Báo Ứng Của Sự Tham Lam

Chương 4




Phần 4/4

7

Để mang lại thêm chút danh tiếng cho thánh địa buôn dưa, tôi hẹn Lý Nhược Nhiên nói chuyện trong nhà vệ sinh.

"Bây giờ kỹ thuật phát triển, video này có thể đã bị cắt ghép, không nói lên được điều gì cả."

Ngoài miệng cậu ấy nói như vậy nhưng ánh mắt lại né tránh tôi.

Nghĩa là gì?

Nghĩa là chính cậu ta cũng đang phân vân nghĩ ngợi liệu chuyện trong video có xảy ra thật hay không.

Phân vân thì ngon ăn rồi.

"Nhược Nhiên, cậu có quyền không tin tớ." Tôi cầm nắm tay mềm mụp của cậu ấy, chân thành nói. "Cậu không cần phải nghĩ nhiều đâu, tớ không có ý gì nhưng mà dẫu sao cũng là bạn bè, tớ không hi vọng có ai lấy cậu ra làm vũ khí thôi."

Lòng tham ẩn dưới lớp ngụy trang giả nhân giả nghĩa của An Nhiên thì tôi còn lạ gì nữa.

Rõ ràng chỉ là một con nhóc vào ở nhờ nhà tôi với thân phận họ hàng nhưng chị ta không biết thoả mãn với những gì mình có, không mang ơn mà chỉ chăm chăm một mực muốn cướp hết luôn cả phần đặc quyền của riêng tôi.

Loại người như thế thì được mấy phần thật lòng với Lý Nhược Nhiên.

"An Ninh, tôi sẽ không tin cậu đâu." Lý Nhược Nhiên gục đầu xuống, vẫn khăng khăng ý mình. "Lúc trước An Nhiên đã kể với tôi cậu lớn lên ở nông thôn, điều hay tính tốt không thấy đâu mà trộm cắp, toan tính, gian xảo, lọc lừa học không sót cái gì. Cậu muốn lọt vào mắt xanh của anh Quý nên mới kéo tôi làm nền."

Kể ra An Nhiên cũng tài, không thì sao có thể tẩy não Lý Nhược Nhiên đến mức triệt để như này.

"Không sao." Tôi không thèm để ý chút nào, tỏ vẻ rất bình thản. "Câu lạc bộ nhiếp ảnh của trường mình cuối tuần này mời Quý Hoài chụp poster để chiêu sinh sau đó buổi tối sẽ đi liên hoan, An Nhiên có nói cho cậu không?"

Lý Nhược Nhiên ngơ ra, rõ ràng là không biết việc này.

"Cậu có thể hỏi thử xem người cậu nghĩ là ‘bạn tốt’ sẽ trả lời cậu thế nào."

Câu lạc bộ nhiếp ảnh hầu như toàn con trai, An Nhiên dựa vào vẻ bề ngoài và cái miệng ngọt gặp ai cũng luôn mồm gọi anh xưng em để tham gia bằng cửa sau.

Tôi thì khác nhé, tôi tham gia vào vì thật sự thích nhiếp ảnh và cũng có thiên phú, chứ ai lại chỉ biết ấn nút bấm chụp như chị ta.

Phải cảm ơn vài lần bốc đồng kiếp trước!

Cuối tuần chạm mặt nhau, An Nhiên thấy Lý Nhược Nhiên phía sau tôi thì mặt đen như vừa đi đào than về.

"Anh Quý, nhìn đây ạ." An Nhiên eo éo nói như ngậm đường, tôi nghe mà cảm tưởng mình sắp mắc bệnh tiểu đường đến nơi.

Chị ta uốn éo ra cái dáng cầm máy ảnh đẹp nhất của bản thân chứ thật ra không hề chú ý đến căn góc chụp sao cho bắt được hồn khung cảnh.

Chủ nhiệm câu lạc bộ đứng cạnh không chịu được nữa, nhắc khẽ: "Nhiên Nhiên, nắp ống kính chưa mở."

