Báo Thù Độc Liên Hoa!

Chương 42: Chương 42





Vừa về đến nhà, hai người liền cuốn chặt lấy nhau.

Cả hai đều giữ chắt đối phương, không bao giờ muốn buông tay nữa.

Hai người vừa ôm vừa hôn nhau từ huyền quan vào đến phòng khách, từ phòng khách đi lên cầu thang, rồi từ cầu thang cuốn vào trong phòng ngủ.

Tay Nghê Lạc từ trên eo, trên ngực Lật Hạ đốt lửa khắp nơi, vuốt ve khiến cả cơ thể cô vừa buồn vừa ngứa.

Lúc bước qua cửa phòng ngủ, cô mượn lực từ đôi bàn tay anh khẽ nhảy người lên, vòng hai chân ôm chặt lấy thắt lưng Nghê Lạc.

Tư thế như vậy càng khiến nhịp tim của cả hai nhanh hơn bao giờ hết, tinh thần như thủy triều dâng cao, vội vã cởi bỏ quần áo của nhau, hai thân thể trần trụi áp sát nhau không kẽ hở.

Thân thể nam nữ khác biệt, trong lúc đó, nhiệt độ cơ thể cùng sự mẫn cảm khi da thịt tiếp xúc khiến cho trái tim cả hai cùng run rẩy.

Dục vọng cứ như vậy không cần tốn nhiều thời gian mà bùng lên.

Bàn tay Lật Hạ tham lam sờ loạn trước ngực anh, vuốt ve sau lưng anh.

Cơ thể người đàn ông tuy gầy gò nhưng vô cùng rắn chắc, ôm vào lòng cảm giác rất tốt, có vẻ như là do tập thể thao thường xuyên nên sờ vào chỗ nào cũng là từng thớ cơ bắp chắc nịch.

Lật Hạ sờ sờ sờ đến trong lòng ngứa ngáy, hận không thể một ngụm ăn sạch Nghê Lạc.

Cô bị Nghê Lạc nâng lên ngồi trên người anh, cả người liền cảm thấy vừa khẩn trương vừa hưng phấn, liền như một con vật nhỏ ôm chặt lấy cổ Nghê Lạc, không thuần thục vừa hôn vừa cắn ở hai bên má, bên tai anh.

Bỗng nhiên bụng dưới truyền đến một cảm giác nóng rực, vô cùng kích thích, cũng không biết là do nhiệt độ cơ thể của Nghê Lạc hay là gì.

Mãi cho đến khi trong nháy mắt, đột nhiên một vật nóng bỏng vừa cứng vừa rắn khẽ nhô lên khẽ chạm vào vùng đất bí ẩn của cô một chút....!
Lật Hạ chợt cảm thấy cả người ngưa ngứa, cảm giác kì quái như điện giật kia chỉ xẹt qua trong nháy mắt, cô cũng theo phản xạ khẽ run một cái, khẽ tách khỏi Nghê Lạc tạo thành một khoảng cách.

Nghê Lạc cúi đầu nhìn cô, gò má xinh đẹp vì một loạt hành động kích thích vừa rồi mà hơi ửng đỏ, tựa tiếu phi tiêu nói: "Sao vậy?"
Hai tay Lật Hạ vòng qua cổ Nghê Lạc, ngón tay vô ý thức cọ cọ vào nhau, cúi đầu, mặt đỏ lên: "Cái đó....ừm....cái kia....Em có chút tò mò.....muốn chạm vào...."
Nghê Lạc cười ngả ngớn: "Muốn chạm vào cái gì?"
Lật Hạ trừng mắt liếc nhìn Nghê Lạc một cái, bĩu môi, ánh mắt nhìn xuống dưới, kết quả là cái gì cũng không thấy.

"Em nói là....nó sao?" Tay Nghê Lạc thoáng dùng lực, Lật Hạ liền hạ người xuống, đồ vật này nọ kia ấy lập tức chạm vào hai cánh hoa non mềm của cô.

