Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 3 - Chương 117: Hồi cung




“Tiểu Thanh.”

Nhìn thấy nàng, Vân Yên vui mừnggọi, đi về phía nàng.

“Tiểu...

Công chúa.”

Tiểu Thanh nhìn thấy nàngcũng rất xúc động, muốn đi tới nhưng lại bị binh lính gắt gao ngăn lại.

Long Hạo Thiên cau mày nhìn nàng, hẳn là các nàng rấtthân quen, bèn phất tay, ra hiệu cho binh lính đang ngăn cản buông nàng ra.

“Công chúa.”

Ngay lập tức Tiểu Thanh vội chạy tớitrước mặt nàng, chưa kịp nói lời nào thì nước mắt đã rơi.

“Tiểu Thanh, thật sự là ngươi? Ngươi vẫn chưa trở vềsao?”

Vân Yên ôm lấy nàng, sự vui mừng lúc gặp lại không thể diễn tả bằnglời.

“Công chúa, Tiểu Thanh vẫn chưa trở về, Tiểu Thanh vẫnmột mực chờ công chúa.”

Tiểu Thanh rưng rưng nhìn nàng, cuối cùng hôm naycũng đã gặp được công chúa.

“Tiểu Thanh...”

Vân Yên cảm động nhìn nàng, dùngtay sờ lên mặt nàng rồi lại ôm chặt nàng.

“Công chúa, nô tỳ muốn ở cùng một chỗ với người, ngườidẫn theo nô tỳ tiến cung đi.”

Tiểu Thanh nhìn nàng cầu xin.

Lúc này Vân Yên mới quay lại nhìn Long Hạo Thiên,buông Tiểu Thanh ra rồi đi đến trước mặt hắn: “Vương, Tiểu Thanh đã hầu hạthần thiếp từ nhỏ đến lớn, lần đó Lâm mama nói Vương căn dặn không cho phépthần thiếp dẫn người tiến cung, nàng liền một mực chờ ở ngoài cung.

Thần thiếpmuốn cầu xin Vương cho phép nàng tiến cung cùng thần thiếp.”



“Chuẩn.”

Long Hạo Thiên phân phó, hiếm có một nôtỳ trung thành như vậy.

Hơn nữa, chỉ là một nô tỳ cũng không phải là chuyện gìto tát.

“Cám ơn Vương.”

Khóe môi Vân Yên nở nụ cười, xoayngười liền kéo theo Tiểu Thanh cùng đi.

Tiểu Thanh lên xe ngựa cùng nàng, lại tiếp tục khóc,nói: “Công chúa, nô tỳ rất nhớ người.”



“Tiểu Thanh, ta cũng rất nhớ ngươi.

Ngươi đó, thật làmột nha đầu ngốc, tại sao không trở về cùng bọn họ?”

Vân Yên nhịn khôngđược trách cứ, nàng một thân một mình ở bên ngoài, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thìbiết làm thế nào?

“Nô tỳ muốn ở cùng một chỗ với công chúa, công chúa ởđâu nô tỳ sẽ ở đó.”

Tiểu Thanh thật lòng nói.

Nhìn thấy nàng trung thành như vậy, Vân Yên thực sựkhông thể không cảm động, hiếm có người nào lại có tình có nghĩa như nàng.

“Công chúa, người có khỏe không? Bọn họ có làm khóngười không? Lần đó, sau khi phải rời khỏi công chúa, nô tỳ vẫn luôn lolắng.”

Tiểu Thanh cầm lấy tay Vân Yên.

Mỗi ngày, nàng đều đến cửa cung hỏithăm, nhưng bởi vì không quen biết những người ở bên trong nên hoàn toàn khôngthể hỏi được tin tức gì.

“Tiểu Thanh, ta rất khỏe, ngươi thì sao? Ngươi sốngthế nào? Có khỏe hay không?”

Vân Yên cẩn thận nhìn nàng, mấy tháng khônggặp nàng đã gầy đi.

“Công chúa, nô tỳ cũng rất khỏe.

Bây giờ gặp được côngchúa, nô tỳ thật sự rất vui.”

Tiểu Thanh vui mừng nói, chờ đợi suốt mấytháng cuối cùng cũng không uổng phí.

Sắc mặt Vân Yên bỗng hơi cứng lại, nói: “TiểuThanh, ngươi thật sự muốn tiến cung cùng ta sao?”

Thật ra nàng không muốncho Tiểu Thanh tiến cung để sống cuộc sống như vậy, suy cho cùng thì cuộc sốngnhư vậy thật sự quá khổ.