"Phụt..."

Xin lỗi, thực sự buồn cười quá không nhịn nổi.

"Lần đầu tiên hợp tác với đàn anh khoá trên nên em hơi hồi hộp ạ. Mình chụp lại nhé."

Mặt An Nhiên đỏ ửng, kết hợp với lớp trang điểm giả mặt mộc tỉ mỉ của chị ta tạo thành vẻ e thẹn ngượng ngùng.

Chủ nhiệm câu lạc bộ ôm lấy ngực, bị mũi tên của thần Cupid bắn xuyên tim.

Nhưng Quý Hoài chỉ tới hỗ trợ không công chứ không phải thời gian của anh ấy thật sự miễn phí.

Ngón tay giữa đẩy gọng kính, anh lạnh nhạt nói: "Đàn em, cô thợ chụp ảnh này mặc váy ngắn, nếu anh tương tác với ống kính thì có vẻ không được tôn trọng nữ giới lắm nhỉ."

Nhìn qua vai chủ nhiệm, anh ấy nhíu mày ra hiệu với tôi, ý bảo tôi thế chỗ An Nhiên.

Anh giai, anh quả là người tốt, góc độ này chụp ngon quá đi mất!

Tôi vừa thầm phàn nàn chủ nhiệm câu lạc bộ thiên vị gái đẹp, vừa điều chỉnh thông số máy ảnh để chụp người mẫu trông sinh động hơn.

"Nhược Nhiên, giúp đàn anh chỉnh lại áo sơmi đi."

"Tấm hắt sáng, Nhược Nhiên, đúng rồi, chính là góc độ này, giữ nguyên nhé."

"Cà vạt, Nhược Nhiên, chỉnh cà vạt giúp đàn anh cái coi."

Chị em, tôi đã rất cố gắng tạo cơ hội cho cậu rồi nhưng có người cứ chăm chăm hớt tay trên.

Mỗi khi tôi vừa dứt lời là An Nhiên vội vàng chen lên gạt Lý Nhược Nhiên sang một bên, ngang nhiên giở trò với Quý Hoài.

Anh ấy tránh mấy lần rồi hết kiên nhẫn, hoạt động chụp ảnh tuyên truyền kết thúc sớm hơn dự tính theo yêu cầu mãnh liệt của người mẫu.

Cũng may tôi đã chụp được không ít, hầu như không có ảnh lỗi.

An Nhiên giống như con sói sáng mắt dòm lom lom miếng thịt Quý Hoài nên đương nhiên anh ấy cũng không chịu đi liên hoan.

"An Ninh." Anh ấy gọi tôi. "Buổi tối cùng…"

"Tớ có lời muốn nói với cậu."

Quý Hoài chưa nói xong thì tôi đã bị Lý Nhược Nhiên kéo tới góc bồn hoa.

"Uhuhu!"

Bốn bề vắng lặng, cậu ấy ôm lấy tôi oà khóc.

"Cậu ta đúng là đang lợi dụng tớ. Sao tớ lại tin mấy lời bịa đặt của cậu ta, tớ ngu như heo ý."

Ngay từ đầu, Lý Nhược Nhiên còn đinh ninh là tôi đang khích bác để ly gián. Cả lớp ai mà không biết cô nàng mê Quý Hoài như điếu đổ, cậu ấy cho rằng An Nhiên không báo tin câu lạc bộ chụp ảnh tuyên truyền vì muốn mang đến cho mình một sự ngạc nhiên.

Nhưng đã sát rạt cuối tuần rồi mà An Nhiên vẫn không mở miệng đề cập bất kỳ câu nào liên quan tới chuyện này.

Lý Nhược Nhiên không nhịn được, dò hỏi.

An Nhiên ấp úng, chỉ nói đây là việc riêng của câu lạc bộ, chị ta không tiện kể, càng không tiện dẫn bạn bè theo.

Nói đến nước này, Lý Nhược Nhiên cũng hơi tin nhưng lúc sau lại nghe thấy những người khác thảo luận ở thánh địa buôn dưa.