Lật Hạ theo phản xạ giật mình, cuống quýt ôm chặt cổ Nghê Lạc, ở trên người anh không nhúc nhích.

Một lát sau mới xấu hổ "A ô" hai tiếng cắn lên vai anh.

Nghê Lạc thấy vậy thậm chí còn phối hợp kêu một tiếng, nghiêng người để cô ngã trên giường.

Lúc Nghê Lạc cúi người xuống, Lật Hạ liền cảm thấy không gian trở nên vô cùng chật chội và nhỏ hẹp, chính bản thân cũng không còn đường lùi.

Cho đến tận giây phút này cô mới thực sự thấy khẩn trương, cảm giác vừa chờ mong vừa lo lắng.

Nhưng cô cũng không có thời gian để nghiền ngẫm hay suy nghĩ bởi Nghê Lạc đã cúi đầu hôn xuống, hơi thở vừa nóng rực vừa ái muội, hôn đến mức làm cho cô đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không còn hơi sức mà phân tâm nữa.

Anh vừa hôn cô, vừa đưa tay kéo cô xuống dưới người mình.

Trong mông lung, Lật Hạ cảm thấy trong tay bị nhét một vật nóng bỏng vừa thô vừa cứng, cô tò mò trúc trắc nắm lấy nó, cảm giác ấm ấm truyền đến trong tay, mà vật đó dường như còn ở trong tay cô khẽ nảy lên một cái.

Trong lòng cô khẽ động, tay liền dùng sức nắm chặt lấy nó.

Nghê Lạc rên lên "A" một tiếng cực nhẹ, dừng lại, cúi mắt nhìn cô.

Lật Hạ ngượng ngùng lè lưỡi: "Làm anh bị thương rồi sao?"
"Không có." Giọng nói Nghê Lạc không biết từ khi nào đã trở nên khàn đục, con ngươi nhìn cô chăm chú.

Đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô thật đúng là...không chút quy củ gì cả.

Nhưng anh cũng không đau, mà chỉ đơn giản là không nhịn được khoái cảm mà thôi.

Thật là kỳ lạ.

Đối mặt với cô, không hiểu sao anh lại thấy vô cùng khẩn trương, có chút hoảng loạn, lo lắng liệu có khi nào mình sẽ biểu hiện không tốt không.


Anh âm thầm cười nhạo chính mình, cái ý nghĩ này thật đúng là vô vị.

Tuy nghĩ là như vậy nhưng Nghê Lạc lại chợt cúi đầu khẽ liếm mút điểm hồng ở trước ngực cô một chút, trong lúc đó ngón tay cũng không an phận trượt xuống dưới xâm nhập vào bên trong cô xoa nhẹ vài cái.

"Ahh..." Trên dưới đều bị tập kích, Lật Hạ cả kinh giật bắn mình, nhưng Nghê Lạc lại đang vô cùng nghiêm túc đè lên người cô, cô sao có khả năng né tránh đây?
"Sao thế?" Nghê Lạc ngẩng đầu, nở nụ cười xấu xa, "Em không thoải mái sao?"
Tuy miệng thì nói như vậy nhưng động tác trên tay vẫn không hề dừng lại, vô cùng chăm chỉ ở địa phương thầm kín giữa hai chân cô chậm rãi dao động châm lửa, khiến cho cả người Lật Hạ mềm nhũn, vừa ngứa vừa tê dại.

Sao cô có thể không thoải mái chứ? Cô chính là đang cảm thấy thoải mái đến mức hận không thể lao lên cắn anh một miếng này!
Nghê Lạc vô cùng kiên nhẫn trêu chọc cô một lúc lâu, đầu ngón tay thon dài đã ướt đẫm đến mức khiến chính bản thân anh cũng không nhịn được, nhịp tim càng lúc càng hỗn loạn.

Nhưng anh vẫn luôn hy vọng lần đầu tiên của anh và cô có thể hoàn mỹ, nên vẫn cố gắng đè nén ngọn lửa đang bùng cháy trong người lại, thả chậm tiết tấu, vuốt ve hôn cô một lượt từ trên xuống dưới.

