“Hạ Thiếu Lăng, cha mẹ bạn thật là ngôi sao sao?”
“Hạ Thiếu Lăng, cha của bạn thật rất đẹp trai, mẹ của bạn lại rất trẻ tuổi đó!”
“Em Hạ, có thể giúp cô xin chữ ký của ba con không?”
“Hạ…”
Đủ rồi, đủ rồi, thật sự là đủ rồi!
Hạ Thiếu Lăng nhìn bạn bè trong trường, thầy cô giáo, quả thật hận khôngthể lập tức biến mất. Mẹ đáng giận, một mình cha lòe lòe sáng còn chưađủ, mẹ còn muốn thò chân xía vào. Oa, bây giờ nó không muốn ở ngồitrường cấp một này nữa, nó muốn bay thẳng lên cấp hai.
“Leng keng…”
Cũng may chuông tan học đúng lúc cứu vớt nó. Nó quyết định, tối nay phải nói chuyện chuyển trường cho cha mẹ biết, bởi vì mọi người nơi này quá điên cuồng rồi.
Thói quen ngày xưa đã bị ép thay đổi, nó nhanh chóng cầm túi sách, âm thầm vận khinh công nhanh như chớp bỏ chạy ra khỏitrường học.
“Là cậu ta, đúng là cậu bé đó…”
“Đã ra rồi, đã ra rồi…”
“…”
Ai biết Hạ Thiếu Lăng mới vừa thoát khỏi dây dưa của bạn bè cùng cô giáotrong trường học, ra tận cổng trường rồi liền “tao ngộ” với đội ngũphóng viên bên ngoài. Nhìn thấy một nhóm người đông nghìn nghịt, tay cầm microphone hoặc camera, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó liền đen một mảnh.
Mẹ đáng giận, lại mang phiền phức đến cho nó.
“Hạ Thiếu Lăng, chuyện mẹ cháu vừa gia nhập giới giải trí, cháu có ý nghĩ gì không?”
“Bạn nhỏ, xin hỏi cha mẹ cháu bình thường thích làm những thứ gì?”
“…”
Đám phóng viên hoàn toàn đối đãi với Hạ Thiếu Lăng như đại minh tinh, nhưng Hạ Thiếu Lăng cũng không phải một đứa nhỏ đơn thuần bình thường, nếukhông Hạ Tư Lạc cùng Tô Khinh Lăng cũng không an tâm mặc kệ thằng bé như vậy.
Hạ Thiếu Lăng mím môi, đôi mắt sáng ngời trừng những ngườitrước mặt. Bọn họ nghĩ rằng nó chỉ là một đứa nhỏ não chứa toàn cơ bắpthôi sao? Muốn ép nó nói, không có cửa. Nhìn thấy một khoảng không saulưng, nó lùi lại, vận khinh công, lấy tốc độ nhanh như tia chớp thoát ra khỏi sự bao vây của đám phóng viên.
“A?”
Đám đông hóngviên thật sự bị tình huống trước mắt hù cho hoảng sợ, đến khi bọn họ kịp phản ứng thì Hạ Thiếu Lăng đã sớm bắt được một chiếc taxi.
Những phóng viên kia đưa mắt nhìn nhau, sau đó một người hét lên: “Vừa rồi đứa bé đó dùng công phu gì thế?”
“Nó cũng biết võ công sao?”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
…
Hạ Thiếu Lăng nhìn đám phóng viên kia còn sững sờ trước cổng trường học,khóe miệng nó lộ ra nụ cười lạnh không phù hợp với lứa tuổi. Hừ, muốnvây lấy nó, quả thật là si tâm vọng tưởng. Nó nói với tài xế taxi địachỉ nhà, sau đó gọi điện thoại cho chú Trương không cần đến đón.
Buổi tối, thành phố T sáng rực dưới hàng vạn ánh đèn.
Lúc Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc về đến nhà thì đã hơn mười giờ đêm. Bìnhthường giờ này Hạ Thiếu Lăng đã nằm dài trên giường nhưng bây giờ vẫncòn ngồi dưới phòng khách chờ cha mẹ nó, đương nhiên còn có đôi vợ chồng yêu cháu hơn mạng Tô Diệu Đức.
“Cha, mẹ, con trai, sao mọingười vẫn còn chưa đi ngủ? Đang chờ bọn con sao?” Tô Khinh Lăng cùng HạTư Lạc nhìn thấy họ còn thức đều có chút kinh ngạc.