"Tớ có thể đi xem không?"

"Anh tớ bảo lúc chụp không được xem, nhưng tối liên hoan thì có thể mang bạn bè anh chị em theo. Đều là anh em khoá trên khoá dưới với nhau cả, anh Quý không ngại đâu."

Lời nói của An Nhiên lặp lại trong đầu Lý Nhược Nhiên: ‘không tiện kể, không tiện dẫn bạn bè theo’.

Lý Nhược Nhiên thẳng tính, tìm gặp ngay An Nhiên để hỏi cho ra lẽ. Hai người đại chiến bằng mồm một phen, An Nhiên buột miệng buông lời cay đắng.

Đến tận lúc này, Lý Nhược Nhiên mới hiểu ra nội dung trong video tôi cho cậu ấy xem hoàn toàn có thật.

"Cảm ơn cậu Ninh Ninh." Tiếng khóc nguôi dần, Lý Nhược Nhiên kéo tay tôi, hỏi: "Nhưng mà tớ vẫn rất tò mò, em gái ruột của chủ nhiệm câu lạc bộ còn không được vào nơi chụp ảnh, làm thế nào cậu đưa tớ vào được vậy?"

8

Đương nhiên là xin viện trợ từ chỗ khác.

Nói đến lại nhớ tôi đang nợ Quý Hoài một ân tình.

Hình như vừa rồi anh ấy định nói là buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.

Tôi hiểu rồi.

Trong tiệm lẩu…

Tôi lúng túng uống nước, bọn họ đang dùng ánh mắt nhìn ngang nhìn dọc như vẽ tọa độ, tóm lại là không thèm nhìn nhau.

Lý Nhược Nhiên dùng cùi chỏ ra sức huých tôi, nhỏ giọng hỏi: "Tình huống gì đây?"

Tôi: "Như cậu thấy đấy, Quý Hoài làm ô dù cho cậu vào xem buổi chụp hình đó. Mau cảm ơn ân nhân đi."

"Không đúng, hai người có gì mờ ám."

Cậu ấy kéo tay lôi tôi rời khỏi bàn ăn.

"Không phải đâu, Nhược Nhiên, hai bọn tớ thật sự không có cái gì cả, cậu nghe tớ giải thích đã."

Vừa trải qua tổn thương tình bạn, tôi sợ cậu ấy lại nhận đả kích thêm. Bản thân từng bị ướt mưa nên muốn căng dù che cho người khác.

Nếu như kiếp trước có ai đó bất chấp tất cả đứng về phía tôi thì kết cục có lẽ sẽ thay đổi tích cực hơn.

"Cậu không cần giải thích nhiều." Lý Nhược Nhiên gục đầu xuống như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc sắp dâng trào.

Một giây sau: "Hai người xứng đôi quá đi à!"

Má, dọa chít bé.

"Ninh Ninh, tớ hiểu ý tốt của cậu mà, hồi sáng chụp ảnh tớ đã nhìn ra hết cả rồi. Tớ khờ thật nhưng đâu có ngốc, cậu vẫn luôn tạo cơ hội để tớ lại gần đàn anh, cùng lúc ấy tớ mới phát hiện là càng gần anh ấy tớ càng thấy rõ sự chênh lệch. Tớ yên lặng sùng bái anh ấy là được rồi."

"Với cả, cậu có chú ý đến không? Hình như anh Quý rất vừa mắt cậu đấy."

Thế á? Tôi không để ý.

"Yên tâm, ủng hộ, chúc phúc!"

Cậu ấy xích lại thì thầm, trịnh trọng vỗ vai tôi. "Tình yêu của tớ đã chết yểu, hiện tại tớ chỉ có đúng một nguyện vọng là mong couple tớ chèo thuyền thành đôi thôi."

Tôi trơ mắt nhìn Lý Nhược Nhiên rời đi giữa chừng, trước khi ra ngoài cậu ấy vẫn không quên để lại một nụ cười đầy ẩn ý.