Trong kí ức của Lật Hạ, cô chưa bao giờ thân mật với một người đàn ông nào như vậy, sao có thể chịu được anh khéo léo như linh xà vừa hôn vừa cắn như thế này, toàn thân như bốc hỏa, ngứa ngáy khó nhịn, ý thức rất nhanh liền trở nên mơ hồ, thân thể liền mềm nhũn xuống.

Thấy cô dần thả lỏng, cũng càng ngày càng phối hợp dính sát cơ thể vào người mình, Nghê Lạc liền biết là cô cũng đã muốn.

Nhưng đến giây phút này Nghê Lạc liền cảm thấy khẩn trương, chần chờ một hồi lâu, mới nhẹ nhàng đỡ lấy chính mình, hướng về nơi địa phương thần bí kia của cô.

Nơi đó vừa mềm mại vừa ấm áp, đã sớm ướt đẫm trơn tru.

Vốn tưởng có thể thật thuận lợi đi vào, nhưng....!
..............!
Hình như không vào được?
Nghê Lạc không tự chủ nhíu chặt mi, chẳng lẽ do kĩ thuật của anh có vấn đề? Hay là tìm sai chỗ rồi? Anh cố gắng bình tĩnh dùng thêm lực, trên đỉnh vẫn cảm nhận được cảm giác non mềm mịn màng như cũ, khiến cho cả thân thể anh đều phải run rẩy, nhưng......!
Vẫn không vào được.

Nghê Lạc bắt đầu nổi cáu trong im lặng, chẳng lẽ thật sự là do tìm sai chỗ rồi?
Vậy bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ phải nâng mông cô lên để quan sát kĩ một lúc? Phi phi phi, anh sao có thể làm cái việc mất mặt như thế được chứ?
Trong lòng Nghê Lạc dần dần dâng lên một cơn phẫn nộ, việc này liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông, không thể để như vậy được! Anh không tin hôm nay anh không tìm được đường vào! Cho nên, Nghê Lạc vô cùng trấn định lấy ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ, ừm, nhỏ nhắn, mềm mại, ẩm ướt....chính xác là chỗ này rồi.

Hừ, Tiểu Lật Tử đã ngoan ngoãn lột sạch vỏ để sẵn đến tận miệng rồi, nếu anh còn không ăn cô thì không phải là đàn ông nữa!
Vì thế, Nghê Lạc lại phi thường kiên định vững vàng đỡ lấy chính mình, tiến đến cái miệng nhỏ kia, từ từ đi vào bên trong.

Nhưng thực tế khác xa so với tưởng tượng, việc đi vào khó khăn hơn anh nghĩ.

Anh thử thăm dò đẩy mạnh vài cái, nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

.

Truyện Linh Dị
Nghê Lạc muốn phát điên!!!
Nhất định có lực lượng thần bí nào đó muốn đối nghịch với anh!!!
Mà "cây gậy nhỏ" trong tay Nghê Lạc cứ như vậy lặng yên không tiếng động cọ cọ chạm chạm ở vị trí mẫn cảm của Lật Hạ, Lật Hạ cũng bị hành động vô ý thức này của anh khiến cho cả người run rẩy, chỉ cảm thấy bên dưới trở nên vô cùng trống rỗng khó chịu khiến cô không tự chủ khẽ rên một tiếng.

Tiếng rên nhe nhẹ mảnh mai này rơi vào trong tai Nghê Lạc khiến trái tim anh như bị một con khỉ quấy nhiễu, nhưng điều đáng giận là, thịt lên đến miệng rồi nhưng lại không ăn được là thế bếch nào chứ!!
Lật Hạ không biết vì sao Nghê Lạc không có động tĩnh gì, ánh mắt tỉnh tỉnh mê mê nhìn anh tràn ngập sự khó hiểu.

