Tô Khinh Lăng nhíu mi, khẽ cười với mỹ nhân mắt phượng.
"Lại gặp mặt"
Tu La cung chủ cũng nhíu mày, nhìn lại nàng, cười như không cười.
"Thật trùng hợp" Thì ra nữ nhân này chính là La Sát cung chủ, quả nhiên không giống người
thường. Bộ dáng kia không giống người trong giang hồ, lại giống như một tiểu thư nhà quyền
quý.
Hai vị cung chủ đánh giá lẫn nhau, ai cũng không động thủ trước.
Mà người La Sát cung cùng Tu La cung trở nên giằng co, không khí căng thẳng.
"Ha ha..." Tô Khinh Lăng bỗng nhiên cười khẽ, đánh vỡ bầu không khí căng thẳng này.
"Ngươi cười cái gì?" Tu La cung chủ nhìn chằm chằm Tô Khinh Lăng, lại âm thầm nâng cao
cảnh giới.
"Ta cười là vì mình biến mất hai năm, không ngờ lại có kẻ không sợ chết xuất hiện" Đôi mắt
Tô Khinh Lăng sáng ngời nhìn nàng ta, biểu cảm đầy kiêu ngạo. Mà kẻ không sợ chết trong
miệng nàng đương nhiên chính là những người Tu La cung.
"Ngươi có ý gì?" Tu La cung chủ còn chưa lên tiếng, những nam nhân Tu La cung kia đã
không chịu được vũ nhục.
"Xú nữ nhân, có ngon thì cứ tiếp tục đánh"
"Đánh liền đánh, ai sợ ai?" Bốn người Tạ Diệu Phỉ vừa nghe, ánh mắt khẽ híp lại, tay cầm
kiếm nâng lên muốn nghênh chiến.
"Khoan đã..." Tô Khinh Lăng nhẹ nhàng nói một tiếng, các nàng liền ngừng lại.
"Ngươi muốn thế nào?" Tu La cung chủ biết La Sát cung chính là đến báo thù, lúc này cũng
không tiếp tục dài dòng với nàng.
"Lập trường của ta luôn rõ ràng. Người không đánh ta, ta tuyệt không phạm người, nhưng
nếu người phạm ta, ta lấy lại gấp mười, gấp trăm. Lần trước Tu La cung không mời mà tự
đến, khiến cho tỷ muội La Sát cung ta thương vong, phần nợ này ngươi nói xem ta nên tính
như thế nào với các ngươi đây?" Ánh mắt nàng đổi qua từng người Tu La cung, khiến cho
bọn chúng không ngừng run rẩy.
Tạ Diệu Phỉ, Thê Mê Nguyệt, Tạ Cẩn Nhi, Liễu Nhứ cùng những tỷ muội La Sát cung khác
đều dùng ánh mắt rét căm nhìn bọn chúng chằm chằm.
" Hừ! Thắng làm vua, thua làm giặc. Nếu Tu La cung giết hết người trong La Sát cung thì
bây giờ các ngươi còn có cơ hội nhiều lời sao?" Tu La cung chủ cũng lạnh lùng trả lời "Có
bản lĩnh thì hôm nay chúng ta tranh cao thấp, xem La Sát cung hay Tu La cung sẽ làm vua"
"Dựa vào ngươi mà cũng muốn đấu cùng cung chủ chúng ta sao? Thật là không biết lượng
sức mình" Tu La cung chủ vừa nói, bốn người Tạ Diệu Phỉ cũng rất không khách khí mà
khinh nhục nàng ta.
"Các ngươi vẫn nên đầu hàng đi thôi"
"..."
Đám người La Sát cung ngươi một lời ta một câu khiến cho đôi mắt Tu La cung chủ càng tức
giận lãnh liệt. Đám người Tu La cung cũng phẫn hận, chỉ kém không xông lên trước lại đấu
võ cùng các nàng.
