông ra.”

Vân Yên gạt tay hắn, trong lòng thầm hứa từ đây về sau, cho dù hắn chết nàng cũng sẽ không liếc mắt, càng không nói đến sẽ cứu hắn.

“Nổi giận sao? Đây là thái độ cầu xin của ngươi ư? Thật là không có thành ý.”

Ánh mắt Long Hạo Thiên trở nên lạnh lùng, đang cầu xin hắn mà còn lớn lối như vậy, nàng nghĩ nàng cứu hắn thì hắn nên cảm kích nàng sao?

“Ta không phải cầu ngươi, ta cũng không cần cầu xin ngươi, ta là đang muốn cùng ngươi trao đổi điều kiện đôi bên cùng có lợi.”

Vân Yên trừng mắt với hắn, nàng biết cầu xin hắn chỉ làm cho hắn đắc ý thôi.

“Trao đổi điều kiện? Ngươi có tư cách gì cùng Bổn Vương trao đổi điều kiện? Có điều nếu ngươi có thành ý có lẽ Bổn vương sẽ giải quyết vấn đề này cho ngươi.”

Khóe môi Long Hạo Thiên chợt nhếch lên một nụ cười tà ác.

“Thành ý như thế nào?”

Vân Yên lập tức cảnh giác, không biết hắn lại có chủ ý gì?

“Nếu ngươi có thể hầu hạ Bổn Vương thoải mái, có lẽ Bổn Vương sẽ cân nhắc lại.”

Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt thâm trầm làm nàng có một dự cảm không tốt.

Hầu hạ? Mặt Vân Yên chợt đỏ lên, nhớ tới lần triền miên đêm đó, nàng cắn môi nói: “Đê tiện.”



“Đê tiện? Bổn Vương nói chính là ngươi hầu hạ Bổn Vương dùng bữa, ngươi đỏ mặt làm gì? Ngươi đang suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ ngươi là muốn lên giường?”

Ngón tay Long Hạo Thiên trượt trên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng.

“Vô sỉ.”

Mặt Vân Yên ngày càng đỏ hơn.

“Ha ha… Nếu ngươi đã muốn vậy, Bổn Vương liền chiều theo ý ngươi, nếu ngươi ở trên giường hầu hạ Bổn Vương chu đáo, Bổn Vương lập tức thả các nàng đi.”



“Ta – không – đồng – ý.”

Vân Yên cắn răng gằn từng tiếng.

“Ngươi không đồng ý? Được, Bổn Vương cũng không miễn cưỡng, ngươi đi đi, về phần các nàng cứ giữ lại đây.”

Giọng nói của Long Hạo Thiên mang theo uy hiếp.

Trong mắt Vân Yên ngập tràn phẫn nộ, hận không thể giết chết hắn, tức giận đến nỗi ngực không ngừng phập phồng, vừa rồi những nữ nhân đó mang một bộ dáng cảm động rơi nước mắt, nàng hung hăng nắm chặt hai bàn tay trắng như phấn, làm cho bản thân bình tĩnh lại, nhắm mắt lại khuất phục nói: “Được, ta nguyện ý.”