***
“Cậu xem bộ dạng nghèo kiết xác của mình đi, dù cho có là thiếu gia thật thì thế nào? Cha mẹ có nhận cậu sao, cậu chính là một trò cười.” Ánh mắt ghét bỏ của một thiếu niên khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, trên khuôn mặt cao ngạo tràn đầy khinh thường.
Thiếu niên nói xong, khóe miệng cười nhạo, lấy ra một tấm thẻ ném lên bàn: “Cầm lấy một trăm nghìn này, rồi cút đi càng xa càng tốt.” (100.000 nhân dân tệ ~ 327 triệu VND)
Đầu Nguyễn Vũ ong ong, cái quỷ gì vậy?
“Còn nữa, tránh xa anh Thanh Viễn ra, nhìn cậu như vậy, làm cóc ghẻ mà còn đòi ăn thịt thiên nga à?” Thiếu niên tiếp tục trào phúng nói móc.
Anh Thanh Viễn?
Từ từ.
Đây không phải là nhân vật trong cuốn tiểu thuyết thiếu gia thật giả combo tra công tiện thụ《Tình Yêu Sét Đánh》 mà trời xui đất khiến cậu đọc mấy ngày trước sao?
“Nguyễn Vũ, cậu đừng cho là tôi không biết, cậu vẫn luôn dây dưa với anh Thanh Viễn, cậu cũng nên xem lại bộ dáng của mình đi, cậu xứng sao?” Thiếu niên trừng mắt, vẻ mặt chán ghét, tay nâng ly rượu vang đỏ, bộ dáng ngạo mạn.
Nguyễn Vũ nhớ lại tình hình tối qua của mình, lúc ấy tự nhiên trái tim rất đau, sau đó mất đi ý thức.
Cho nên sau khi cậu chết đột ngột thì xuyên vào cuốn tiểu thuyết thiếu gia thật giả, tra công tiện thụ, xui xẻo hơn là xuyên ngay vào nhân vật chính thiếu gia thật tiện thụ cùng tên - Nguyễn Vũ?
Thật phức tạp!!!
Nguyễn Vũ vuốt huyệt Thái Dương đang giật giật, nhìn về phía người đối diện: “Cậu là Lê Văn?”
“Cậu lại muốn chơi trò gì đây?” Sắc mặt thiếu niên không tốt lắm.
“Cậu cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì. Có một trăm nghìn thôi hả? Tiền này tôi cầm trước, lát nhớ thanh toán.” Nguyễn Vũ cầm tấm thẻ, thuận tiện bưng ly rượu vang đỏ nhấp một chút: “Chậc, quán bar giả, quả nhiên loại rượu dở như vậy rất xứng với cậu.”
Nguyễn Vũ đứng dậy, rời khỏi.
Lê Văn không nghĩ tới người luôn mềm mỏng, yếu đuối như Nguyễn Vũ lại có lúc miệng lưỡi sắc bén, mỉa mai, chế giễu cậu, Lê Văn cảm thấy gương mặt bị cơn giận làm méo mó, không nơi nào để xả giận.
Rời khỏi chỗ đó, Nguyễn Vũ bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ, nguyên chủ bị tráo đổi thân phận, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, mà người hưởng thụ cuộc sống của cậu chính là Lê Văn, sống trong vàng bạc nhung lụa, cưng chiều mà lớn lên, đối lập với cuộc sống của nguyên chủ, ví von như một nơi là thiên đường, một nơi là địa ngục.
Trong nguyên tác, năm 21 tuổi nguyên chủ biết được thân thế của mình, tìm được cha mẹ ruột, nhưng lại bị từ chối ngoài cửa…
Vừa lúc gặp được Tống Thanh Viễn đến thăm nhà, Tống Thanh Viễn đưa cậu cùng vào nhà, từ nhỏ cuộc sống nguyên chủ không quá tốt, rất ít được quan tâm chăm sóc, nhìn thấy sự dịu dàng và săn sóc của chàng thiếu niên kia, lập tức trúng tiếng sét ái tình.
Bắt đầu từ đây, cuộc sống của nguyên chủ chỉ xoay quanh Tống Thanh Viễn, trước đó người Tống Thanh Viễn thích chính là Lê Văn, đối với nguyên chủ chỉ là thương hại, rồi dần dần chuyển thành chán ghét. Sau khi hành hạ thể xác và tinh thần nguyên chủ hết lần này đến lần khác, hắn mới bắt đầu tiếp nhận cậu ấy.