Đầu tôi tê rần.

Bị Lý Nhược Nhiên vạch trần xong, bầu không khí nháy mắt đông cứng, tôi không dám nhìn thẳng Quý Hoài nữa rồi.

Rau bập bùng trong nồi lẩu cay sôi ùng ục, đổi từ màu xanh lục sang xanh đậm, nhưng không ai động đũa.

Cuối cùng anh ấy mở lời phá vỡ cục diện bế tắc.

"Không đói à?"

"Đói."

Anh bất đắc dĩ liếc tôi một cái, cười.

"Đôi lúc bạn em nhạy bén hơn em đấy." Anh gắp thịt bỏ vào bát tôi, nói tiếp: "Cho nên ý em sao? Có muốn thử làm người yêu anh không?"

"C…cũng không phải không thể." Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm. "Xem biểu hiện của anh thế nào đã."

Tôi không ghét Quý Hoài, lúc ở cạnh anh ấy cũng không thấy khó chịu.

Anh ấy luôn luôn có thể cổ vũ đúng mực và đúng lúc tôi cần, người không tệ, rất đẹp trai, cực kỳ vừa mắt người khác phái.

Nhất là con gái nhà họ An tôi.

9

Hẹn Quý Hoài đi thư viện, tôi vừa tới đã thấy ngay An Nhiên đang ráng tiếp cận anh.

Tôi không giận, thật sự không giận.

"Anh có em khác nói chuyện cùng, biết làm nũng hơn tôi, còn biết dỗ anh vui, anh còn nói chuyện với tôi làm gì?"

Tôi giả bộ định bỏ đi, Quý Hoài vội vàng ba bước cũng dồn thành hai mà đuổi theo kéo tôi vào lòng.

"Lại đọc cái truyện ba xu nào đấy? Chỉ có mình em chứ làm gì còn em khác." Anh kéo lấy túi xách rồi ôm vai tôi. "Ở đây có thứ bẩn thỉu, mau đi thôi."

Cách Quý Hoài thể hiện sự chán ghét cực kỳ không nể mặt mũi, nhưng không thể không nói rất hiệu quả trong việc chặn đứng tình cảm mãnh liệt của An Nhiên.

Thậm chí tôi còn tưởng An Nhiên đã từ bỏ suy nghĩ bắt lấy trái tim Quý Hoài, mãi đến khi anh bỗng dưng xuất hiện ở nhà tôi.

Đó là một buổi chiều trời trong gió nhẹ, mà trong nhà tôi lại âm u như sắp bão.

Bố mẹ tôi nghiêm mặt, nghiêm túc hơn cả mười thầy chủ nhiệm gộp lại.

"Nghe An Nhiên nói, cháu và An Ninh đang yêu nhau." Bố tôi mở miệng trước, không còn dáng vẻ hiền lành mà rốt cuộc cũng có xíu xiu nghiêm nghị của một ông bố.

"Dạ, chú."

Quý Hoài cung kính đáp, hai tay đặt trên đầu gối, ngồi thẳng tắp như học sinh tiểu học.

"Đang trong một mối quan hệ với An Ninh, lại còn cấu kết làm bậy với An Nhiên, chân đạp hai thuyền. Cháu đây là định trải nghiệm hết con gái nhà họ An chúng tôi một lượt hả!"

Bố tôi vung tay đập mạnh vào mặt bàn, lập tức lòng bàn tay dần sưng đỏ thấy rõ.

Tôi đứng im lặng trên cầu thang, đương sự lại đang phải đi hóng chuyện của chính mình.

"Chuyện này có hiểu lầm rồi." Quý Hoài khá tỉnh táo, chỉ bằng điểm ấy tôi đã có thể kết luận lại là An Nhiên giở trò.

Nhà họ An sừng sững trong giới thượng lưu bao năm nay, tuyệt đối sẽ không cho phép có con cháu nào làm phá hủy nề nếp và danh tiếng của gia tộc.