"Ha ha..." Tô Khinh Lăng che miệng cười "Phỉ nhi, tuy đây là sự thật nhưng các ngươi cũng
không cần thẳng thắng như vậy làm gì, kẻo đả thương tự tôn của người ta"
Các nàng nhanh chóng đáp vâng, nhưng biểu cảm kia chính là một chút cũng không hối lỗi.
Tu La cung chủ chưa từng chịu khinh nhục như thế, cánh tay nàng ta liền giơ lên, một mảnh
lụa mỏng màu đen trong tay áo vọt tới Tô Khinh Lăng.
Đám người Tạ Diệu Phỉ thấy thế cũng không kinh hoảng, trực tiếp rút kiếm dẫn theo tỷ muội
La Sát cung công kích người Tu La cung.
Tô Khinh Lăng nhìn thấy công kích của Tu La cung chủ, chân mày liền nhíu lại nhưng vẫn
thong dong đứng đó, động cũng không động.
Cũng như vậy, Hạ Tư Lạc ôm lấy sói xam đứng sau lưng nàng, ngay cả mi cũng chưa từng
nhíu.
"Ra chiêu, nếu không ta cũng sẽ không khách khí"
Tu La cung chủ tức giận đến hô to, không có gì bằng so với chuyện đối phương coi thường
ngươi, nhất là trong tình trạng sống chết trước mắt. Cũng là cung chủ của một cung, nàng lại
dùng tư thế đó xem thường mình.
"Ra tay?" Tô Khinh Lăng gật đầu, rồi bỗng nhiên cười đến kiêu ngạo "Ta nhường ngươi
mười chiêu, nếu ngươi có thể đánh được ta, xem như ngươi lợi hại..."
"Ngươi..." Ánh mắt Tu La cung chủ phún lửa. Quá kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! Tại sao lại có
người có thể kiêu ngạo như vậy chứ? "Ai khiến ngươi nhường ta?"
Ba một tiếng, mảnh lụa mỏng màu đen của nàng ta bay đến như một con thuồng luồng. Cổ
tay không ngừng chuyển động, mảnh lụa cũng theo động tác của nàng ta tung bay như có
sinh mệnh.
"Muốn hủy dung ta sao?" Thân ảnh Tô Khinh Lăng bay về phía sau, rời khỏi phạm vi công
kích của Tu La cung chủ "Tuy dung mạo của ta rất đẹp nhưng ngươi cũng không cần phải đố
kỵ với nhan sắc của ta để rồi muốn hủy dung ta nha..."
Tô Khinh Lăng đâu có giao thủ cùng Tu La cung chủ, nàng chính là đang trêu đùa nàng ta.
"Ngươi..." Tu La cung chủ cũng hiểu được, cho nên càng thêm phẫn nộ, lực công kích càng
thêm sắc bén. Thế nhưng bất luận nàng ta công kích như thế nào thì cũng không dính đến
một góc áo của Tô Khinh Lăng.
Tô Khinh Lăng lúc thì bay sang bên này, lúc thì bay sang bên kia khiến cho lửa giận trong
mắt Tu La cung chủ dường như có thể thiêu cháy cả đồng cỏ rộng lớn.
"Đáng giận, ngươi dám xem thường ta sao? Ngươi hãy xem sự lợi hại của bổn cung chủ"
Tu La cung chủ tức giận, nàng ta đưa tay xé chiếc mạn sa trên mặt xuống.
"Oa, hoa trên mặt ngươi thật xinh đẹp nha" Dung nhan của vị cung chủ này quả thật không
tệ, nhưng chính đôi mắt phượng kia càng khiến cho người ta thấy kinh diễm. Tuy nhiên trên
má phải của nàng ta có một đóa hoa Mạn Đà La xinh đẹp, sự quỷ mị xen lẫn kiều diễm đó
càng khiến cho người ta không thể tưởng tượng được.
Người Tu La cung cũng giật mình. Bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy dung nhan cung chủ, thì
ra cung chủ che mặt là bởi vì đóa Mạn Đà La trên mặt. Đúng vậy, nếu nàng ta không che
khuất dung mạo của mình thì quả thật rất dễ lộ diện ra ngoài.