***
Trong bầu không khí căng thẳng đó, Nguyễn Vũ bật cười.
“Giám đốc Tần, những năm qua ông làm quản lý của nền tảng Cao Thố chắc cũng không mấy dễ dàng.” Nguyễn Vũ cười lạnh nói.
Tần Bình nhíu mày, ông không biết Nguyễn Vũ muốn ra bài gì, cậu ta rốt cuộc có mục đích gì?
“Tôi nghĩ rằng tôi hẳn là có thể mang đến cho ông một số thành công nho nhỏ trong sự nghiệp, rốt cuộc ngay cả khi ông ngồi lên vị trí này rồi thì vẫn sẽ bị người ta khinh thường.” Nguyễn Vũ cố ý dừng lại ở hai chữ cuối cùng.
“Kỳ thật ở đời người cũng không cần quá coi trọng ánh mắt của người khác. Ông đã bắt đầu sự nghiệp từ con số không vốn đã thành công hơn hầu hết mọi người rồi, bọn họ cũng chỉ là sinh ra tốt hơn ông mà thôi.” Nguyễn Vũ nhìn thấu sự nhạy cảm của Tần Bình, một người chỉ có tự ti từ nhỏ mới có thể luôn để ý đến cái nhìn của những người khác như thế.
Mà ông ta dù làm đến chức vị quản lý này rồi lại vẫn có thói quen đổ hết lỗi lầm lên bản thân, có thể nhìn ra được những người chung quanh đều ý đồ chèn ép ông. Truyện Full
Ở cái tuổi bốn mươi năm mươi, ông vẫn còn đang suy nghĩ dốc sức làm việc chăm chỉ, dùng sức bò lên trên, âu cũng chỉ là muốn đi chứng minh một thứ gì đó mà thôi.
“Có người sinh ra liền ở vạch đích, đây là một sự thật không thể nào thay đổi.”
Tần Bình hoảng sợ trong lòng, nhưng thói quen nhiều năm khiến ông không biểu lộ một chút cảm xúc nào ra ngoài, ông cũng một lần nữa nhìn nhận lại cậu thanh niên trước mặt.
“Thực xin lỗi ông, giám đốc Tần, tính tôi khá giống ông đấy, nói chuyện khá là thẳng thắn, lúc nãy ông nói cái này gọi là cái gì?” Nguyễn Vũ lắc lắc ly rượu nho, trên môi nở nụ cười.
“Cái này gọi là có qua có lại!” Nguyễn Vũ uống một hơi cạn sạch phần rượu còn lại.
“Điều cuối cùng tôi muốn nói chính là điều kiện của ông quá khắc nghiệt rồi, xin thứ lỗi vì tôi không thể đồng ý với ông, hôm nay cảm ơn ông đã tiếp đãi.” Nguyễn Vũ đứng dậy rồi rời khỏi phòng riêng.
Tần Bình còn chưa hết khiếp sợ đã vội vàng đứng dậy.
“Từ từ.” Ông cản Nguyễn Vũ lại.
Trong nháy mắt, trong đầu Tần Bình chiến tranh dữ dội, ông biết giờ phút này mình nhất định phải nghĩ ra phương án mới nếu không từ nay về sau sẽ không còn cơ hội.
“Cậu 7, Cao Thố 3, gia hạn thêm một năm vào hợp đồng nửa năm hiện tại của cậu được không?” Cuối cùng, Tần Bình cắn răng nhượng bộ.
Ông nhìn bóng lưng Nguyễn Vũ, thế nhưng cảm thấy cái cảm giác thấp thỏm mà đã lâu lắm rồi ông chưa trải qua.
Lúc này, Nguyễn Vũ quay đầu lại cười rạng rỡ: “Hợp tác vui vẻ!”
Tần Bình đột nhiên có một loại cảm giác khó tả, có vẻ như ông đã bị tính kế.
Cứ việc như thế, cuối cùng hai người vẫn ký kết hợp đồng.