Nguyễn Vũ hít sâu một hơi, có cơm không ăn, có trò chơi không chơi, tại sao phải đi lấy lòng người khác?
Nguyễn Vũ cầm tấm thẻ một trăm nghìn trong tay, lập tức tới ngân hàng, đem tiền chuyển đến tài khoản khác, còn lâu cậu mới tin nhân phẩm của Lê Văn, tiền nằm trong tay mình mới là an toàn nhất.
Mắt đảo qua số dư tài khoản của nguyên chủ, 38 tệ, thật sự là 38 tệ!!! (38 tệ ~ 124.290 VND)
May mắn thay Nguyễn Vũ yêu tiền như yêu mạng, cầm một trăm nghìn kia, lúc đó nguyên chủ không lấy, nên cuộc sống mới thê thảm, cần tiền không có tiền, vẫn luôn sống trong ký túc xá thanh niên.
Nguyễn Vũ định rời xa cốt truyện, làm lại nghề cũ.
Trước khi xuyên sách, Nguyễn Vũ vốn là đội viên đội E-sport thi đấu chuyên nghiệp, bị người khác hãm hại phải rời khỏi chiến đội, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng với cái giá cắt cổ, hết tiền nên đành phát livestream để kiếm sống, cuối cùng chết đột ngột vào tối hôm qua.
Hồi tưởng kết thúc.
Nguyễn Vũ nhanh chóng tìm phòng ở tốt, mua máy tính và thiết bị phát sóng livestream.
Đến 9 giờ tối mới làm xong hết mọi thứ.
Điện thoại reo lên, có cuộc gọi đến.
Nguyễn Vũ vừa thấy tên được lưu là ‘A Viễn’, da gà rớt đầy đất, tay run lên, điện thoại rớt xuống đất, bể màn hình…
Nguyễn Vũ: Tôi xuyên qua thật rồi Q.Q.
Nguyễn Vũ nhặt di động lên, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn của Tống Thanh Viễn gửi đến.
[Cậu lại chọc giận Văn Văn?]
[Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cậu không cần so sánh với Văn Văn, trong mắt tôi, cậu vĩnh viễn không bằng em ấy.]
Vẻ mặt Nguyễn Vũ ghét bỏ mở điện thoại, sau đó kéo anh ta vào sổ đen, wtf?
Ngay sau đó có điện thoại đến, lại là tên “A Viễn”.
Nguyễn Vũ không nhận, nhìn màn hình đã vỡ vụn, quyết định ngày mai đổi điện thoại mới.
Trước khi đi ngủ, Nguyễn Vũ đứng trước gương, thật ra vẻ ngoài rất giống với mình kiếp trước, nhìn cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Ngủ thẳng một giấc đến sáng, tinh thần sảng khoái.
Chuyện thứ nhất Nguyễn Vũ làm là đi cửa hàng điện thoại di động, mua một cái điện thoại tiết kiệm chi phí nhất.
Vừa mới ra khỏi cửa hàng, đã bị gọi lại.
“Nguyễn Vũ.”
Nguyễn Vũ nhìn về người thiếu niên đối diện, dáng vẻ dịu dàng lễ độ.
Nhưng khi nói chuyện lại là: “Cậu dám kéo tôi vào sổ đen? Tôi đã nhắc cậu là đừng làm cho Văn Văn tức giận, sao cậu không nghe tôi nói.” Bộ dáng người thiếu niên chính là muốn hỏi tội.
Nguyễn Vũ tức giận rồi, tại sao hắn ta cứ như âm hồn không tan thế?
Cậu là trai thẳng, cậu thật sự không muốn bị cuốn vào câu chuyện máu chó, lòng vòng như vậy, thật không thể chịu nổi.
Nguyễn Vũ liếc mắt một cái, đánh giá thiếu niên, hằng giọng nói: “Tống Thanh Viễn, đừng bám lấy tôi, Văn Văn của anh tức giận thì liên quan gì đến tôi? Anh đi mà dỗ cậu ta, phiền tôi làm gì?”
“Tôi bám lấy cậu? Thật là buồn cười.” Rõ ràng Tống Thanh Viễn không nghĩ đến Nguyễn Vũ sẽ nói chuyện kiểu như vậy với hắn, hơi sửng sốt rồi phản bác lại.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Nguyễn Vũ không nghĩ sẽ quan tâm hắn, xoay người muốn đi.