Nghê Lạc cúi đầu hôn lên mi mắt cô, khàn giọng nói:
"Ngoan, nhấc chân lên." Vừa nói vừa làm bộ nâng chân cô lên.

"Nha!" Lật Hạ ngoan ngoãn nghe theo, đôi chân mở ra, nhẹ nhàng bám lấy thắt lưng anh, kéo anh lại, mà động tác này cũng khiến cho bên dưới cô càng không chút trắc trở hoàn toàn bại lộ trước mặt Nghê Lạc.

Tư thế này làm cho Lật Hạ đỏ mặt, nhưng không hiểu sao trong lòng cô dường như bừng lên khát vọng mong chờ động tác tiếp theo của anh.

Góc độ này rất tốt.

Nghê Lạc lại nghiêng người tới, để trước lối vào của Lật Hạ, nhưng tiểu nha đầu lại không biết vì sao mà đột nhiên rụt người lại.

Nghê Lạc có chút không vui nhíu mày, bàn tay nắm chặt lấy eo cô, giây tiếp theo liền dùng khí thế như chẻ tre mạnh mẽ không chút lưu tình đi thẳng vào.

Trong nháy mắt, cảm giác chặt chẽ bao phủ đột ngột xông tới khiến anh thiếu chút nữa không nhịn được, trước mắt Nghê Lạc như tối đi, cảm giác cả bản thân mình đều bị cô hút vào.

Cũng trong khoảnh khắc đó, Lật Hạ đau đến mức hung hăng hít sâu một hơi, cơ thể theo phản xạ cong lên như con tôm, cứng đờ, sắc mặt cô cũng đột nhiên trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt môi không rên lên tiếng nào.


Hai người đều không nhúc nhích, cũng không nói lời nào, duy trì tư thế ôm nhau như bị điểm huyệt.

Nhiệt độ cơ thể của hai người trong chớp mắt liền bùng nổ.

Cảm giác nóng bỏng, ái muội càn quét qua thân thể hai người.

Lật Hạ không hiểu sao cảm thấy phía dưới như bị xé rách, cảm giác vừa đau vừa rát, vật thô to kia cơ hồ muốn đem cô phá nát.

Cô nghe nói nơi đó của phụ nữ co dãn rất tốt, vốn nghĩ mình có thể chịu được vật to như vậy, nhưng xem ra cô đã đánh giá cao bản thân rồi.

Cũng may bây giờ anh cũng không có động tác gì thêm, qua một lát, cảm giác đau đớn cũng dần dần biến mất, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Nghê Lạc, chỉ thấy sắc mặt anh cứng ngắc, trên trán lấm tấm mồ hôi, như là đang chịu đựng điều gì đó.

Dáng vẻ vô cùng thống khổ.

Lật Hạ không hiểu, giọng nói có chút run rẩy: "Anh làm sao vậy?"
Sắc mặt Nghê Lạc vô cùng không tự nhiên, kì quái nhìn cô, một lúc sau mới giật nhẹ khóe miệng, có chút xẩu hổ: "Quá....chặt...."
Dục vọng bị kìm nén bị khoái cảm ập tới bất ngờ, nếu anh không kiềm chế được thì chắc chắn sẽ cứ như vậy...!Mà nếu chuyện đó xảy ra thật thì anh hoàn toàn có thể chết vì mất mặt, từ nay về sau khỏi cần xách súng ra trận nữa luôn rồi.

Vì vậy Nghê Lạc không thể cười nổi, nhìn qua vô cùng khó xử, cuối cùng khốn quẫn nói:
"Em....em đừng khẩn trương như vậy.

Cũng đừng dùng sức, anh...." Nghê Lạc nói đến đây liền sờ mũi, mặt đỏ bừng.