Tần Bình bởi vì có việc nên đi trước, còn Nguyễn Vũ vì đau đầu nên ở lại phòng riêng nghỉ ngơi nửa tiếng mới đi ra.
Nguyễn Vũ dụi dụi mắt, đang muốn đi ra phòng riêng lại bị người cản đường, đối phương dùng giọng điệu kinh ngạc và khinh thường hỏi: “Nguyễn Vũ?”
Nguyễn Vũ ngẩng đầu nhìn thấy Lê Văn đi ra từ phòng đối diện.
“Không ngờ thật là cậu nha.” Hiển nhiên Lê Văn cũng không có ý tốt gì.
Nguyễn Vũ đang đau đầu muốn chết, cậu không muốn nói chuyện với cậu ta, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Cậu cùng ai tới đây? Bây giờ cậu còn có tiền ăn cơm ở đây á hả?” Lê Văn sao có thể dễ dàng buông tha Nguyễn Vũ để cậu rời đi, trong ánh mắt cậu ta đầy vẻ khinh thường.
“Không phải việc của cậu.” Nguyễn Vũ lạnh lùng nói.
“100.000 tệ lần trước cậu xài hết rồi sao, nếu không đủ có thể tìm tôi, tôi coi như bố thí cho ăn mày cũng được.” Lê Văn chậm rãi đi tới, quyết tâm muốn lấy lại mặt mũi sau vụ việc lần trước, tư thế vô cùng kiêu ngạo.
Ánh mắt Nguyễn Vũ sắc mắt, đôi mắt màu hổ phách hơi híp lại: “Nếu cậu không muốn để mọi người biết mình là thiếu gia giả mạo thì tốt nhất đừng xuất hiện ở trước mặt tôi, cậu chẳng qua chỉ là con tu hú chiếm tổ thấp kém mà thôi.”
“Cậu!” Các đường nét gương mặt nhu nhược của cậu ta trở nên vặn vẹo.
“Cậu cái gì mà cậu, chó ngoan không cản đường.” Nguyễn Vũ vung tay đẩy cậu ta ra.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng đối diện mở ra, Lê Văn lập tức cái phịch xuống đất, nhìn giống như bị người khác đẩy ngã.
“Nguyễn Vũ, tôi có lòng tốt muốn mời cậu ăn cơm tối cùng với chúng tôi, ngay cả khi anh Thanh Viễn không thích cậu, cậu cũng không thể trút giận lên tôi chứ.” Lê Văn bày ra bộ dạng như bị bắt nạt.
Mẹ Lê lập tức bước tới đỡ Lê Văn dậy: “Ai da, Văn Văn bị ngã có đau không?”
“Mẹ, con không sao, chẳng qua con chỉ muốn mời Nguyễn Vũ cùng nhau ăn cơm, không ngờ cậu ấy lại...” Lê Văn vẫn còn đang diễn kịch.
Người phụ nữ trung niên được bảo dưỡng rất tốt nhìn Nguyễn Vũ với vẻ giận dữ: “Sao con lại không hiểu chuyện như vậy, Văn Văn đã có lòng tốt ân cần mời con ăn cơm, sao con lại đẩy nó thế hả, từ nhỏ trưởng thành ở nông thôn đúng là không được dạy dỗ tốt mà.”
“Làm người phải hiểu lễ nghĩa liêm sỉ, quả nhiên mẹ như nào thì dạy ra con như thế.”
Nguyễn Vũ đang định rời đi nghe vậy thì dừng lại, nhìn về phía người phụ nữ có cùng quan hệ huyết thống với nguyên chủ: “Đúng vậy, người như thế nào thì dạy ra con cái như thế ấy, mẹ con hai người quả thật là xứng đôi.”
“Có chuyện gì thì vào trong rồi nói, ở trên hành lang nói làm cái gì không sợ mất mặt sao, không phải cha đã đồng ý cho con 300.000 tệ về quê rồi hả?” Cha Lê là một người rất coi trọng thể diện vì vậy gã ta hét lên tra hỏi Nguyễn Vũ.