Hạ Thiếu Lăng đứng lên, câu nói đầu tiên chính là:
“Cha mẹ, con muốn chuyển trường
“Được rồi, đây chính là nguyên nhân cha mẹ còn thức đợi hai đứa về” Tô DiệuĐức gật đầu, điều ông lo lắng nhất chính là đám ký giả kia làm phiền đến cháu trai của mình. Kết quả ai biết hôm nay cháu ngoan của ông vừa vềđến nhà thì đã đòi chuyển trường, hỏi ra mới biết được chuyện ông lolắng nhất đã xảy ra.
“Tại sao lại đột nhiên đòi chuyển trường?” Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc ngồi xuống ghế sa lon.
“Còn không phải do mẹ sao?” Hạ Thiếu Lăng đúng lúc muốn phát tiết bất mãncủa mình “Tại mẹ mà hôm nay đám phóng viên đó đến làm ầm ĩ với con, ngay cả thầy cô giáo lẫn bạn bè trong trường cũng dây dưa không dứt, phiềnchết đi được…”
Tô Khinh Lăng gật gật đầu, thì ra chuyện là nhưvậy. Thế nhưng không nghĩ tới đám ký giả kia thật sự chạy tới làm phiềncon trai mà nó lại có bản lĩnh thoát được, không phải sao?
“Con trai, làm sao con thoát khỏi đám chó săn đó được vậy?”
Hạ Thiếu Lăng liếc cô một cái, sau đó tức giận nói: “Xuất ra chiêu đầu tiên mẹ dạy con”
“Oa, con trai, con nói là con cũng dùng khinh công?”
“Nếu không thì sao?” Một đứa bé không có công phu thì làm sao thắng được đám ký giả bám người đó chứ? “Thế nhưng con không có hiên ngang bay đigiống mẹ, con cũng chỉ mượn khinh công chạy trốn cho lẹ thôi”
“Thì thế nào? Con nghĩ là đám chó săn đó sẽ vì điều này mà buông tha cho con sao?” Tuy rằng Tô Khinh Lăng nói như thế nhưng tuyệt không lo lắng rằng sẽ nhìn thấy con trai nằm trên mặt báo ngày mai. Thế nhưng cô không lolắng cũng có nghĩa là vợ chồng Tô Diệu Đức cũng không lo lắng.
“Tiểu Lăng, phản ứng của con như vậy là sao? Con muốn đám ký giả đó đến quấynhiễu cuộc sống thường ngày của Thiếu Lăng sao?” Nhìn thấy con gái không có bộ dạng lo lắng, bà Tô nhịn không được trách cứ.
“Xem ra không thể không lo chuyển trường cho Thiếu Lăng rồi” Tô Diệu Đức cũng vậy.
“Cha mẹ à, hai người không cần lo lắng đâu. Con trai con rất lợi hại, đámchó săn này không làm khó nó được” Tô Khinh Lăng nhún nhún vai, “hổ phụsinh khuyển tử”, huống chi nó còn có người mẹ lợi hại không kém là côđây.
“Nào có thể như vậy được…” Bà Tô vẫn lo lắng.
“Ôngbà ngoại, hai người không cần lo lắng. Những tay phóng viên đó đươngnhiên không thể lọt vào mắt con được đâu, con chỉ ghét phiền toái thôi”Hạ Thiếu Lăng bỉu môi nói. Tuy rằng nó có một người mẹ là nữ ma đầunhưng nó không hề muốn nhìn thấy một ai không vừa lòng mẹ mình, cho dùcó là người sinh ra mẹ nó đi chăng nữa.
Vợ chồng Tô Diệu Đức sửng sốt, sau đó lại hiểu được. Con trai, con rễ, còn có cả đứa cháu ngoạinày của hai người bọn họ cũng không phải người bình thường. Công phutrên người bọn họ dù sao cũng từ thế giới khác, đương nhiên có thể hùchết bao nhiêu người.
“Các con có thể tự xử lý thì mấy lão già bọn ta cũng không cần lo lắng nữa”
“Cha mẹ cứ an tâm đi” Tô Khinh Lăng gật đầu lia lịa.
“Được rồi, cha mẹ cũng đi ngủ đây, mấy đứa nhớ nghỉ ngơi sớm một chút đó!” Tô Diệu Đức cùng vợ mình đứng dậy, nói.
“Dạ, cha mẹ ngủ ngon” Tô Khinh Lăng cùng Hạ Tư Lạc hướng hai người họ gật đầu
“Ông bà ngoại ngủ ngon” Hạ Thiếu Lăng hôn lên má hai người.