“Công chúa, từ nhỏ nô tỳ đã hầu hạ người, người ở đâunô tỳ sẽ ở đó.”

Tiểu Thanh thật lòng nói, biết là công chúa muốn tốt chomình.

“Tiểu Thanh, cám ơn ngươi.”

Vân Yên thật sự cảmđộng vì Tiểu Thanh không muốn tách rời, vẫn luôn muốn bầu bạn cùng nàng.

“Chúng thần tham kiến Vương, chúc mừng Vương chiếnthắng trở về, Long triều thiên thu muôn đời.”

Đột nhiên ngoài xe ngựa vanglên những tiếng hô vang.

Vân Yên vén rèm xe ngựa lên liền thấy đã đến cửa cung,đại thần đang quỳ gối trên mặt đất, trong lòng thở dài, nàng lại trở về hoàngcung này.

“Đứng lên hết đi.”

Long Hạo Thiên cưỡi ngựa đi ởphía trước.

“Thần cung nghênh Vương, cung nghênh nương nương hồicung.”

Đại thần đứng dậy, cùng hô.

“Thần thiếp cung nghênh Vương hồi cung.”

Rấtnhanh, thanh âm của nữ nhân liền vang lên, là các phi tử của hắn, ai nấy đềutrang điểm rất xinh đẹp, mong muốn hấp dẫn ánh mắt của hắn.

“Nô tỳ, nô tài cung nghênh Vương hồi cung.”

Tháigiám, cung nữ cũng quỳ khắp trên mặt đất.

Long Hạo Thiên xuống ngựa, rồi cho xe ngựa đưa nàng vềthẳng Tử Yên các, điều này cũng hợp với tâm ý của Vân Yên, nàng không thích náonhiệt cũng không thích lối nói chuyện khách sáo giả dối.

“Nương nương, người đã trở lại.”

Tử Liên đã đợi ởnơi đây từ sớm, nhìn thấy nàng liền lập tức nghênh đón, tò mò nhìn Tiểu Thanh ởbên cạnh nàng.

“Tử Liên, đây là Tiểu Thanh, hầu hạ ta từ nhỏ đến lớn,sau này chúng ta sẽ cùng ở một chỗ, các ngươi hãy chăm sóc lẫn nhau.”

VânYên giới thiệu với nàng.

“Chào Tiểu Thanh tỷ tỷ.”

Tử Liên ngọt ngào gọi.

“Chào Tử Liên tỷ tỷ.”

Tiểu Thanh cũng lễ phépchào lại nàng.

“Được rồi, các ngươi cứ gọi tên của nhau, không cầnkhách khí.”

Vân Yên cười nói: “Sau này Tử Yên các của chúng ta sẽ náonhiệt hơn rồi.”



“Dạ, sau này nô tỳ sẽ cùng Tiểu Thanh hầu hạ nươngnương.

Nương nương người có mệt hay không? Nô tỳ đã chuẩn bị xong điểm tâmvà nước tắm.

Người muốn ăn điểm tâm trước hay là tắm rửa trước?”

Tử Liênvừa hỏi vừa đỡ nàng.

“Tắm rửa trước đi.”

Vân Yên nói, nàng không đóibụng nhưng lại hơi mệt.

“Được, vậy nô tỳ đi chuẩn bị cho nương nương.”

TửLiên đỡ nàng đi vào trong phòng, rồi liền đi chuẩn bị những thứ khác.

Vân Yên tựa vào bên giường, cố gắng nhắm mắt lại.

“Công chúa, người nằm ở trên giường để nô tỳ xoa bópcho người.”

Tiểu Thanh nói, việc này là thái y cố ý dạy cho nàng.

“Được.”

Vân Yên gật đầu nằm xuống.

Tiểu Thanh nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.

“Nương nương.”

Tử Liên đem theo vài thứ đi tới.

“Xuỵt.”

Tiểu Thanh vội vàng ngăn cản, không chonàng quấy nhiễu nương nương.

Lúc này Tử Liên mới rón rén đi tới, liền thấy nươngnương nằm trên giường đã ngủ say, nhẹ nhàng nói: “Vậy ta đi ra ngoài chuẩnbị bữa tối cho nương nương trước, có việc gì ngươi cứ gọi ta.”



“Chờ một chút, ta cũng đi.”

Tiểu Thanh gật đầurồi mới nhẹ nhàng giúp nàng đắp chăn.

Nàng muốn làm quen với hoàng cung nàycàng sớm càng tốt.