“300.000?” Nguyễn Vũ không khỏi nhìn về phía Lê Văn, Lê Văn ánh mắt trốn tránh.
“300.000 tệ tôi không có lấy, các người sao không hỏi đứa con trai quý giá của các người?” Nguyễn Vũ giống như một người đứng ngoài cuộc, nói đến ‘con trai quý giá của các người’ cậu cũng không có một chút cảm xúc nào như thể không có tí quan hệ máu mủ nào với bọn họ.
Nguyễn Vũ nói như vậy, cha Lê lại nhìn vẻ chột dạ của Lê Văn, gã ta cũng đoán ra được chuyện gì, đoán chắc là Lê Văn đã cắt xén tiêu xài rồi.
“Chờ tí nữa cha chuyển tiền qua thẻ cho con, từ nay về sau đừng xuất hiện ở trước mặt chúng ta nữa.” Cha Lê nói.
“A, một khi đã như vậy thì tôi sẽ đồng ý lấy tiền nhưng các người không được phép kiểm soát tôi làm gì ở bất cứ đâu, dù sao chúng ta cũng không chung sổ hộ khẩu.” Nguyễn Vũ sao sẽ chê tiền nhiều được chứ, bây giờ có được đồng nào hay đồng đó.
“Nhớ rõ nói được thì làm được, phải chuyển tiền đầy đủ cho tôi á nha.” Trước khi đi, Nguyễn Vũ dặn dò lại một câu.
“Mẹ, cậu ta không rời khỏi đây thì không thể chuyển tiền cho cậu ta.” Lê Văn tuyệt đối sẽ không để Nguyễn Vũ được như ý nguyện, vì vậy cậu ta vội vàng nắm lấy tay mẹ Lê.
“Vậy cậu nói thử xem vì sao cậu sợ tôi như vậy?” Nguyễn Vũ ánh mắt sắc bén nhìn vào Lê Văn.
Nghĩ đến lời đe doạ của Nguyễn Vũ, Lê Văn kéo tay áo mẹ Lê tỏ vẻ sợ hãi.
“Trước mặt chúng ta, con muốn làm gì Văn Văn? Con đúng thật là xấu xa và mưu mô.” Mẹ Lê không ngần ngại dùng ý nghĩ ác độc nhất, tồi tệ nhất để nói về Nguyễn Vũ.
“A, đúng vậy, tôi xấu xa mưu mô?” Nguyễn Vũ nhìn bức tranh gia đình ba người hòa thuận yêu thương nhau trước mắt, không khỏi cảm thấy buồn lòng thay cho nguyên chủ, dường như kể từ khi sinh ra nguyên chủ đều chưa từng nhận được tình thương, bất kể là cha mẹ ruột hay là cha mẹ nuôi.
Nguyễn Vũ chỉ cảm thấy này thế giới chết tiệt này thật nực cười, cậu xoa xoa đầu, nói với Lê Văn: “Nếu muốn tôi câm miệng thì nhớ nhổ hết số tiền đã nuốt ra, chuyển tiền vào cái thẻ lúc trước cậu đưa cho tôi, hạn là trước ngày mai nếu không thì cậu tự gánh lấy hậu quả.”
Phản diện sẽ dùng thủ đoạn của phản diện, số tiền này cậu nhất định phải cầm tới tay.
Nói xong, cậu xoay người liền rời đi, ở đây nữa cậu ghê tởm chết mất.
Sở Úy xuống xe, anh được giám đốc khách sạn dẫn đi thị sát khách sạn.
Mới vừa đi tới cửa, anh liền đụng phải Nguyễn Vũ, trong tầm mắt của anh là một cậu thiếu niên mặc áo hoodie màu xanh rộng thùng thình, kéo khóa kéo đến trên cùng, vẻ mặt lạnh lùng, cả người trông rất lười biếng, nhưng đôi mày cau lại thể hiện tâm trạng của cậu hiện tại không được tốt lắm.
Sở Úy không ngờ rằng mình có thể gặp được Nguyễn Vũ ở đây, hai người đi lướt qua nhau, tầm mắt không tương giao.
