"Lăng nhi cùng Tư Lạc không có ở Bắc Phượng thì chắc là Nam Diệu rồi"
Đối với lời nói của Tể tướng, bọn họ không chút chán nản. Đại sư Thích Gia nói cả nhà Lăng
nhi đã trở về thế giới này, bọn họ tin rằng cả nhà sẽ sớm đoàn tụ.
Tể tướng cùng hoàng đế giao mắt lẫn nhau, nhưng vẫn hoài nghi thân phận của những người
này. Ai không biết tiên hoàng hậu là Nhàn vương - Nhàn quận chúa Nam Diệu quốc, cũng
chính là vị đường muội được hoàng đế Nam Diệu cưng chiều nhất, vốn dĩ không thể nào xuất
hiện một đám huynh muội quái dị như vậy. Thế nhưng khiến cho bọn họ khó hiểu chính là
thái độ thản nhiên của những người này, chẳng lẽ bọn họ không sợ bị tố là thích khách đưa ra
xử trảm sao?
"Các người rốt cuộc là ai? Đến từ đâu?" Tể tướng cũng định thần lại, lên tiếng hỏi "Theo
chúng ta biết, tiên hoàng hậu chỉ có một đường huynh, vốn dĩ không có bất cứ huynh đệ tỷ
muội ruột thịt nào khác" Mà hai nam tử trẻ tuổi này nhìn thế nào cũng không giống hoàng tử
Nam Diệu quốc.
"Cái này..." Tô Mặc Thần cũng không biết phải giải thích thân phận của bọn họ như thế nào
với những cổ nhân này, còn có thân phận xuyên không của Lăng nhi, chỉ sợ nói ra sẽ bị xem
là yêu nghiệt mà đem ra thêu sống.
Cả nhà họ Tô cũng nhíu mày, bọn họ thật sự đã xem nhẹ vấn đề này.
Lãnh Thanh Thu không nói lời nào, biểu cảm lại rất bình tĩnh. Cô ta dường như đã gần hiểu
rõ vấn đề.
"Khởi bẩm hoàng thượng, thần nghĩ thân phận những người này rất khả nghi, hẳn là phải
giam lại chờ thẩm vấn" Lại Bộ Thượng Thư chắp tay bẩm báo với Hạ Diệu Vân, ánh mắt
nhìn đám người họ Tô vẫn đầy nghi ngờ.
Bọn họ vừa nghe, biểu cảm liền khó chịu. Đừng nói bọn họ còn chưa tìm được cả nhà Lăng
nhi đã bị giam vào tù lao của cổ nhân nhé?
"Ái khanh, ngươi cảm thấy thế nào?" Hoàng đế đưa mắt nhìn về phía Tể tướng.
Tể tướng vuốt vuốt chòm râu, nhìn đám người Tô Diệu Đức rồi đáp:
"Bẩm hoàng thượng, thần nghĩ chuyện này quả thật có chỗ kỳ hoặc, nhưng nếu như tiên
hoàng thật sự trở về thì chính là đại sự. Cho nên thần đề nghị hay là người cứ tạm lưu họ
trong cung, sau đó phái người ra roi thúc ngựa đến Nam Diệu thám thính tin tức"
"Tướng gia, để bọn họ ở lại trong cung sao được?" Lại Bộ Thượng Thư phản đối "Nếu như
bọn họ là gian tế của quốc gia khác, lưu lại trong cung há chẳng phải là quá nguy hiểm sao?"
Một ít quan viên khác cũng gật gật đầu.
Tể tướng cũng không phản bác, chỉ nhìn hoàng đế. Hắn ta tin tưởng hoàng đế đã có chủ ý.
Hạ Diệu Vân nghĩ nghĩ, sau đó gật gật đầu:
"Tể tướng nói có lý, cứ theo ý khanh đi. Để bọn họ ở lại trong cung, chờ sau khi có tin tức thì
bàn sau"
"Hoàng thượng, như vậy không ổn" Đám người Lại Bộ Thượng Thư lên tiếng phản đối.