“Cậu không thể đi, cậu phải đi cùng tôi đến xin lỗi Văn Văn.” Tống Thanh Viễn cản Nguyễn Vũ lại.
“Xin lỗi? Anh đang nói đùa à? Tôi cho rằng mình không hề làm sai cái gì mà cần phải xin lỗi cậu ta cả.” Nguyễn Vũ thật sự rất muốn cười.
“Tại sao cậu không biết hối lỗi?” Trên mặt Tống Thanh Viễn thể hiện sự phản đối đến cùng.
“Nghe này, tôi không rảnh để cãi nhau với các người, chó ngoan không cản đường.” Nguyễn Vũ vòng qua hắn, đi về phía trước.
“Nguyễn Vũ, cậu còn như vậy, tôi sẽ càng chán ghét cậu hơn.” Tống Thanh Viễn ra đòn sát thủ, bình thường chỉ cần Nguyễn Vũ không nghe lời hắn, hắn đều nói như vậy và Nguyễn Vũ sẽ xuống nước thỏa hiệp.
“Vậy thật cảm ơn anh, tôi còn đang mong ước đây.” Nguyễn Vũ quay đầu lại cười.
Nụ cười tự tin này Tống Thanh Viễn chưa từng thấy qua. Rõ ràng là khuôn mặt quen thuộc lại cho hắn cảm giác rực rỡ hẳn lên, cũng tỏa ra sự thu hút riêng biệt nào đó.
Tống Thanh Viễn hồi thần lại, hắn cảm thấy mình bị ngu rồi, Nguyễn Vũ sao lại có sự cuốn hút đến vậy.
“Nghe nói cậu đã quỳ trước mặt Nguyệt Lão ba ngày ba đêm, chỉ vì cầu được ở cùng với tôi.” Thanh âm Tống Thanh Viễn từ từ truyền đến.
Hắn nói xong, lần nữa đi đến trước mặt Nguyễn Vũ, vẻ mặt khinh thường nhìn Nguyễn Vũ: “Cậu cầu xin Nguyệt Lão cũng vô dụng, người tôi thích chính là Văn Văn.”
Nguyễn Vũ nhíu mày, thật không thể tưởng tượng: “Quỳ Nguyệt Lão? Buồn cười quá đi. Anh hãy nghe cho kỹ đây, Nguyễn Vũ tôi mặc kệ là đời trước hay đời này, miếu Nguyệt Lão tôi sẽ không liếc mắt một cái, chỉ có trước mặt Thần Tài, tôi mới quỳ thẳng đến không đứng lên nổi mà thôi.”
Không quan tâm việc nguyên chủ có quỳ hay không, chỉ là cậu không thể thừa nhận.
“Tống Thanh Viễn, tôi thật sự không thích anh, anh nghe hiểu chưa.”
“Cậu… Nguyễn Vũ, trước kia cậu sẽ không nói những lời như vậy.” Tống Thanh Viễn cắn răng, biểu hiện căm hận, nửa ngày cũng chỉ phun ra được một câu như vậy.
“Nói những lời gì? Không thích nghe thì đừng nghe, tôi rất bận, vui lòng nhường đường.” Nguyễn Vũ đã hết kiên nhẫn.
“Hừ, đừng cho là tôi không biết mánh khóe nhỏ này của cậu, muốn chơi chiêu lạt mềm buộc chặt chứ gì?” Tống Thanh Viễn tự cho là mình rất hiểu biết cách bày trò của Nguyễn Vũ.
“??? Anh đúng là cực phẩm nhân tài!” Nguyễn Vũ vỗ tay khen ngợi, nói xong nhấc chân chạy luôn, cậu nghi ngờ đầu óc hắn có bệnh.
….
Tình tiết máu chó thật sự xảy ra với cậu rồi!
Nguyễn Vũ Trở lại phòng thuê, ăn bữa cơm đơn giản, Nguyễn Vũ kiểm tra thiết bị livestream xong, chọn một nền tảng tương đối hot, ký hợp đồng nửa năm, thu nhập nhận hơn nửa.
Đời trước làm mệt đến chết đột ngột, đời này Nguyễn Vũ quý trọng sinh mệnh, thời gian livestream tùy ý, thời gian không cố định.
