Bão Trắng

Chương 11: Đêm cùng nhau




"Choi Woo Jin nói gì à?" - Gun đổi tư thế, nó hiện tại đang gối đầu lên đùi tôi, còn tôi thì ngồi bấm điện thoại của Gun.

"À ờ, tiền bối Choi bảo tụi mình ngày mai tập trung ở trường rồi cùng nhau ra ga tàu để đi luôn."

"Vậy à? Vậy tao đưa mày về luôn nhé? Chuẩn bị sớm còn nghỉ ngơi." Thằng nhóc quỷ nhổm dậy, đi đi lại lại tìm chìa khoá.

Tôi giữ lấy tay nó, kéo nó khựng lại. Thú thực, đêm nay tôi không muốn về nhà chút nào, phần vì tôi không muốn phiền dì Ploy và chú Ta nghỉ ngơi, phần vì tôi muốn ở bên cạnh Gun nhiều hơn một chút. Nhưng chủ yếu là lí do đầu tiên.

"Sao thế? Giữ tao lại làm gì?" - Gun khó hiểu hỏi.

"Ừm, tao muốn ngủ ở đây tối nay, được không?" - tôi cười với nó.

"Aw, sao? Định ngủ với tao hả?" Nó mỉa mai tôi.

Ngủ ở đây là "ngăm ngăm Gun" đó :))

"Ô hổ, mày có phản ứng hả?" Tôi hất mặt lên đáp.

"Cút ra chỗ khác đi mày." Tuy miệng nó mắng nhưng tay lại rất thành thật, nó không còn đi tìm chìa khoá hay đại loại vậy nữa.

Tôi lao tới dụi điên cuồng vào người nó, đôi lúc thằng Gun giận dỗi nhìn siêu dễ thương luôn, như lúc này đây. Nếu nó là một con mèo, tôi sẽ bắt nó về nhà và ôm cả ngày mất.

Thằng nhóc quỷ nhăn nhó đẩy tôi ra, bộ mặt nó ghét bỏ: "Mày đi tắm đi. Người toàn mùi mồ hôi với bia, gớm muốn chết."

"Ơ, hôi lắm hả? Sao nãy bảo thích tao?" Tôi vẫn ôm nó thật chặt trong lòng.

"Tao nói tao thích mày chứ không bảo mày thơm. Giờ mày muốn đi tắm hay đi về?" Gun hỏi rồi nhìn chằm chằm vào tôi.

"Ờ ờ, đi luôn đây! Bảo thích người ta mà giờ hung dữ quá!" - tôi giả vờ chưng hửng quay đi. Nhưng tôi nhận ra mình không có mang theo quần áo, lại quay lại nhìn nó cầu cứu: "chết rồi, tao không có mang theo quần áo."

"Đừng có khoả thân cho tao xem." Gun tinh nghịch che mắt lại.

"Aw, mượn đồ mày không được hả?"

"Được. Nhưng sẽ hơi nhỏ, muốn mặc không?" Nó đi vào trong một căn phòng nhỏ rồi lấy ra bộ đồ ngủ bằng vải thun lạnh.

"Vậy cảm ơn nha mày!" Tôi vội ôm lấy bộ quần trong tay nó rồi chạy biến vào phòng tắm nhỏ trong góc.

Tuy ở đây có chật chội một chút nhưng mọi thứ khá sạch sẽ, bóng đèn huỳnh quang nhỏ cũng làm căn phòng này dịu đi hẳn, mọi thứ cứ lập lờ tạo ra cảm giác tôi được trở về những thập niên trước trong một băng đảng xã hội đen ấy.

———— phần của Gun ————

Atthaphan à, mày có chắc những điều đó là những điều đúng đắn không? Tôi đã hỏi đi hỏi lại câu này cả trăm nghìn lần trong lòng, ngay cả khi môi tôi đang dán lấy môi nó thì những suy nghĩ ấy vẫn không ngừng tuôn ra trong đầu tôi.

"Mình thích nó thật hả ta?" - tôi thì thầm một mình.

"Ờ, tại sao lại không nhỉ? Nó chính là người đã khiến cho cuộc sống tăm tối này bừng sáng mà."