Chị ta muốn lợi dụng sơ hở này để nhân cơ hội ép tôi một là nhường Quý Hoài cho chị ta, hai là trái ý bố mẹ rồi từ mặt gia đình.

Mơ đẹp thật đấy.

Tôi nhìn sang An Nhiên đang tỏ vẻ đáng thương đứng cạnh bố tôi gạt nước mắt, chị ta túm chặt mép váy, rõ là nhỏ xinh yếu ớt.

"Chú, chú đừng làm khó anh ấy nữa. Là do cháu không tốt, hết thảy đều là lỗi của cháu."

"Con trai như cháu tôi gặp đầy ngoài xã hội kia rồi. Ỷ vào bản thân có chút nhan sắc mà giở trò ong bướm trăng hoa vờn hết em này đến em khác, khó mà nói không nhắm đến tài sản nhà chúng tôi."

Sắc mặt Quý Hoài miễn bàn luận, muốn bao nhiêu bất ngờ thì có liền bấy nhiêu. Chắc hẳn đây là lần đầu tiên anh bị người ta nói dựa vào mặt để ăn bám phụ nữ.

Tiếng van nài của An Nhiên liên miên không ngớt, chị ta diễn vẻ tủi thân tinh tế vô cùng, lại chưa từng nói nửa lời về chuyện gì đã xảy ra.

Tôi đây nhìn phát mệt giùm.

"Im miệng." Tôi xuống cầu thang, gửi cho An Nhiên một ánh mắt sắc như dao.

Có mẹ tôi đây, khi ở nhà chị ta luôn luôn cẩn thận dè dặt chứ đừng nói đến chuyện gây gổ với tôi.

"Đoạn trước đó em không biết, Quý Hoài, anh kể lại đi."

Nghe anh kể lại một lượt, tôi buồn cười.

An Nhiên bù lu bù loa như là Lý Tam Nương, tôi còn tưởng chị ta và Quý Hoài phải lòng nhau, cuối cùng hoá ra chính là chị ta cố ý chui vào lòng anh, không chui được lại quay ra tố giác anh sàm sỡ mình.

"Không phải như vậy, anh ấy… anh ấy còn sờ ngực cháu nữa."

Quý Hoài cạn lời: "Bà chị, tôi gọi cô là chị được chưa? Cô có đè tôi không thở nổi tôi cũng không dám chê cô nặng chứ đừng nói sờ ngực cô."

"Chắc chắn là anh thích em, nếu không thì sao lại dính lấy An Ninh? Anh muốn lợi dụng nó để em ghen thôi."

Bố tôi như kiểu bị zombie ăn mất não, ngồi đơ ra, toát lên cảm giác phải giữ gìn chính nghĩa của thế giới.

May mà trong nhà vẫn còn có người bình thường.

Mẹ tôi trừng mắt nhìn bố đầy chê bai, từ biểu cảm cũng có thể đoán ra mẹ đang muốn nói rằng sao mình lại lấy phải người không có đầu óc này.

"Sao tôi lại lấy phải kẻ não ngắn như ông thế nhỉ? Đến bây giờ ông còn chưa sáng mắt ra ư."

Mẹ tôi quả là người phụ nữ sáng suốt hiếm có, xưa nay bà ấy nhìn nhận mọi việc thấu đáo hơn bố tôi nhiều.

"Từ lúc Tiểu Quý vào cửa đến giờ chưa từng nhìn An Nhiên, huống chi tôi đã điều tra rồi, thằng bé không phải đang bận công việc thì chính là đang hẹn hò với con gái ruột của ông đấy. Hôm nào Ninh Ninh về muộn thì ông cũng biết ha."

An Nhiên không lường được màn biểu diễn mất bao nhiêu công sức và thời gian của mình lại bị mấy câu của mẹ tôi chọc thủng.

Dưới sự chỉ dẫn của mẹ, bố tôi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ánh mắt ông ấy nhìn An Nhiên không còn hiền lành bao dung nữa.