Nguyễn Vũ rõ ràng không chú ý tới Sở Úy, ngay cả có chú ý tới cũng không nhận ra anh là ai.
Sở Úy hơi dừng lại, giám đốc khách sạn nhanh chóng nhận thấy Sở Úy chú ý đến cậu thiếu niên kia, cho rằng Sở Úy cảm thấy khó chịu khi khách sạn cho cả những người không liên quan đi vào, lập tức lấy lòng nói: “Lần sau nhất định không cho những thể loại nghèo hèn như này vào ở khách sạn nữa.”
“Tôi vẫn luôn ghi nhớ khách sạn của chúng ta là khách sạn cao cấp.” Giám đốc khách sạn tưởng rằng mình sẽ lấy được lòng Sở Uý, thậm chí còn mơ mộng về một tương lai tươi sáng.
Không ngờ được, Sở Úy dùng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía ông ta: “Một chỗ ăn cơm thôi, còn phải chia ra năm người bảy loại?”
Giám đốc khách sạn nghe vậy lập tức toát mồ hôi hột.
“Tôi thấy sắc mặt vị khách vừa rồi không tốt lắm, có phải khách sạn phục vụ không đến nơi đến chốn không? Ông lấy camera tới cho tôi xem.” Sở Úy nói xong liền đi thẳng vào trong khách sạn.
Giám đốc khách sạn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi cho người giám sát.
Lê Văn đợi Nguyễn Vũ đi mới từ từ đứng dậy.
“Cha mẹ, sao Nguyễn Vũ lại xấu xa như vậy, cha mẹ không biết đâu, cậu ta đã lén bắt nạt con rất nhiều lần. Cha mẹ nhất định phải tìm cách đưa cậu ta về nông thôn.” Lê Văn quả rất giỏi đổi trắng thay đen, vừa mở miệng liền nói một tràng.
“Văn Văn yên tâm, cha mẹ sẽ nghĩ cách.” Mẹ Lê an ủi nói.
“Cảm ơn cha mẹ!” Lê Văn lập tức tươi cười thể hiện mình là đứa con ngoan ngoãn.
“Nhờ tránh đường một chút.” giám đốc khách sạn nhìn thấy ba người đứng chặn đường trên hành lang, lập tức lên tiếng dọn đường cho Sở Úy.
Ba người không hẹn mà cùng nhìn sang, Lê Văn nhìn đến ngây ngốc người đàn ông cả người khí chất sang quý, đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm, ánh nhìn người khác rất lạnh lùng.
Sau khi phản ứng lại, Lê Văn phát hiện đây không phải là W, người đã từng nổi tiếng toàn cầu sao? Sao anh ta lại ở đây?
Trước khi người đàn ông trở nên mất kiên nhẫn, cha Lê liền kéo hai người Lê Văn ra: “Ngại quá!”
Sở Úy thậm chí không thèm liếc nhìn ba người bọn họ lấy một cái liền đi xa, những chuyện còn lại cấp dưới của anh sẽ đi giải quyết.
Một người đàn ông đeo kính tầm 30 tuổi đi tới trước mặt ba người.
“Thật xin lỗi nhưng mà ba người đã từng nghe nói về nhà họ Sở hay chưa, chuyện thiếu gia của chúng ta chính là W, lão gia nhà ta không hy vọng nghe được tin này ở bên ngoài.” Rõ ràng là nói chuyện nhẹ nhàng, lại cố tình có một loại cảm giác như đang bị uy hiếp.
“Nhất định, nhất định.” Cha Lê liên miệng đồng ý, không ai đắc tội được nổi nhà họ Sở.
Chờ người đi xa rồi, Lê Văn vẫn đang âm thầm suy nghĩ.
“Cha, nhà họ Sở và W…”
“Suỵt, câm miệng, con không nghe họ nói là không thể thảo luận hả?” Cha Lê nhanh chóng kéo hai người đi vào phòng riêng.
Trong phòng riêng, ba người mỗi người đều mang một mưu tính riêng.