Cả tối hôm nay, tâm tình tôi nhộn nhạo hơn hẳn ngày thường. Tôi đã từng nghĩ tôi và Jumpol giống như đôi bạn thân, tri kỷ của nhau, nhưng khoảnh khắc tôi nhìn thẳng vào mắt nó, tôi mới hiểu thẳm sâu trong trái tim tôi đang muốn nói điều gì.

"Aw, mày đang lẩm bẩm cái gì vậy?" Jumpol trở lại phòng với một bộ dạng mới, trông hài hước chả khác nào mấy chú hề hay làm trò trong phim Mỹ vậy.

"Không có gì, tắm xong rồi hả? Ha ha." Tôi không muốn đâu nhưng nhìn dáng vẻ của người đàn ông cao lớn đang mặc bộ quần áo ngắn cũn cỡn đó, thật sự tôi kiềm chế không nổi mà phì cười.

"Hơi, sao mày lúc nào cũng cười tao thế?" Jumpol bước từng bước lớn về phía tôi, cậu chàng đẩy tôi ngã ngửa ra giường.

"Mắc cười lắm hả? Tao cho mày cười, cười đã luôn!" Nó bắt đầu giở trò trẻ con ra, vừa nói vừa thọc lét tôi khiến tôi cười vang lên.

"Ha ha... Jumpol... a..." tôi vừa la toáng lên vừa phản kháng lại đôi tay của nó, vì cười quá nhiều nên tôi còn chẳng nói hết được câu.

"Cười đi! Cười nữa đi! Cho mày cười này!"

"Jumpol... a ha ha..." tôi chớp thời cơ đè nó ngã nghiêng sang bên kia, xem ai là người ở trên đây.

Sau tràng cười ngặt nghẽo, chúng tôi cùng nhau thở hổn hển để lấy lại hơi sức. Lúc này đây, tôi mới nhận ra rằng mình đang ngồi trên người Jumpol và tôi có thể cảm nhận được cái gì đó đang cộm lên dưới mông mình. Không khí dần nóng lên, mặt của tôi cũng đỏ gay khi nhận ra "cái thứ đó" là cái gì.

Jumpol kéo tôi nằm rạp trên người nó, xoa đầu tôi nói: "Cứ nằm như vậy ngủ, có được không?"

"Mày khùng hả?" Tôi đẩy nó ra rồi lăn sang bên cạnh.

Chúng tôi rơi vào im lặng một lúc, cả hai đều nhìn vào những khoảng không xa xăm nào đó như để ổn định lại tinh thần của chính mình vậy. Bỗng nhiên, thằng Jumpol lên tiếng:

"Vì sao mày thích tao thế?"

Tôi cũng không biết nữa, có lẽ là từ khi nhìn vào đôi mắt nó, tôi thấy bóng hình mình thật là đẹp!

"Nghe nhạc không?" Tôi trả lời câu hỏi của nó bằng một câu hỏi khác.

Tôi ngồi dậy đi lấy điện thoại và chiếc tai nghe dây đã không còn hợp thời tới giường, mỗi đứa chúng tôi một bên, không ai nói với ai câu nào mà chỉ im lặng lắng nghe bài hát đang vang lên bên trong tai nghe.

Một lần thôi, trước khi tôi rời xa

Rời đi với trái tim thổn thức.

Sau này, khi mùa xuân đến

Liệu rằng tôi có thể nói tôi yêu em?

Jumpol quay mặt sang nhìn tôi, đôi mắt nó ánh lên muôn vàn cảm xúc, từ bất ngờ đến chấp nhận và còn có một chút vui vẻ nữa. Chúng tôi nhìn nhau trong nhiều phút đồng hồ cho đến khi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ, bài Lest leave cũng phát suốt đêm dài.

Lest leave là bài hát được trình bày bởi Epitone Project, nó nói về tâm trạng của người yêu đơn phương. Bản dịch trên là của chị Peaceful Eden, tôi chọn bài này phần vì hợp với truyện, phần vì muốn cảm ơn chị Peaceful Eden vì những bản sub của chị đã đồng hành cùng tôi suốt 6 năm qua. Cảm ơn chị rất nhiều.