Báo Thù Gì Chứ? Bận Yêu Đương Rồi!

Chương 16: Đừng ngược đãi bản thân




Chu Nam bảo rằng không có khẩu vị nhưng thức ăn trên bàn đều một mình anh ngốn sạch, người không có khẩu vị là mèo lười cơ.

Ngày hôm sau Chu Nam đăng tin bán cả hai chiếc xe đứng tên mình, biển số đẹp mẫu mã hợp mắt nên có người chốt rất nhanh.

Dạ Ảnh Quân thật sự bất lực khi anh không chịu tin những lời mình nói, biết làm sao được, cậu giống như một đứa được bao nuôi hơn là cùng nhau vượt qua khó khăn.

Chu Nam đưa tháng lương cuối cùng cho Trần Duệ, kèm theo số tiền thưởng hậu hĩnh. Ngày hôm nay chính thức không còn giúp việc, mà căn nhà hiện tại đang sống cũng được rao bán.

“Tôi muốn đi xem vài căn nhà, có muốn đi cùng không?”

Dạ Ảnh Quân nằm dài trên sofa chán nản hỏi: “Anh định di chuyển bằng phương tiện công cộng sao?”

Chu Nam khẽ gật đầu.

Cậu lười nhác rời khỏi sofa vào phòng lấy một số thứ rồi quay trở ra với dáng vẻ rạng ngời, gương mặt được che chắn cẩn thận bằng khẩu trang, kính răm và mũ, giống như một người nổi tiếng sợ người ta sẽ chụp lén.

Đã rõ làn da đó sao lại trắng đến như vậy rồi, Dạ Ảnh Quân tránh nắng như tránh tà.

Chu Nam trong bộ thường phục trong tràn đầy sức sống, gương mặt tuấn tú có đôi nét của người trưởng thành, vị kế bên thì đem đến cảm giác thần thần bí bí. Bước lên xe buýt mọi người ít nhiều nhìn lấy một lần.

Trớ trêu thay chỉ còn một chỗ ngồi duy nhất, Dạ Ảnh Quân chủ động nắm lấy thanh chắn nhường anh vị trí đó.

Người ngồi bên cạnh Chu Nam là một cô gái mang nét mặt thuần khiết, cô gái nhỏ ngại ngùng hỏi: “Em có thể xin thông tin liên lạc của anh không?”

Dạ Ảnh Quân nhìn chăm chăm vào Chu Nam, chỉ cần anh cho cậu lập tức xuống xe.

“Tôi có người yêu rồi.” Anh bình đạm nói tiếp “Người đi cùng thì chưa.”



Cậu nghiêng đầu, thả nhiên thừa nhận: “Tôi là người yêu của anh ta đấy.”

“Vậy, vậy à… Tôi xin lỗi.”

Dạ Ảnh Quân đứng cả một quãng đường dài, đến nơi còn bị Chu Nam phớt lờ, chuyện lúc nãy là anh bày ra trước còn gì.

Cậu đang nghĩ ngợi linh tinh, ngẩn đầu mọi thứ đã bay sạch, cái nơi trước mắt có thể sống hả? Tệ hơn chỗ của Phiến Phi nữa, ít ra bà ấy có mắt thẩm mỹ tốt, diện tích nhỏ nhưng bù lại thiết kế đẹp.

Chỗ trước mắt tuy không sập xệ nhưng chất lượng bằng không, con hẻm đi vào được làm sơ sài, chỉ trán một lớp xi măng nhìn không có mỹ quan, những ngôi nhà nằm san sát nhau nếu như cháy là đi cả một khu.

Những cây nấm chen lấn nhau mọc lên, nói như vậy chẳng khác là bao.

Dạ Ảnh Quân hốt hoảng nắm lấy tay Chu Nam: “Anh ơi, nơi này không tốt đâu.”

“Chỉ là tạm thời.” Chu Nam bình tĩnh đáp.

“Tôi biết có một nơi được cho thuê với giá rẻ so thế nào cũng tốt hơn nơi này, chúng ta đến nơi đó xem thử.” Dạ Ảnh Quân gấp gáp đề nghị.

“Đã đến rồi, không vào xem thử thì thật uổng phí công sức.”

“Chỉ xem thôi, không được thuê.”

“Im lặng đi, chủ nơi này nghe thấy chúng ta sẽ bị đánh.”

“Được, nghe lời anh.”

Trong lúc Chu Nam trao đổi với chủ cho thuê, Dạ Ảnh Quân nấp bên ngoài gọi cho Dạ Dao Quân.



May mắn là điều kiện nơi đây không thu hút Chu Nam, mặc dù muốn tiết kiệm nhưng đúng như lời Dạ Ảnh Quân nói, chất lượng không tốt.

Bọn họ ngồi thêm hai chặng xe buýt đi bộ thêm một chút, nơi mà những tòa nhà chọc trời nằm bên cạnh nhau, những tuyến đường trọng yếu và trung tâm thương mại lớn nhất nước chỉ cách vài phút ngồi xe.

Dạ Ảnh Quân đứng dưới tòa nhà cao tầng, tâm trạng có chút hoảng.

“Không tồi.” Chu Nam thản nhiên buông lời.

“Anh ơi, chúng ta đi xem thử nha.” Dạ Ảnh Quân mè nheo, lập lại lời của đối phương “Đã đến rồi, không vào xem thử thì thật uổng phí công sức.”

Chu Nam gọi vào số điện thoại mà Dạ Ảnh Quân cung cấp, người quản lý tòa nhà trùng hợp có mặt nên dễ dàng trao đổi với nhau.

“Tầng cao nhất của tòa nhà chỉ có một căn hộ, vẫn chưa có người thuê.” Nói đến đây người quản lý thở dài, dừng một chút rồi tiếp tục “Mọi người thường hay quan niệm ở tầng gần với mặt đất dễ thoát nạn hơn, nên là…”

“Nếu như các cậu ưng ý, tôi chỉ lấy một phần ba giá hiện tại.” Người quản lý bước ra khỏi thang máy, mở cửa căn hộ mời bọn họ vào trong.

Dãy hành lang thoáng đãng, vài chậu cây được đặt ở góc tường làm không gian trở nên tươi mát, không gian bên trong rộng rãi, nội thất được trang bị sẵn vừa nhìn đã thấy ưng mắt.

“Các cậu yên tâm, nơi này đã qua kiểm định, không phải vì kém chất lượng mà giảm giá, tôi có thể cam đoan.”

Chu Nam đảo mắt một vòng rồi đưa ra quyết định: “Tôi muốn mua.”

Nơi này Dạ Ảnh Quân đặt kỳ vọng nhiều như vậy, anh cũng thấy khá ưng ý mặc dù thích một ngôi nhà thực thụ hơn là ở căn hộ.

Người quản lý mừng rỡ nói: “Tôi lập tức đi chuẩn bị giấy tờ.”

Ngày hôm sau bọn họ mới chuyển vào, vấn đề tiền bạc cũng xử lý xong xuôi.