Buổi tối 8 giờ, Nguyễn Vũ đúng giờ mở livestream lên.
Phòng livestream trống rỗng, Nguyễn Vũ cũng không lo lắng, nhìn các chủ kênh khác trong nền tảng, hoặc là khoe tài nghệ, khoe giọng, còn có khoe cả xương quai xanh.
Camera trước mặt, Nguyễn Vũ tự nhiên lick mở một trò chơi bắn súng.
Ngẫu nhiên có vài người qua đường vào phòng livestream, ngạc nhiên ba giây, gương mặt này của Nguyễn Vũ đủ để giữ chân bọn họ lại rồi.
Người đến người đi, qua hơn mười phút, phòng live stream cũng tích lũy được mấy chục người.
Bình luận bắt đầu được mở.
[ Anh trai nhỏ bao nhiêu tuổi vậy?]
[ Anh trai nhỏ thật đẹp nha, quá ưa nhìn rồi, không biết đã có bạn gái hay chưa?]
[ Một thiếu niên trưởng thành như vậy, kỹ thuật có lẽ không tốt.]
[ Lầu trên, là hâm mộ hay ghen tị vậy?]
[ Tôi cược chủ kênh sẽ nhanh rơi xuống.]
Nguyễn Vũ nhìn lướt qua khu bình luận không nói chuyện.
Trong khi khu bình luận đang thảo luận, Nguyễn Vũ đi đến nơi gần xe của mình nén ra bom khói, thu hút kẻ địch, còn chính mình thì tìm nơi ẩn nấp.
Quả nhiên, có tiếng súng bắn về phía bom khói, Nguyễn Vũ dựa vào âm thanh phân biệt vị trí, nhanh chóng tìm kiếm, tìm được nơi bắn ra phát súng.
Nhanh chóng nhắm chuẩn bị bắn, một phát, hai phát.
Hình ảnh nhắc nhở: Người chơi sử dụng AKM đào thải Sjuuo.
[ chủ kênh vẫn là chơi xấu trước sau như một.]
[ đừng nói, tôi đúng là học được nha.]
[ tôi không chờ nổi muốn đi thử một chút.]
[ lầu trên, ông cũng muốn biến thành báo thủ hay sao?]
Diện tích vòng không ngừng thu nhỏ lại, Nguyễn Vũ thong thả bò rạp người.
[ ôi vãii, đó có phải Long Tề không.]
[ mẹ ơi, chủ kênh và Long Tề cùng chơi trò chơi.]
[ không có khả năng đâu, đẳng cấp của Long Tề đã là vương miện Vinh Quang, chủ kênh này mới đạt được hoàng kim.]
[ lầu trên, ông đi phòng live stream của Long Tề xem, fans của anh ta đang kêu đánh.]
[ từ từ, tôi đi một chút rồi về.]
Nguyễn Vũ quét mắt qua khu bình luận, cậu không biết Long Tề là ai, cũng không ảnh hưởng đến cậu áp súng.
[ đúng là Long Tề, chủ kênh ông xong rồi, có Long Tề ở đây, ông không có khả năng ăn thêm pubg.]
[ tài bắn súng của Long Tề, không thể trốn.]
Lúc này, hình ảnh còn lại sáu người, Nguyễn Vũ thay áo khoác quân đội, nép vào trong bụi cỏ, cùng thiên nhiên hòa làm một thể.
Một phút sau, gần đó bò lại một đồng bạn, là đối thủ mặc áo khoác quân đội.
Đúng là người bị người xem livestream kêu là Long Tề, Nguyễn Vũ nhìn hắn ta bò lên trên lại bò xuống, đào thải một người. Nhưng mà, hắn ta lại không phát hiện ra Nguyễn Vũ đang nằm trong bụi cỏ bên cạnh.
[ a a a a, Long Tề!]
[ Long Tề, cũng quá ngốc đi, vậy mà cũng không thấy.]
Nguyễn Vũ rất là kiên nhẫn, lúc này vẫn không nhúc nhích.
Chờ Long Tề đào thải thêm bốn người, Nguyễn Vũ vẫn vững như Thái Sơn.
Long Tề đang trong phòng livestream khác, sau khi thuận lợi đào thải bốn người, nhìn trong vòng còn sót lại hai người, lâm vào trầm tư, nhiều điểm trú ẩn trong vòng như vậy, còn có người nào đâu?