"Cháu giải thích chút đi."

"Chú, cháu không nói láo, Quý Hoài thích cháu mà. Chắc chắn anh muốn lôi kéo sự chú ý của em nên mới giả vờ ở bên An Ninh, đúng không?"

Nói xong chị ta vọt tới trước mặt Quý Hoài, túm tay anh ra sức lắc.

"Nếu cô không phải chị họ của An Ninh thì tôi nghĩ tôi còn không biết cô là ai, xin cô hãy tự trọng."

Anh rút tay ra, đi lại dính chặt lấy tôi.

Trước khi vở kịch luân lý gia đình phát sóng, mẹ tôi đã kịp thời dập tắt ngọn lửa nhỏ tên An Nhiên này, đưa ra tối hậu thư cho chị ta:

"Nếu cháu đã không thể hoà thuận được với An Ninh vậy thì chuyển về quê ở đi. Cô vẫn giữ câu nói kia, cô chú thương cháu còn bé mà vất vả mồ côi, nhưng không có nghĩa cháu có thể lay chuyển vị trí của Ninh Ninh."

Việc đã đến nước này, An Nhiên biết chị ta không gây được sóng gió gì nữa nên bắt đầu đổi thái độ hung ác vòi tiền.

"Hai mươi vạn, nếu không thì tao tuyệt đối không để An Ninh lành lặn sống tiếp. Dù sao tao cũng chẳng còn gì, đầu trọc không sợ bị nắm tóc."

Chị ta vớ lấy con dao gọt trái cây chỉ vào người tôi, uy hiếp:

"Ngay lập tức, không thì tao xiên chết nó."

"An Nhiên, chị có dám lặp lại lời vừa rồi một lần nữa và chịu trách nhiệm với những gì mình nói không?" Tôi hỏi lại.

"Tao nói, không cho tao hai mươi vạn thì tao xiên chết mày."

"Tốt lắm." Tôi đứng dậy chắn trước mặt chị ta, chắc chắn trước khi tiền tới tay chị ta sẽ không động thủ đâu. "Mẹ, báo cảnh sát đi."

Cảnh sát tới nhanh hơn tôi dự đoán. Quay đầu lại tôi thấy Quý Hoài giơ điện thoại lắc lắc với mình.

An Nhiên không biết tôi về nhà được mấy ngày đã trải khắp camera mini trong biệt thự, chính là để thu thập chứng cứ bảo vệ bản thân và tình cảm gia đình thuộc về mình.

Bởi vì có hành vi tống tiền chiếm đoạt tài sản giá trị cao nên An Nhiên bị phán ngồi tù hai năm rưỡi.

Lúc đi họp lớp tình cờ nghe bạn bè kể rằng sau khi ra tù chị ta không cách nào tái hoà nhập lại với xã hội được. Chẳng thể thích nghi với các công việc chân tay nên cuối cùng An Nhiên chọn làm tình nhân cho một lão nhà giàu.

Bà vợ của ông ta cũng không vừa, chẳng biết làm thế nào mà không ngờ đưa chị ta vào chốn cũ được thật.

Ngồi tù hai năm rưỡi vừa ra xong giờ lại vào thêm ba năm nữa, quỷ mới biết khi nào An Nhiên thoát cảnh tù tội.

"Đang nghĩ gì thế?" Quý Hoài giúp tôi thắt dây an toàn, ra hiệu bảo tôi mở ngăn kéo nhỏ đối diện ghế phụ.

Mùi thơm ngát ập tới, trước mắt tôi đầy ắp hoa tươi, còn có một cái hộp nhỏ trông rất tinh xảo ở giữa.

Anh ấy cầm lấy tay tôi, chiếc nhẫn chậm rãi lồng vào ngón áp út.

"Ngày kỷ niệm hạnh phúc."

"Chúc mừng chúng ta."

Chuyện về việc báo thù đã kết thúc, chuyện liên quan tới Quý Hoài thì vẫn còn đang tiếp diễn.

(Hết)