“Phủ nhận nhanh như vậy là đang chột dạ sao?” Hắc Ưng liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của nàng.
“Không phải chột dạ, giữa ta và Long Hạo Thiên là không thể, bởi vì có một nguyên nhân khác, một nguyên nhân không thể vượt qua.” Nguyên nhân mà Vân Yên nói đến chính là thù giết cha, cho dù nàng báo thù thì trong lòng vẫn sẽ không tha thứ cho hắn.
Nhìn thấy trong mắt của nàng hiện lên sự đau khổ không giống đang giả vờ, Hắc Ưng nghi hoặc: “Là nguyên nhân gì?”
“Thật xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi.” Vân Yên nói, nói cho hắn nghe chẳng khác nào nói với hắn nàng là công chúa giả mạo thay thế, chỉ sợ lại gặp một trận sóng to gió lớn.
“Nguyên nhân gì mà lại khó mở miệng như vậy?” Hắc Ưng muốn chọc nàng giận mà nói ra.
Vân Yên chỉ cười ảm đạm: “Không phải ngươi cũng có chuyện khó có thể mở miệng sao? Là chuyện trong lòng không muốn nói ra. Nếu ngươi nói cho ta biết bí mật giữa ngươi và hắn thì ta cũng sẽ xem xét nói cho ngươi bí mật của ta.”
Hắc Ưng nhận định nàng một hồi, cười nhạo: “Nữ nhân thông minh quả nhiên thực đáng sợ”.
“Nam nhân khó lường càng đáng sợ hơn .” Vân Yên liếc hắn một cái, nàng trước sau đều không hiểu được hắn và Long Hạo Thiên.
“Được rồi, không khua môi múa mép cùng ngươi nữa. Đi, ta đưa ngươi trở về, nếu về chậm hắn lại nổi giận.” Hắc Ưng nói, hắn hi vọng nhờ nàng, sẽ có một ngày hiềm khích trước kia giữa hắn và Long Hạo Thiên có thể tiêu tan, khúc mắc đều được cởi bỏ.
“Đi thôi.” Vân Yên bất đắc dĩ thở dài.
“Ngươi thật bất đắc dĩ.” Hắn Ưng nhìn nàng, thật ra hắn hy vọng nàng vui vẻ.
“Ta không nên bất đắc dĩ sao?” Vân Yên không biết vì sao sự yên bình giữa bọn họ luôn rất ngắn ngủi.
“Có trải qua cực khổ thì hạnh phúc đạt được mới là hạnh phúc thật sự.” Hắc Ưng an ủi.
“Thật sao?” Nàng vẫn còn có thể hạnh phúc sao?
*******************************
Trong khách điếm
Long Hạo Thiên ngồi ở đó uống trà.
Những người bên cạnh trong lòng đều ngầm lo lắng. Vương làm sao vậy? Từ lúc trở về vẫn luôn ngồi ở chỗ kia, dường như đang đợi nương nương chủ động trở về, cũng không cho bọn họ ra ngoài tìm.
Long Hạo Thiên nhìn sắc trời đã tối, liền phân phó: “Các ngươi lui xuống ăn cơm tối đi.”
“Vương.” Bọn họ không dám rời đi.
“Lui xuống.” Giọng điệu của Long Hạo Thiên không nghi ngờ gì chính là ra lệnh.
“Dạ.” Lúc này bọn họ mới mở cửa đi ra ngoài, vừa đi ra liền nhìn thấy nương nương từ bên ngoài đi vào.
“Nương nương, người đã trở lại. Người không sao chứ?” Bọn họ đi tới nghênh đón.
“Ta không sao. Vương đâu?” Vân Yên hỏi.
“Hồi bẩm nương nương, Vương ở trên lầu.” Bọn họ hồi đáp.
“Được, vậy ta lên đó.” Bước chân của Vân Yên nặng nề, đi một chút lại chần chừ một chút. Nàng nên giải thích như thế nào đây? Bởi vì nàng không muốn lôi ca ca vào.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, tuy trong lòng đã có chuẩn bị nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn, Vân Yên vẫn nhịn không được mà rùng mình một cái.