"Ý trẫm đã quyết, các khanh không cần nhiều lời" Hạ Diệu Vân giơ tay, thái độ kiên quyết.
Lại Bộ Thượng Thư bất đắc dĩ đành phải ngậm miệng.
Lúc này đám người Tô Diệu Đức mới có thời gian đánh giá hoàng đế. Vị hoàng đế này thoạt
nhìn cũng không quá giống với Hạ Tư Lạc. Hạ Tư Lạc tuấn mỹ mà lạnh nhạt, vị hoàng đế
trên điện Kim Loan này lại nhã nhặn như một thư sinh. Thế nhưng vẫn không hổ là hoàng đế,
khí thế hoàng thất vẫn có.
Nếu bọn họ không bị giam vào đại lao thì tốt rồi. Hơn nữa, vị hoàng đế này còn muốn phái
người dến Nam Diệu quốc tìm Lăng nhi, bọn họ lại càng thoải mái. Vì thế họ học bộ dáng cổ
nhân, ôm quyền hướng đến hoàng đế:
"Đa tạ hoàng thượng"
Hạ Diệu Vân gật gật đầu, đối với những người này quả thật cũng rất tò mò.
"Người đâu? Đưa bọn họ lui xuống đi"
Hạ Diệu Vân vừa dứt lời, liền có vài thái giám tiến lên đưa bọn họ rời đi.
Thế nhưng ánh mắt của bọn họ lại đặt lên người Lãnh Thanh Thu, bọn họ không hiểu nguyên
nhân vì sao cô gái này lại muốn đi theo đến nơi này. Ba cha con họ Tô đồng thời bĩu môi.
Mặc dù Lãnh Thanh Thu này không khiến người ta chán ghét như Dương Phỉ Phỉ, nhưng
cũng không khiến người khác yêu thích. Nói tóm lại, đối với những người có ý đồ cướp đi
Hạ Tư Lạc, gây tổn thương cho Lăng nhi, bọn họ không chút hảo cảm.
"Hoàng..." Tô Mặc Thần vừa định mở miệng nói bọn họ không có quan hệ gì với cô gái này,
lại bị Bạch Linh Lung ngăn cản.
Bà Tô lắc lắc đầu với con trai, ánh mắt nhìn hắn với ý không cần vạch rõ quan hệ với Lãnh
Thanh Thu. Tuy rằng cô ta theo chân bọn họ là có ý đồ, nhưng với một cô gái ở nơi xa lạ này
một mình thì cũng thật đáng thương. Cứ để cho cô ta đi theo bọn họ đi, chờ khi nào gặp Lăng
nhi rồi tính tiếp.
Ý mẹ mình đã quyết, Tô Mặc Thần cũng chỉ nuốt xuống lời muốn nói, ngầm đồng ý cho
Lãnh Thanh Thu ở cùng một chỗ với họ.
Thái giám dẫn bọn họ rời đi, mà trên điện Kim Loan cũng không còn rượu chè ca múa như
trước, đám người chỉ yên lặng một mảnh không nói gì.
Hoàng đế thấy không khí như vậy liền phất tay kết thúc yến hội.
Ba ngày sau, đám người Tô Diệu Đức cũng đã dần quen với cuộc sống trong hoàng cung.
Tuy rằng thân phận của bọn họ khiến cho người khác hoài nghi, nhưng hoàng đế thật sự
không có bạc đãi, ngược lại còn phái người đến hầu hạ. Cuộc sống này khiến cho nhóm
người hiện đại đã quen với việc tự mình làm việc mình cảm thấy khó chịu, nhưng cuối cùng
bọn họ cũng bỏ xuống tâm tình lo âu mà thưởng thức phong cảnh cổ đại.
Có thể đến thế giới cổ đại, thậm chí là còn ở trong hoàng cung, điều này giống như nằm mơ.
Ba ngày này, Lãnh Thanh Thu cũng tương đối im lặng, nhìn không ra tâm ýxấu xa gì của cô ta. Đám người Tô Diệu Đức cũng mặc kệ, dù sao ăn ở cũng không phải bọn họ trả tiền.