Bảo Vật Của Rồng

Quyển 1 - Chương 9




Rồng cúi người xuống, đắp tấm chăn mỏng dệt từ lông chim trắng muốt lên người bạo chúa đã thiếp đi do kiệt sức, sau đó do dự kiểm tra nhiệt độ trên trán của đối phương.

... Nhân loại đê hèn yếu đuối không có phát sốt.

Rồng thở phào nhẹ nhõm, trùm áo choàng đen lên che lấp mái tóc vàng, lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng.

Không thấy bóng dáng lính canh bên ngoài.

Liên tưởng đến từ "phản loạn", Rồng khẽ nhíu mày, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh từng bước đi vào tẩm cung của Arthur.

Rồng cụp mắt quan sát giường ngủ của bạo chúa.

Đệm chăn đen nhánh như lông quạ thấm đẫm máu tươi. Dưới ánh trăng dịu dàng, hai màu sắc đen và đỏ giao hòa tạo nên một vẻ đẹp xa hoa quỷ dị.

Rồng vén chăn lên liền thấy được cơ thể tên lính canh bị cắt đứt yết hầu, trên người còn dính khí tức của Arthur.

...

Đây là cái gì? Phản loạn còn có thể phản đến trên giường?

Sắc mặt Rồng đột nhiên tối sầm, lòng bàn tay sản sinh ra một ngọn lửa rực rỡ.

Là một con rồng vàng mang dòng máu thuần chủng, tinh thông tất cả các loại ma pháp và có thể dễ dàng hủy diệt toàn bộ khối lục địa Atlantis, anh vẫn luôn chủ động kiềm chế năng lực của chính mình, không dễ dàng sử dụng ma pháp ngôn ngữ rồng.

Nhưng tại thời điểm này, anh trực tiếp sử dụng lửa rồng đáng sợ nhất.

Khi con mèo hoang nhỏ ngoài cửa sổ vẫy đuôi dưới ánh trăng còn chưa ngáp xong một cái, toàn bộ giường nệm lẫn thi thể trên thảm trải sàn đã bị đốt cháy, không còn sót lại chút gì ——

Ngay cả than tro cũng không còn lại nửa phần.

Rồng lạnh mặt, không quay đầu lại mà rời khỏi cung điện.

Rồng những tưởng rằng dưới sự thống trị của Arthur, vương quốc sẽ bị tàn phá khắp nơi. Nhưng dù cho đêm đã khuya, khu phố thương mại rộng rãi chỉnh tề trước mắt vẫn người đến người đi, phô bày cảnh tượng phồn vinh, hưng thịnh.

Anh mím môi, đi đến khu ổ chuột thắp ngọn đèn dầu leo lét.

Rồng kín đáo muốn tìm một chỗ đủ xa, mượn sức mạnh từ vảy ngược tạm thời hóa thành nguyên hình, bay trở về Đảo Rồng chữa thương.

Ở góc khuất, có một người hát rong cầm đàn hạc hát khe khẽ, thoạt nhìn cũng khá trẻ tuổi.

Có vài người dân ăn mặc gọn gàng sạch sẽ thập thò vây quanh, cũng không vỗ tay khen hay mà chỉ khiêm tốn ném một lượng lớn tiền xu vào trong mũ của người nọ.

Rồng tò mò khoác áo choàng đi tới nghe một lát, sau đó rời đi với sắc mặt khó coi.

Rồng không có quá nhiều nhận thức về sự đẹp đẽ của vẻ bề ngoài.

Chẳng qua anh cảm thấy, so với khi còn bé, Arthur sau khi trưởng thành dường như càng khiến người ta không thể dời mắt ra khỏi cậu hơn.

Mà trong những bài ca dao người kia sáng tác, cho dù là cặp mắt đẹp đẽ như đá vỏ chai nhưng lại lạnh lùng hờ hững, hay bờ môi hồng hào như cánh hoa mềm mại, đến cả hai chân thon dài thẳng tắp, đều nhận được sự ca tụng ngút trời.

Rồng nổi giận.

Tại sao lại có nhiều người mơ ước nhân loại đê hèn đáng ghét đó đến thế? Thậm chí còn sáng tác ra nhiều bài ca dao như vậy?

...

Không đúng!

Nhân loại đê hèn đáng ghét đó dựa vào cái gì để được tán dương trong những bài ca dao?

Là một người hát rong chuyên nghiệp, Rồng cảm thấy mình có nghĩa vụ ngăn chặn sự truyền bá của loại ca dao này.

*

Trên lục địa Atlantis, những lời đồn đại về loài rồng đã được chứng minh ——

Bởi vì vào đêm đó, vô số người thấy được rồng.

Sinh vật đáng sợ cả người được bao phủ trong vảy vàng hoa lệ đột ngột xuất hiện ở vương đô, không rõ mục đích mà bay lượn trong nhiều tuần.

Vào lúc cư dân xung quanh sợ hãi đến nỗi không biết phải làm sao, rồng vàng thu lại đôi cánh khổng lồ đáp xuống mặt đất.

Nó dùng móng vuốt cẩn thận nâng tòa cung điện lên, sau đó như có tật giật mình mà không quay đầu lại, bay về hướng đảo Victorya.

Mà cùng với cung điện bị con rồng tà ác cướp đi...

Còn có bạo chúa tóc đen xinh đẹp kiêu ngạo cùa bọn họ.