"Em bị anh....!Làm cho bị đau..."
Mặt Lật Hạ cũng nháy mắt đỏ bừng, chân tay càng thêm luống cuống, xấu hổ nhỏ giọng nói: "Hơn nữa em cái gì cũng không làm mà."
Nghê Lạc trầm mặc, suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy vô cùng khó hiểu, cuối cùng hoài nghi, chả có lẽ cấu tạo thân thể Lật Hạ có chút đặc thù, lúc nãy "khởi động" lâu như vậy rồi mà vẫn không đủ?
Nghĩ như thế nên anh liền quyết định cứ đi ra trước, trêu chọc cô thêm chút nữa đã rồi tính tiếp sau.

Vì thế, Nghê Lạc liền giật giật cơ thể định lui ra ngoài.

Nhưng kết quả lại là....không ra được nữa?
Nghê Lạc khóc không ra nước mắt, rốt cuộc đây là thể loại lực lượng thần bí gì thế này T^T
Mà anh vừa động, Lật Hạ lại đau đến mức cả người đều cứng ngắc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thậm chí toát cả mồ hôi lạnh.

Nghê Lạc cảm thấy nơi đó của cô càng thêm siết chặt, thân thể không kiềm chế được run rẩy, thật vất vả mới trấn định lại được liền cảm thấy Lật Hạ hình như có điểm không đúng.

Vẻ mặt tiểu cô nương trông thật méo mó, không hề có một chút dáng vẻ hưởng thụ nào, ngược lại giống như đang bị tra tấn vậy.

Nghê Lạc khó hiểu, nhẹ giọng hỏi: "Em sao vậy?"
Lật Hạ mếu máo, nước mắt lưng tròng, môi run run ủy khuất cả nửa ngày, cuối cùng rốt cuộc oa một tiếng:
"Đau quá, huhu!"
Nghê Lạc giật mình, bị biểu tình khoa trương của cô dọa sợ, thấy nha đầu trong lòng run run khóc, đau lòng ôm chặt lấy cô, còn vô cùng kinh ngạc hỏi: "Đau đến thế sao?"
Nhưng cái ôm này lại khiến cho đồ vật này nọ kia ấy trong cơ thể cô tiến vào sâu hơn một chút.

Lật Hạ bị anh làm cho hồn phi phách tán, như một con gấu túi dùng cả hai tay hai chân ôm chặt lấy anh, khóc loạn lên: "Huhu, không cho anh cử động, không cho anh đi vào nữa.

Em bị anh làm đau đến chết mất, huhu!"
Nghê Lạc thấy khóe mắt cô treo lên một giọt nước trong suốt, có vẻ như thật sự rất đau, ôm mông cô bế lên, hành động này lại đổi lấy một tiếng hét thảm của Lật Hạ.

Mà trên ga giường thế nhưng lại có một vết máu đỏ tươi.

Chuyện này rất không khoa học!!!
Nghê Lạc chớp chớp mắt, nhìn về phía Lật Hạ đang nước mắt lưng tròng, há hốc mồm, biểu tình ngơ ngác, như là muốn nói gì đó, nhưng một câu cũng không nói ra.

Anh nhìn chằm chằm Lật Hạ, lại nhìn ra phía sau cô một lúc lâu, khóe môi chợt cong lên, một tia tươi cười không dễ phát hiện đột nhiên như tia chớp lóe lên rồi rất nhanh biến mất, chìm vào trong đôi mắt đen thăm thẳm.

Lật Hạ không hiểu sao lại bị Nghê Lạc nhìn như vậy, mông lung cúi đầu, vừa nhìn thấy vết máu kia cũng bị dọa sợ, cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn lại Nghê Lạc: "Này này, đây là chuyện gì vậy?"
Trái tim Nghê Lạc đột nhiên đập loạn như nổi trống, cố nén cảm xúc kích động, thật cẩn thận đặt Lật Hạ xuống, nhưng cũng không rời khỏi thân thể của cô.

Lật Hạ cũng ngoãn ngoãn chậm rãi buông lỏng tay chân để anh đặt mình xuống, nhưng cái mông vẫn dính sát vào người anh, sợ mình lộn xộn một cái sẽ tự chọc mình đau chết.

