Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 2 - Chương 20: Lòng người dễ thay đổi




Ngoài hoàng cung.

“Lý tướng quân, người tìm biện pháp nào giúp nô tỳ tiến cung đi.

Công chúa một mình ở nơi đó không quen, lại thêm U Linh Vương kia không biết sẽ đối đãi với nàng thế nào? Nô tỳ thực lo lắng cho nàng.”

Tiểu Thanh không ngừng cầu xin.

Nghĩ đến bà ma ma hung ác hôm đó, trong lòng càng bất an.

“Tiểu Thanh, ngươi đừng cầu ta vô ích.

Nếu có biện pháp ta sẽ không phải ở khách điếm này mà sầu não.”

Lý tướng quân cũng hết cách xoay sở.

Hắn làm sao không lo lắng chứ.

“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn công chúa đơn thân độc mã ở đây sao?”

Tiểu Thanh càng nghĩ nước mắt cũng nhịn không được mà rơi xuống.

Thân thể tiểu thư suy nhược yếu đuối, vạn nhất có chuyện gì phải làm sao? sẽ có ai chiếu cố nàng?

“Tiểu Thanh, tâm trạng của ngươi ta có thể hiểu được, nhưng dù sao nơi này cũng không phải Vân triều, chúng ta ở nơi này không thể làm gì được.

Vả lại, đoàn hòa thân sau ba ngày nếu không trở về nước thì người của Long triều sẽ nghĩ chúng ta có ý đồ bất chính.”

Lý tướng quân nói.

Hiện tại chỉ có thể mong chờ vận may đến với công chúa.

Có điều, dọc đường đi theo quan sát của hắn, công chúa thực sự băng tuyết thông minh, hắn tin tưởng công chúa nhất định sẽ hóa dữ thành lành.

Về nước? Tiểu Thanh sửng sốt, nàng kích động nói: “Không, ta không trở về, ta nhất định không về nước… ta phải ở đây, ta phải ở bên cạnh công chúa.”



“Tiểu Thanh, khó tìm được người nào có lòng trung thành như ngươi.

Được rồi, vậy ta cho ngươi ở lại đây,cũng cho ngươi một ít ngân lượng, với số ngân lượng này đủ cho ngươi ở bên ngoài này chờ công chúa.

Có lẽ sẽ có cơ hội nhìn thấy người.”

Cuối cùng Lý tướng quân quyết định.

“Ừ, ta nguyện ý.”

Tiểu Thanh gật gật đầu, cũng chỉ còn cách này mà thôi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nghe được tiếng chim hót ngoài cửa, Vân Yên mơ mơ màng màng tỉnh lại, thuận miệng kêu: “Tiểu Thanh…”



Gọi hơn nửa ngày mà không có ai trả lời, nàng lúc này mới đột nhiên tỉnh táo lại, nhận ra nơi này không phải phủ tướng quân.

Muốn đứng dậy lại bị vết thương trên cánh tay gây đau đớn làm cho sắc mặt nàng nhanh chóng tái nhợt đi.

Cửa đột nhiên bị mở ra, một cung nữ bưng trong tay chậu rửa mặt đi vào, thái độ ngạo mạn: “Nước chuẩn bị xong rồi, tự mình rửa mặt đi.”



Vân Yên ngẩn ra nhìn ánh mắt hờ hững của nàng, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận.

Cho dù bản thân không được sủng ái, nhưng tốt xấu cũng là chủ tử, nàng chỉ là một cung nữ, dám đối đãi với mình như vậy.

Sắc mặt lạnh lùng phân phó: “Giúp ta đem khăn mặt lại đây.”



“Thực xin lỗi công chúa, nô tỳ không rảnh, nô tỳ còn phải đi hầu hạ nương nương khác trong cung.”

Cung nữ mặt lạnh lùng muốn quay đi.

“Đứng lại.”

Vân Yên tức giận.

Nàng đối với người khác vẫn là hiền lành, nhưng không có nghĩa có thể chịu được người khác khi dễ mình, nhất là loại người có thế lực như thế này.

“Đừng tự coi mình là nương nương đích thực, nữ nhân như ngươi, ngay cả vào thiên môn Vương cũng không thèm nghênh đón còn hung hăng cái gì?”

Cung nữ chỉ dừng lại một chút rồi xoay người bước đi, đầu cũng không ngoảnh lại.

Lâm ma ma đã dặn không cần khách khí đối với nàng.

Vân Yên sắc mặt khó coi, rốt cục đã hiểu được cái gì gọi là lòng người dễ thay đổi.

Hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng trấn tĩnh trở lại.

Đang ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, huống chi với người không biết phép tắc như vậy không cần phải tức giận