Lúc Vân Yên tỉnh lại liền cảm thấy đầu ngón tay đau đớn, mở to mắt định xoay người.
Lập tức cung nữ bên cạnh liền nhắc: “Yên Phi nương nương, người không thể cử động.”
Không thể cử động? Nàng sợ run, cảnh giác nhìn gian phòng tráng lệ dị thường xa hoa, nơi nơi đều là một màu vàng chói mắt chứ không phải giới luật cung lúc trước.
Ánh mắt hạ xuống một chút, chợt nuốt một ngụm khí lạnh, toàn thân nàng có điểm không đúng.
Bởi vì, trên ngực nàng đặt hai đóa mẫu đơn kiều diễm, phía dưới bụng là một lá sen.
Nàng nằm thẳng tắp trên một cái bàn nhẵn bóng, chung quanh thân thể được phủ đầy hoa tươi.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy?”
Vân Yên vừa thẹn vừa giận, ngồi dậy ném đi đóa hoa mẫu đơn trước ngực, định bước xuống thì bị cung nữ bên cạnh ngăn lại.
“Nương nương, vạn lần không thể.
Đây chính là mệnh lệnh của Vương, không thể cãi lời.”
‘ Ngươi nói cho ta biết đây là làm cái gì ? Quần áo của ta đâu rồi.’ Vân Yên nhìn xung quanh không thấy quần áo của mình, mặc dù có đứng dậy cũng không thể như vậy đi ra ngoài.
‘Nương nương, người không biết sao ?’ Cung nữ có chút kinh ngạc nhìn nàng, vốn tưởng nàng đã hiểu rõ rồi.
‘Ta cần biết cái gì ?’ Vân Yên hỏi lại nàng ta, bản thân chỉ muốn biết vì sao lại như vậy ?
‘Nương nương, đây là truyền thống của hoàng cung Long Triều, chính là để người phụ nữ thuần khiết nằm ở nơi đó.
Sau đó, đặt đồ ăn lên người nàng.
Mùng một đại niên hàng năm đều bái thần linh bày tỏ lòng sùng kính.
Sau khi bái tế, Vương sẽ tự mình hưởng thụ.
Người phụ nữ dùng để tế bái được chúng ta gọi là NỮ THỊNH THỂ.
Bình thường Vương sẽ không làm như vậy.’ Cung nữ giải thích.
Thật kỳ quái, Vương vì sao lại lấy Nương nương làm NỮ THỊNH THỂ, mà hôm nay lại cũng không phải là mùng một ?
Vân Yên nghe xong lời của nàng thì kinh ngạc nhìn nàng, không biết trên đời này còn có chuyện dùng thân thể nữ nhân để đặt thức ăn lên.
Chính là, nữ nhân kia không phải sẽ nhận hết nhục nhã ? Bật thốt lên hỏi : ‘Vậy những nữ tử làm nữ thịnh thể thì sao ?’
‘Vương sẽ ban cho nàng tặng phẩm đủ cho nàng sống cả đời, nhưng phải lưu lại hoàng cung sống cô độc suốt quãng đời còn lại.’ Cung nữ trả lời.
Vân Yên lúc này mới gật đầu, đúng vậy, nữ tử như thế sao có thể lập gia đình được ?
‘Nương nương, người mau nằm lên đi, các mama sắp đến rồi.’ Cung nữ vội vàng nhắc nàng, nếu để bọn họ nhìn thấy sẽ bị quở trách.
Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra, Lâm ma ma mang theo cung nữ đi vào, trong tay các nàng đều mang theo thức ăn sơn hào hải vị.
Vân Yên vừa thẹn vừa giận, may mắn nhìn thấy trên bàn có một khăn trải bàn trắng, không hề nghĩ ngợi liền bao lấy thân thể của mình.
‘Có chuyện gì vậy ? Không phải sai ngươi trông coi sao?’ Nhìn trong phòng một đống hỗn độn, Lâm ma ma tức giận, một cái tát vang lên.
‘Mama, là… là… nương nương không chịu.’ Cung nữ bị dọa lập tức quỳ xuống.
‘Phế vật.’ Lâm ma ma mắng một tiếng, lúc này mới nói với nàng: ‘Nương nương, nô tỳ khuyên ngươi nên nghe lời, đây chính là mệnh lệnh của Vương.’
‘Ngươi hãy nói với hắn dùm ta năm chữ ‘THÀ CHẾT KHÔNG CHỊU NHỤC.’ Vân Yên nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ.
“Việc này không phải do ngươi quyết định.”
Lâm ma ma nói, nàng càng chống đối như vậy, chính mình càng có thêm cơ hội tra tấn nàng.
“Vậy ngươi cứ thử xem.”
Vân Yên cười lạnh, bản thân mình không phối hợp, để xem bà ta có thể làm thế nào?
“Nô tỳ đã sớm chuẩn bị tốt.”
Lâm ma ma cười, từ trong người lấy ra một bình dược.
“Muốn biết đây là cái gì không?”