Sau khi cô chậm rãi nằm xuống, anh mới nhích lên một chút, phía dưới như cố ý lại như vô tình tiến sâu hơn một chút.


Lật Hạ chỉ cảm thấy bên dưới căng tràn, nhẹ nhàng "Ah" một tiếng, lần này thì đã không còn đau nữa, trái lại còn có một cảm giác thoải mái.

Nghê Lạc kề sát trans mình lên cái trán ẩm ướt vì mồ hôi của cô, nhỏ giọng hỏi bên tai cô: "Kể cho anh chuyện xảy ra ngày hôm đó."
Lật Hạ đương nhiên hiểu ngày hôm đó mà Nghê Lạc nói là ngày nào, hơn nữa vừa nãy nhìn thấy vết máu trên giường, cô cũng ý thức được, có vẻ như có một số việc thực sự không như cô nghĩ.

Sự thực là ngày hôm đó Lật Hạ đến quán bar luyện tập với ban nhạc, sau đó uống rượu say nên cái gì cũng không nhớ rõ.

Chỉ là khi tỉnh lại thì đã là rạng sáng, quần áo thì rơi vương vãi trên mặt đất còn bản thân cô thì khỏa thân nằm trên giường, chăn ga cũng là một mớ hỗn độn, hơn nữa hai chân cô cũng đang ở một tư thế rất bất nhã, trên đùi cũng có dấu vết bị cọ xát.

Lật Hạ bị dọa phát hoảng, phản ứng đầu tiên là sợ mình đã bị người ta làm nhục.

Nhưng trên giường không có vết máu, cô ôm một tia hy vọng mỏng manh lên mạng tìm kiếm, sau đó liền biết cũng có người trải qua lần đầu tiên cũng không bị chảy máu.

Hy vọng bị đánh vỡ, cô liền đau lòng chấp nhận sự thật.

Mãi cho đến vừa rồi, cô mới phát hiện chuyện có chút không đúng, cô dường như đã quên, vì sao sau lần đầu tiên mà nơi đó của cô lại không có cảm nhận gì khác thường cơ chứ?
Như lúc nãy trong khoảnh khắc Nghê Lạc tiến vào, cô thực sự đau đến chết.

Mà nhìn đến vết máu trên giường, cô cuối cùng cũng xác định được một chuyện, thì ra hôm đó chuyện gì cũng chưa hề phát sinh.

Cô vẫn hoàn hảo, vẫn chưa bị vấy bẩn.

Nghê Lạc nhìn cô không chớp mắt, nhìn cô đỏ mặt chậm rãi kể hết mọi chuyện ra.

Đôi mắt tĩnh lặng chợt lóe lên một tia sáng, rồi đột nhiên đưa tay ôm chặt cô vào lòng.

Cái ôm này quá mạnh mẽ, Lật Hạ cảm nhận dường như nơi đó của Nghê Lạc lại lớn hơn một chút rồi, khiến cô vừa thấy căng trướng vừa thấy dễ chịu.

Anh vô ý thức đẩy vào khiến cô thiếu chút nữa bị anh xuyên thủng, xúc giác như truyền từ nơi đó chạy thẳng đến trái tim.

Cô nhẹ nhàng rên hai tiếng, tay chân đều phối hợp ôm chặt lấy anh, ở trong lòng anh cọ cọ.

Bên tai lại vang lên âm thanh kích động có chút run rẩy của anh: "Thật tốt quá, Lật Hạ! Thật tốt quá!"
Lật Hạ mỉm cười, vừa định lên tiếng, không ngờ Nghê Lạc vẫn chưa nói xong:
"Anh không để ý đến quá khứ của em, cũng không so đo em có từng yêu người đàn ông khác hay không, hay cùng người đàn ông khác quan hệ thế nào.

Quá khứ của em, anh thực sự không để ý.

