Bảo Vật
Tuyệt thế cao thủ hành hiệp trượng nghĩa - Lâm Mặc - chạy ngược chạy xuôi giữa phố xá náo nhiệt, tìm kiếm một kẻ ngốc tên Lưu Chương.
Lâm Mặc lắc lắc túi tiền nhỏ vừa cướp lại được từ tay một tên giả què lửa đảo ven đường. Trong túi cũng chẳng có mấy đồng, thế nhưng xem ra lại có vẻ là toàn bộ gia sản của tên oan gia Lưu Chương kia. Cũng thật hào phóng, chỉ có điều lại đưa hết cho một tên lừa đảo.
Đến trước một tiệm binh khí đóng chặt cửa, Lâm Mặc dừng bước chân, quan sát một vòng cửa tiệm tồi tàn vắng vẻ này. Cửa lớn đóng mấy tầng bụi, trên dưới đều mang một vẻ cũ kỹ.
Cái tên ngốc đó đang ở nơi này.
Lâm Mặc tiến đến gõ cửa, cánh cửa lung lay như thể sắp đổ sập xuống, động nhẹ một cái liền cọt kẹt ầm ĩ, chầm chậm mở ra một khe hở không lớn không nhỏ, vừa đủ để y nhìn thấy bàn tay người đang ngồi trong phòng gảy bàn tính ngưng lại giữa chừng. Lưu Chương sững sờ, cảm thấy người ngoài cửa kia hết sức kì quái.
"Hôm nay cửa tiệm không mở, nếu như khách quan muốn xem binh khí thì ngày mai hãy đến." Lưu Chương nói xong câu này liền đứng dậy chuẩn bị đóng cửa lại như cũ.
Lâm Mặc duỗi một chân chặn cửa, thuận tiện chen nửa người vào trong, tựa vào khung cửa, hiển nhiên không định cứ như vậy rời đi, càng không có ý định trực tiếp trả túi tiền cho tên ngốc nào đó.
"Để ta đoán nhé, ngươi tên Lưu Chương, đúng hay không?" Lâm Mặc không biết từ đâu rút ra chiết phiến*, cùng với bộ y phục hôm nay được y dày công lựa chọn trước khi ra khỏi cửa, bày ra dáng vẻ phong lưu y như một tên hoa hoa công tử.
*quạt xếp
Lưu Chương chắc chắn bản thân trước giờ chưa từng gặp qua người này, sao y lại biết tên họ mình.
"Xem ra ta đoán đúng rồi. Cửa tiệm này cũng không phải là của ngươi, ngươi chỉ buôn bán thay người ta thôi, đúng chứ? Đáng tiếc, ngươi có tay nghề rèn binh khí không tồi, lại chẳng có đầu óc buôn bán. Cửa tiệm này sinh ý tiêu điều, sớm muộn cũng không giữ nổi nữa." Lâm Mặc nói xong, còn lắc đầu thở dài, nếu không phải trên mặt y viết rõ hai chữ "đắc ý" sáng loà, có lẽ Lưu Chương sẽ thực sự cho rằng người này đang cảm thông với tình cảnh của hắn.
"Các hạ rốt cuộc là người phương nào, sao lại hiểu tại hạ đến vậy?" Lưu Chương nhíu mi, cảm thấy bất an.
Cuối cùng cũng đợi được câu này, Lâm Mặc thoả mãn xoè quạt, phe phẩy trước ngực, ra vẻ cao thâm lắc đầu.
"Ngươi không cần biết ta là ai."
Lưu Chương nhất thời không biết làm sao, người này lai lịch bất minh, không mua binh khí cũng chẳng hỏi đường, lại có vẻ thập phần hiểu mình. Cho dù hành động khả nghi, lại cũng chẳng giống kẻ xấu. Lẽ nào y...
"Ngài là tiên sinh đoán mệnh?"
Lâm Mặc thiếu chút nữa thổ huyết, "Ngươi ở đâu gặp được thầy tướng số phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, uy nghiêm đường đường như ta chứ?" Nhìn tên ngốc lại rơi vào trầm tư, đề phòng hắn lại nói ra lời tức chết người nào nữa, Lâm Mặc vội vã rút túi tiền ra.
"Thấy có quen không?"
"... Ta đem túi tiền này cho một người ăn mày đáng thương, cớ sao lại nằm trong tay các hạ?"
"Người ăn mày đáng thương? Ngược lại ta thấy ngươi mới là tên ngốc đáng thương, bị lừa mà vẫn không biết." Lưu Chương chần chừ không nhận, Lâm Mặc thảy túi tiền vào lòng hắn, tiếp tục phe phẩy chiết phiến.
"Kẻ đó là một tên lừa đảo, giả què để lừa sự cảm thông của ngươi. Sau khi lấy được túi tiền của ngươi, thấy bên trong chả có mấy đồng còn ghét bỏ đấy. Có người đem mấy đồng ít ỏi của mình cho kẻ lửa đảo cả rồi, chính mình lại không biết nên lấy gì lấp đầy bụng."
- -------------------------
Lâm Mặc không hiểu nổi sao trên đời này lại có người ngốc như Lưu Chương, bị người ta lừa còn muốn giúp người ta đếm tiền. Lưu Chương cũng không hiểu nổi sao người ăn mày đáng thương như vậy hóa ra lại là kẻ lừa đảo, lại nói đến vị cao nhân này, y lai lịch ra sao, sao lại hiểu hắn đến thế.
Nhưng tất cả đều không quan trọng, hai người họ hiện tại nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ở một quán nhỏ ăn mì, dùng chính số tiền tưởng chừng mất oan mà lấy lại được kia để ăn mì.