“Vương, thần thiếp đã trở lại.” Nàng cung kính hành lễ, hi vọng hắn không làm khó dễ.
“Đã ăn cơm tối chưa?” Long Hạo Thiên nhìn nàng, đột nhiên hỏi.
Hắn rõ ràng không tức giận. Vân Yên sững sờ nhìn hắn, không kịp phản ứng, hơn nửa ngày mới đáp: “Vẫn chưa.”
“Vậy cùng ăn.” Long Hạo Thiên đột nhiên đứng lên, kéo tay nàng đi ra ngoài.
Vân Yên cứ bị hắn nắm như vậy. Hắn không tức giận quả thật làm nàng có chút không quen, hay là hắn có mục đích khác? Nếu không dựa vào tính tình của hắn, sẽ không đến mức hỏi cũng không hỏi.
Ngồi ở chỗ kia vừa ăn cơm vừa nhìn hắn, trên mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường. Sao lại thế này? Không nên như vậy. Biểu hiện của hắn rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Ăn xong cơm tối với tâm trạng thấp thỏm lo lắng, nàng liền đứng dậy: “Ta mệt mỏi, về phòng trước.”
“Ta tiễn ngươi.” Long Hạo Thiên đứng dậy, kéo tay nàng như lúc nãy.
Vân Yên lại cảm giác thân thể lạnh như băng, hắn càng làm như vậy lòng của nàng càng bất an. Tóm lại, hắn thật sự rất khác thường.
“Tay ngươi rất lạnh.” Long Hạo Thiên đột nhiên quay đầu nói với nàng.
“Cái gì?” Vân Yên hoàn toàn đắm chìm trong tâm tư của bản thân, không nghe thấy hắn hỏi cái gì.
“Ngươi đang thất thần?” Long Hạo Thiên chỉ nhìn nàng một cái lại tiếp tục kéo nàng đi về phía gian phòng.
“Không có, chỉ là có hơi mệt thôi.” Vân Yên đáp, hắn không hỏi, nàng cũng sẽ không giải thích.
“Vậy nghỉ ngơi sớm một chút.” Long Hạo Thiên đẩy cửa phòng ra, hơi dừng lại một chút, sau đó buông tay nàng ra.
Vân Yên đi vào ngồi bên giường, không nói chuyện mà cũng không biết nên nói gì với hắn.
Trầm lặng trong khoảng thời gian một chén trà, Long Hạo Thiên đột nhiên đi đến bên nàng.
Vân Yên chỉ nhìn hắn, không biết hắn muốn làm gì?
“Chẳng lẽ ngươi không muốn nói cho Bổn Vương biết, ngươi đi đâu sao? Bổn Vương đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, ngươi rõ ràng vẫn không biết nắm lấy.” Ánh mắt của Long Hạo Thiên mang theo phẫn nộ, nàng là muốn dàn xếp ổn thỏa hay là muốn cố ý giấu diếm?
Lúc này Vân Yên mới hiểu được vì sao hắn không hỏi mình. Thì ra hắn đang chờ mình thẳng thắn.
“Nói, ngươi đi đâu?” Long Hạo Thiên thấy nàng không nói lời nào, liền ra lệnh.
“Vương không phải đã đoán được sao? Tại sao bây giờ lại còn hỏi ta?” Vân Yên biết hắn nhất định đã đoán được, ngoài ca ca ra còn ai sẽ để mình bình yên vô sự trở về.
“Bổn Vương đang hỏi ngươi.” Long Hạo Thiên trừng mắt giận dữ nhìn nàng. Lẽ ra nhìn thấy nàng tự mình trở về, hắn đã muốn cho nàng cơ hội, chỉ cần chính nàng chủ động nói ra, hắn sẽ không truy cứu. Nhưng mà đợi nửa ngày nàng vẫn không nói được một lời.
“Là Vân phó tướng, hắn nói hắn phải về Vân triều, không biết khi nào mới trở lại cho nên muốn từ biệt ta, lại sợ ngươi không chịu, đành phải dẫn dắt mấy binh lính đi.” Vân Yên nói đơn giản, vẫn chưa nhắc tới Hắc Ưng. Nàng không muốn làm cho sự tình phức tạp thêm nữa.