Người xem tại phòng livestream của Long Tề lên đến ba mươi nghìn, nhìn khu bình luận càng thêm hoa mắt.
[ người cuối cùng đó, chắc chắn là báo thủ.]
[ mẹ ơi, người rốt cuộc ở đâu?]
[ ha ha ha ha ha ha, cười chết tôi, Long Tề tìm ba phút, còn không tìm được, có thể nói báo thủ này có chút tài năng.]
….
Long Tề nín thở ngưng thần, tròng mắt dán lên màn hình, vẫn không thấy được người, anh ta thật muốn chửi thề.
Trong phòng livestream của Nguyễn Vũ, đã cười đến nội thương.
[ chủ kênh là đang chơi Long Tề sao, tôi thật sự cười chết mất, các ông nhìn bộ dáng cáu kỉnh của Long Tề chưa?]
[ nói chứ, chủ kênh làm gì thế? Sao chưa đánh?]
[ tôi nghi ngờ chủ kênh định chơi Long Tề cả đêm, sao đó làm Long Tề không chịu nổi tự nổ?]
[ ha ha ha ha, lầu trên thâm độc quá, nhưng mà thật sự tôi cũng muốn nhìn.]
Mắt thấy Long Tề di chuyển sang bụi cỏ, phòng livestream bắt đầu sôi trào.
[ chắc sắp bị phát hiện rồi.]
[ thật chờ mong biểu tình của Long Tề, nhất đinh rất đặc sắc.]
Nhưng mà, Long Tề xuyên qua bụi cỏ, cứ như vậy mà xuyên qua bụi cỏ!!! Cũng chưa phát hiện Nguyễn Vũ.
[ ha ha ha ha ha ha ha, tôi phục.]
[ tôi cười muốn chết, Long Tề có mù hay không a?]
[ lầu trên, đừng nói như vậy, ông xem chủ kênh không nhúc nhích cùng bụi cỏ hòa làm một, nếu là ông, ông có nhìn ra được không.]
[ Long Tề cũng không nhìn ra được, ông cho rằng ông có thể nhìn ra?]
[ mọi người đừng ồn ào, anh ta chính là Long Tề đó, đây là sỉ nhục anh ra, tôi có thể cười cả đời, tôi muốn ghi hình lại, ha ha ha ha ha ha.]
Long Tề vò đầu bứt tai, xoay qua xoay lại ba vòng, anh ta muốn khùng rồi.
Đúng lúc này, Nguyễn Vũ động thủ, “Ầm”!
Long Tề còn chưa kịp phản ứng lại thì bỏ mình, anh ta nhìn cái chảo trước mặt mình, và mình biến thành cái hộp vuông, ánh mắt hoảng sợ, vẻ mặt hoang mang!
Hồi tưởng tử vong, Long Tề thấy được Nguyễn Vũ trong bụi cỏ!!!
Cả người Long Tề đều khó chịu, anh ta mới đi ngang bụi cỏ kia, vì sao cậu ta trốn trong đó lại giống như bụi cỏ, không thể phân biệt được?
“Tôi với cậu ta, chuyện gì xảy ra vậy? Tôi muốn xem phát lại!!!” Âm lượng của Long Tề đột nhiên cao lên, vẻ mặt không thể tin tưởng.
[ ha ha ha ha ha ha, cái quỷ gì vậy, bị cái chảo đập chết sao?]
[ ha ha ha ha, từ trên trời giáng xuống cái chảo, tuyệt.]
[ Long Tề chúc mừng cậu có biệt hiệu mới, Tiểu lung hạt (đầu cẩu).] (vừa mù vừa điếc, không có phán đoán)
[ lầu trên, năm đó lúc thầy Ngư muốn rời khỏi văn đàn tôi không đồng ý rồi.]
[ Tiểu lung hạt quá chuẩn, ha ha ha ha.]
[ Long Tề cũng có ngày hôm nay, tôi nghĩ chết cũng không tiếc.]
[ báo thủ này ở đâu, tôi muốn học kỹ thuật, không vì cái gì, chỉ là quá ghê tởm ghê tởm Long Tề mà thôi.]
Long tề nghiến răng nghiến lợi, click video phát lại, mở rộng tầm mắt.
Hình ảnh dừng lại màn hình của Nguyễn Vũ “Đại cát đại lợi, đêm nay ăn gà!”
***