Vân Yên nhìn thấy bảo kiếm sáng loáng trước mắt, hắn đang uy hiếp nàng sao? Lập tức nhận lấy kiếm, chĩa vào người hắn: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?”
Hắc Ưng chỉ ở đó cười nhạo nàng, ý tứ của nàng rất rõ ràng, chẳng qua hắn cũng không tin nàng dám.
Vân Yên chán ghét nhìn hắn, ánh mắt khinh thường, tay dùng lực cầm kiếm hướng ngực hắn đâm tới.
Hắc Ưng mắt không nháy, thân mình không nhúc nhích, đứng yên tại chỗ.
Thời điểm kiếm đụng tới quần áo hắn, Vân Yên dừng tay lại.
Hắn cư nhiên thật sự không né tránh, mà nàng hiện giờ không thể không thừa nhận rằng bản thân không đủ dũng khí giết người.
“Không dám sao?”
Hắc Ưng nhìn chằm chằm nàng, châm chọc nói: “Ngươi khoan dung nhân từ như vậy, còn muốn giết người ư?”
“Ngươi đang ép ta, ta thật sự động thủ.”
Vân Yên xoay kiếm nắm thẳng lại, hận mình vì sao không dám xuống tay.
“Vậy ư, thì ra lúc trước ngươi đều giả bộ?”
Hắc Ưng cố ý ra vẻ tỉnh ngộ nói.
“Ngươi…”
Vân Yên tức giận nhìn hắn, thế nhưng vẫn là không thể xuống tay, tay cầm kiếm hiện tại còn đang run rẩy.
Đúng lúc nàng muốn buông tha, vứt kiếm trong tay đi thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói lạnh băng.
“Giết hắn, bổn vương sẽ cho ngươi được tự do quay về Vân triều.”
‘RẦM’ cửa bị đẩy mạnh ra, thân ảnh cao lớn của Long Hạo Thiên xuất hiện ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trong phòng.
“Ngươi… ngươi quay về khi nào?”
Vân Yên bị dọa đến nổi lắp bắp, nói xong đã nghĩ muốn cắn lưỡi mình, nàng đang hỏi điều ngu ngốc gì vậy, nhìn mặt hắn tiều tụy, quần áo cũng bị che kín bởi tro bụi khẳng định là vừa mới trở về.
Chỉ là tại sao vừa trở về hắn đã đi đến nơi này của mình? Có phải thật trùng hợp hay không.
“Đúng là nữ nhân ngu ngốc.
Đương nhiên hắn gấp gáp trở về để bắt… đáng tiếc chúng ta còn chưa có… Vương tôn kính, nếu không vội ngươi hãy ở đây đợi chúng ta một chút.”
Hắc Ưng cười đùa, không mảy may để ý đến hắn.
“Ngươi im…”
Lời nói từ miệng Vân Yên còn chưa nói hết Long Hạo Thiên đã nổi giận bẻ gãy.
“Giết hắn… lập tức… ngay lập tức giết hắn.”
Hắn đương nhiên không phải cho nàng lựa chọn, mà là ra lệnh cho nàng.
Giết hắn? Thân mình Vân Yên run lên, nhìn Hắc Ưng đang đứng trước mặt mình, mũi kiếm vẫn còn đang chỉ thẳng vào ngực hắn.
Giết hay không giết? Nàng do dự, nếu không giết, Long Hạo Thiên sẽ không bỏ qua cho nàng; giết, bản thân nàng chưa từng giết ai, huống chi hắn cùng nàng không phải có thâm cừu đại hận gì, nàng không thể xuống tay.
Chỉ là nàng biết nếu nàng không giết hắn, nếu hắn không chết thì nàng sẽ sống không bằng chết.
Hắc Ưng biết nàng đang do dự đấu tranh tư tưởng, nhìn Long Hạo Thiên châm chọc nói: “Sao nào? Bản thân không giết được ta nên muốn lợi dụng một nữ nhân sao? Ngươi không nghĩ sẽ mất thể diện sao?”
“Đối phó với loại người như ngươi không cần phải giữ thể diện, chỉ cần có thể giết ngươi, dùng phương pháp nào không quan trọng.
Huống chi để ngươi chết trong tay nữ nhân không phải đúng tâm ý của ngươi sao?”
Long Hạo Thiên giọng nói cũng mang theo châm chọc.
“Ngươi điên rồi, đã trở nên điên cuồng rồi.”
Trong lòng Hắc Ưng thầm thở dài, hắn đã không phải là hắn trước kia.
“Ta điên rồi, ta chính là bị ngươi bức đến phát điên.
Ngươi chính là đầu sỏ gây nên…”
Long Hạo Thiên hừ lạnh, trong mắt đều là hận ý.
“Thật sự điên cuồng đến hết thuốc chữa.”
Hắc Ưng chỉ đau lòng nói ra tám chữ này