Báo Thù Gì Chứ? Bận Yêu Đương Rồi!

Chương 20: Gặp nhau rồi, Chu Tử Dụ




Cậu đặt ly sữa sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Người vừa nãy là ai vậy?”

Có phải là Châu Đông Doanh không? Anh đã làm hòa với hắn rồi sao?

“Ba tôi.” Chu Nam bình tĩnh đáp.

Nghe thấy đáp án này Dạ Ảnh Quân lập tức tươi tỉnh: “Người đó gọi anh về sao?”

Chu nam khẽ gật đầu.

“Anh mỗi lần về đó là đi hai ba ngày liền.” Dạ Ảnh Quân bĩu môi tiếp tục nói “Chán chết tôi rồi, cơm nấu không có người ăn.”

“Lần này không giống như vậy.”

“Gấp lắm không? Tôi xuống bắt xe cùng anh.”

“Không gấp.”

Gương mặt Dạ Ảnh Quân nửa chìm trong bóng tối, biểu cảm khinh bỉ pha thêm chút ghê tởm. Dù sao những con người sống ở Chu Gia cũng chẳng tốt lành, đều là một đám đạo đức giả.

Ngày hôm đó Chu Nam ở nhà xem tivi cùng Dạ Ảnh Quân, uống trà đọc sách nhưng lạ ở chỗ, mèo lười hôm nay vác một chồng sách giáo khoa ra ngâm cứu. Cái ghế lười đặt bên cạnh cái bàn tròn chân ngắn hóa ra là có chủ đích.

“Đây là gì?” Anh ngạc nhiên hỏi.

“Kiến thức lớp mười một và mười hai, vẫn còn thời gian dài để ôn.” Dạ Ảnh Quân ngẩng đầu đáp.



Lượng kiến thức nhiều như vậy dồn vào thi một lần, e là hơi khó. Mèo lười tự tin quá rồi, những ngày trước anh đi làm không mấy chú tâm, nhưng có vẻ quyển ghi chép của Dạ Ảnh Quân đã dày một xấp.

Dạ Ảnh Quân nói học là học, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cậu ngoại trừ lúc nấu ăn. Bình thường đã đẹp trai, hiện tại không còn từ nào diễn tả, đã vượt qua mức quy định.

Chiếc kính gọng đen tôn lên làn da của Dạ Ảnh Quân, mái tóc bạch kim nổi bật dưới ánh đèn. Người đẹp đến cả bóng phản chiếu lên nền tường cũng đẹp, Chu Nam thuận tiện chụp lại một tấm, vô tình đặt làm hình nền.

Dạ Ảnh Quân học đến năm giờ là buông bút, ngả lưng ra sau, gương mặt như thể sắp chết đến nơi.

Chu Nam mãi ngắm cậu, đến lúc đối phương bị thấy thì mất tự nhiên hỏi: “Sao vậy?”

“Để anh bụng đói đi ngủ sao mà được.” Dạ Ảnh Quân đứng dậy vừa làm vài động tác giãn cơ vừa nói “Tôi đi nấu cơm.”

“Cậu không dùng mạng xã hội sao? Trước đây không có?” Chu Nam dõi theo bóng lưng cậu.

Dạ Ảnh Quân cho gạo vào nồi rồi đáp: “Có chứ, nhưng lâu rồi không còn nhớ tài khoản, lát nữa tôi sẽ mở một tài khoản mới.”

“Tối nay cậu có học tiếp không?”

“Học nhiều quá sẽ bảo hòa.” Cậu nhếch mép đáp lời.

Học ngày học đêm miễn cưỡng thì có thể nhưng Dạ Ảnh Quân lại không muốn ép bản thân, huống chi thời gian kỳ thi diễn ra vẫn còn rất lâu, hiện tại cả nước bước vào kỳ nghỉ hè.

Đêm đến tranh thủ ôm Chu Nam tội tình gì phải làm khó chính mình, cậu chỉ cần thuận lợi tốt nghiệp cấp ba, sau đó tham gia vào kỳ tuyển sinh đại học toàn quốc, theo học một trường đại học vừa học vừa lập nghiệp.



Cơn mưa bên ngoài vẫn dai dẳng không dứt, sau khi dùng bữa xong bọn họ làm tổ trên chiếc giường không quá to, vừa vặn cho hai người.

Trên người Dạ Ảnh Quân mặc mỗi chiếc quần lót, mỗi lần trở người Chu Nam đều cảm nhận thứ đó cạ vào mông mình. Anh nhìn thấy kích thước của nó một lần rồi, cảm thấy có chút nhục nhã.

Sáng ngày hôm sau Chu Nam rời nhà trước khi Dạ Ảnh Quân thức dậy, anh khoác lên người bộ suit đen cà vạt thắt chỉnh tề, giày da sáng bóng, đồng hồ trị giá hàng tỷ đồng được anh xem như thứ vật dụng bình thường.

Nếu đây không phải quà sinh nhật tuổi mười tám Chu Nam đã bán nó lâu rồi, là ông nội đã tặng nên anh không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy được.

Ngồi xe buýt hai chặng đường, đến một nơi anh buộc phải gọi taxi, đường lên ngọn núi được tráng nhựa bằng phẳng, hai bên vệ đường hoang vu không một bóng người.

Con đường rộng rãi này ít khi thấy xe qua lại, lâu lâu mới xuất hiện một chiếc vượt mặt bọn họ. Nhìn vào logo cũng biết được người ngồi bên trong có địa vị như thế nào, người tài xế cả chặng đường đều giữ im lặng.

Đến khi xe bọn họ dừng lại trước cổng nhà cao ngất ngưỡng, tài xế nhịn không được mà trố mắt nhìn.

“Cảm ơn, đi đường cẩn thận.” Chu Nam nói với thái độ hòa nhã, gương mặt còn vương một chút lạnh nhạt.

Rõ là đôi mắt anh không hề chứa đựng một tia cảm xúc, cánh cổng màu bạc được điểm thêm vài đường nét sắc sảo đang chầm chậm mở ra. Người đứng bên trong dường như biết trước anh sẽ đến nên xếp hàng chờ sẵn.

“Thiếu gia đi đường vất vả rồi.” Quản gia cuối người cung kính nói rồi ở cửa xe giúp Chu Nam.

Đoạn đường đi vào cửa chính phải ngồi xe, đi bộ có vẻ sẽ bào mòn không ít sức lực. Vườn hoa được Chu lão gia đích thân chăm sóc nở rộ dưới cái nắng sớm, chúng thi nhau khoe sắc.

Chu Nam hạ cửa kính hít một hơi thật sâu, tuy không thể ngửi thấy hương hoa nhưng nó khiến anh bình tĩnh đôi chút.

Bàn ăn dài được chuẩn bị sẵn bữa sáng, vài gương mặt quen thuộc đã xuất hiện ở đấy, nổi bật nhất vẫn là Chu Tử Dụ kẻ đã gián tiếp gây nên cái chết của anh.