Lâm Mặc nói với Lưu Chương, y là tuyệt thế cao thủ, đánh mất bội kiếm nên phải xuống núi tìm, đã đói suốt một ngày rồi, vậy nên ăn liền 3 bát mì. Ăn xong, vị tuyệt thế cao thủ nào đó vẫn chằng hề có ý định rời đi, y nói đêm nay muộn quá rồi, dù sao cũng không tìm được bội kiếm, chi bằng ở tạm chỗ Lưu Chương một đêm.
Lưu Chương nghĩ tới nghĩ lui, tên ăn mày kia có phải kẻ lừa đảo không hắn không rõ, nhưng vị tuyệt thế cao thủ này, càng nhìn càng thấy giống như lừa hắn để ăn chực ở chờ.
Ngoại trừ buồng ngủ của Lưu Chương, vẫn còn dư một gian phòng đã lâu không có hơi người. Đó là phòng vị chủ tiệm binh khí từng ở, cũng chính là lão sư phụ đã truyền thụ cho Lưu Chương tay nghề chế tạo binh khí này.
"Haiz, bổn đại hiệp không chê căn phòng này cũ kĩ đâu, ngươi dọn dẹp qua một chút, ta có thể chỉ ở lại nơi này một đêm thôi." Ngữ khí của Lâm Mặc như thể cảm thấy bản thân thập phần thấu hiểu lòng người, chẳng hề có chút tự giác nào về việc mình được người ta thu lưu*.
*cho ở nhờ
Lưu Chương không biết nói gì, đành lặng lẽ đi quét tước phòng ốc, lại mang thêm chăn gối từ buồng ngủ của mình sang. Hiện tai đang là giữa hè, có lẽ đêm xuống cũng sẽ không quá lạnh.
"Hàn xá điều kiện sơ sài, đành phiền các hạ ở tạm một đêm." Lưu Chương xong xuôi chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi.
Lâm Mặc gật gật đầu. Cho dù Lưu Chương cả người ngốc hề hề, có chút chậm tiêu, nhưng xác thực là một người thật thà, chất phác, kể cả đối đãi với kẻ vô lại, cũng vẫn giữ được vẻ khiêm tốn lễ độ.
Nếu như nghĩ rằng như vậy đã có thể an tâm nghỉ ngơi, thì quả thực là quá không hiểu tính nết khó chiều của Lâm Mặc rồi. Cứ được nửa canh giờ, Lâm Mặc một lần lại một lần gọi tỉnh Lưu Chương, lúc thì phòng có bọ, lúc thì gặp ác mộng.
Suốt một đêm này, Lưu Chương nằm chưa kịp ấm giường đã lại phải dậy, quả thực sức cùng lực kiệt, cuối cùng dứt khoát ngủ luôn trên ghế trúc buồng Lâm Mặc.
Càng kì quái là, Lâm Mặc trông như thể chẳng hề có cảm giác mệt mỏi, giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Lưu Chương vẫn còn nghe thấy tiếng Lâm Mặc không ngừng liến thoắng bên tai, bức ép hắn đoán xem con bọ vừa mới bắt được có bao nhiêu chân.
Lưu Chương thầm nghĩ, nếu thích như vậy thì ngày mai ngươi thuận tiện mang luôn cả đám thiêu thân kia cùng đi luôn đi.
- --------------
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp chốn, Lưu Chương mới khoan thai thức giấc, trong phòng đã sớm không thấy bóng dáng Lâm Mặc. Hắn đứng dậy xếp gọn chăn gối rồi mới đi ra ngoài, tuyệt nhiên không nhận thức được bản thân được người khác chuyển từ ghế trúc lên giường nhỏ.
Lâm Mặc đang đứng trước cửa sổ căn buồng đêm qua Lưu Chương bất đắc dĩ phải rời khỏi kia, nhìn chằm chằm cái chăn bị đâm thủng một lỗ, ruột bông vương vãi đầy đất.
"Cái này... Chuyện gì xảy ra vậy?" Lưu Chương nhìn mặt đất bừa bộn, vô cùng kinh ngạc. Dạo gần đây trong thành không yên ổn lắm, thường xuyên xảy ra những việc như trộm cắp, có lẽ nào là kẻ xấu đột nhập.
Lâm Mặc uể oải vươn vai, "Đêm qua có người muốn giết ngươi." Y nói với ngữ khí như thể đang hỏi sáng nay ăn gì nhỉ. Là người suýt chút nữa nằm dưới chiếc chăn ấy và bị xuyên một lỗ hổng trên người, Lưu Chương hoàn toàn không thể điềm tĩnh như vậy, bản thân trước nay luôn giúp người làm việc thiện, không hề có kẻ thù, chẳng có lý nào lại có kẻ muốn lấy mạng hắn.
"Lẽ nào các hạ biết được nội tình? Kẻ đột nhập đêm qua lai lịch ra sao? Còn nữa, vì cớ gì lại muốn giết một người không chút quen biết như ta?"
"Ngươi không biết không có nghĩa là kẻ đó không biết ngươi." Lâm Mặc lăn qua lăn lại một đêm, hiện giờ đã cảm thấy có chút buồn ngủ, chuẩn bị quay về ngủ một giấc, không muốn nói nhiều nữa.
Lưu Chương vốn còn muốn tiếp tục truy vấn nhưng hắn thấy được vẻ mặt rã rời của người trước mặt, chỉ đành từ bỏ. Vị tuyệt thế cao thủ lai lịch bất minh này dường như còn ẩn giấu rất nhiều bí mật.