“Nhớ trước đây muốn thấy thiếu gia nhà họ Sở tôi cũng chỉ có thể ở xa xa liếc nhìn một cái, không ngờ hôm nay lại được gặp ở đây.” Cha Lê cảm thán.
“W vậy mà là thiếu gia nhà họ Sở!” Lê Văn ngỡ như mình đã biết được một bí mật động trời.
“Vị thiếu gia này không biết đã đính hôn chưa?” Mẹ Lê nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
“Chưa từng nghe ai nói qua.” Cha Lê lắc lắc đầu.
“Nếu cậu ấy cùng Văn Văn ở bên nhau, vậy là nhà của chúng ta có thể tiến vào giới thượng lưu cao cấp rồi.” Mẹ Lê bắt đầu có những suy nghĩ kỳ lạ.
“Bà đừng xằng bậy, chúng ta cũng không biết xu hướng giới tính của cậu ấy, hơn nữa nếu bà làm hỏng chuyện thì nhà của chúng ta không thể nào sống nổi ở cái thành phố S này đâu.” Cha Lê nhíu mày, đây là chuyện lớn liên quan đến cả vận mệnh gia tộc, gã ta không dám, cũng không thể mạo hiểm đánh cược tất cả như vậy được.
“Tôi làm gì có cái gan đó, ý tôi là để Văn Văn thường xuyên tới nơi này đi dạo, khách sạn này không phải của nhà cậu ấy sao? Nói không chừng khi thiếu gia đi thị sát lại ưng mắt Văn Văn nhà ta thì sao.” Mẹ Lê đưa ra đề nghị này, cha Lê cũng không có phản bác.
Lê Văn còn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc khi nhìn thấy thiếu gia nhà họ Sở nghe được mẹ mình nói như vậy cũng bắt đầu ảo tưởng, có lẽ W có thể coi trọng mình, về sau nhất định phải tới nơi này đi dạo thật nhiều, lỡ thật sự may mắn thì sao!
Sau khi Sở Úy đi thị sát xong thì đi đến phòng tổng thống nghỉ ngơi.
Giám đốc khách sạn cầm theo đoạn băng camera đã chuẩn bị sẵn đưa cho Sở Úy.
Sở Úy mở máy tính, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú cả quá trình Nguyễn Vũ tiến vào khách sạn.
Tuy rằng không nghe được âm thanh gì, nhưng là hình ảnh đều rất là rõ nét.
Sau khi đi vào phòng riêng camera không thể quay được, Sở Úy di chuyển con trỏ chuột tua tới đoạn Nguyễn Vũ đi ra từ phòng riêng thì nhìn thấy toàn bộ sự việc xảy ra ở hành lang.
Toàn bộ cảnh từ việc Lê Văn vênh váo tự đắc lên mặt với Nguyễn Vũ cho tới cảnh giả vờ ngã, cuối cùng là cảnh một nhà ba người cùng nhau ức hiếp Nguyễn Vũ đều hiện rõ mồn một trên màn hình máy tính.
Thì ra là thế, Sở Úy còn tưởng rằng là khách sạn của mình làm Nguyễn Vũ không hài lòng, còn nếu không phải vậy thì dễ dàng giải quyết rồi.
“Thông báo cho cả khách sạn ba người này về sau khách sạn sẽ không chào đón.” Sở Úy dùng ngón tay thon dài chỉ vào ba người trong màn ảnh, chính là ba người nhà họ Lê.
Giám đốc khách sạn hoảng sợ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, ông ta không nghĩ tới Sở Úy để ý cậu thiếu niên kia như thế.
Nhưng rõ ràng hai người họ nhìn cũng không có vẻ như là quen biết nhau nha, nếu không sao gặp không chào hỏi nhau lúc ban nãy? Giám đốc khách sạn nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng đồng thời cũng nhanh tay thêm Nguyễn Vũ vào danh sách khách hàng cấp VIP.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Sở Úy: Ba người này, nhìn liền thấy không giống người tốt.
Giám đốc khách sạn: Nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.