Chỉ là, người kia không phải là Lang Hiểu, em cũng không phải trải qua chuyện bị hạ mê dược rồi phải nghẹn khuất chịu nhục...Thật là tốt quá!"
Giọng nói của anh rất nhẹ, nhưng lại đi sâu vào đáy lòng Lật Hạ,
"Lật Hạ, em có cảm thấy vui vẻ, thấy may mắn không? Em cũng người đàn ông ghê tởm kia không có quan hệ gì cả.

Hắn ta tuy đã làm tổn thương chị em, nhưng hắn ta vẫn chưa chạm vào được em.

Em sẽ không bao giờ phải cảm thấy tức giận hay bi phẫn vì chuyện này nữa rồi.

Thật tốt quá, thực sự tốt quá rồi!"
Lật Hạ im lặng, cả cơ thể như được ngâm trong ôn tuyền, chìm vào trong vui vẻ.

Đúng vậy, thật là tốt! Cô vẫn luôn cảm thấy cả cô và chị Lật Thu đều bị một người đàn ông ngủ cùng, đây là một sự sỉ nhục tôn nghiêm người ta đến mức nào cơ chứ.

Nhưng hiện tại cuối cùng cô cũng biết, thì ra không hề có chuyện đó.

Cô và Lang Hiểu chưa hề phát sinh chuyện gì cả!
Cô vui vẻ nhếch miệng nở nụ cười, ôm chặt Nghê Lạc hơn, một màn thổ lộ tâm tình vừa rồi của anh làm cô cảm động đến chết mất thôi.

Thật đúng là một người đàn ông tốt, cô nhất định sẽ ôm chặt lấy anh, không bao giờ buông tay ra nữa.

Nghê Lạc đương nhiên cũng không bao giờ buông tay cô, kích động vui sướng không chỉ thể hiện ở trên mặt, mà bên dưới cũng kích động ở trong cơ thể cô cọ sát khiến Lật Hạ lại dần cảm thấy căng trướng khó chịu.

Lật Hạ thấy như vậy lập tức đổi ý, đẩy anh: "Hay là chúng ta để lần tới rồi làm tiếp đi."
Nghê Lạc sao có thể dễ dàng buông tha như vậy được.

Nếu hôm nay tha cho cô, lần sau cô nhất định sẽ lại oa oa khóc lớn một lần nữa, cho nên thừa dịp hôm nay có chuyện kia làm một hồi trống tinh thần cổ vũ, anh nhìn cô một lúc lâu rồi nói: "Ngoan, đau dài không bằng đau ngắn."
Lật Hạ bĩu môi: "Nào có chuyện đó...."
Nhưng lời nói còn chưa dứt môi đã bị môi Nghê Lạc chặn lại, mà động tác dưới thân anh cũng dần tăng tốc.

Nghê Lạc lo cô không chịu được, cho nên lúc đầu còn nhẹ nhàng thong thả, nhưng tận sâu bên trong Lật Hạ thực sự vừa chặt chẽ lại vừa ấm áp, siết chặt lấy anh, vừa kích thích lại vừa sảng khoái, anh thực sự lo lắng mình sẽ mất khống chế.

Ôn nhu như vậy làm cho cơ thể cô dần bị kích thích trở lại, dục vọng được tích lũy từng chút từng chút một.

"Ah~" Cô nhẹ giọng rên một tiếng, rồi dần trầm tĩnh lại, nhưng thân thể lại không tự giác cử động theo luật động của anh.

Cảm nhận được sự thay đổi của cô, Nghê Lạc dần chuyển từ nhẹ thành nặng, từ chậm thành nhanh, chín nông một sâu, thế như gió cuốn.

Lật Hạ bị anh trêu chọc đã sớm mất hồn mất vía, vô ý thức đong đưa vòng eo, phối hợp với động tác của anh.


Cô tuy rằng vẫn nhíu mày cắn môi như cũ, nhưng nhiệt độ cơ thể thì ngày càng thăng cao, bên trong cũng càng siết chặt hơn nữa, bên dưới truyền đến một cảm giác sung sướng kì dị, càng lúc càng rõ, cô giống như bước vào trạng thái không trọng lực, như đau lại như thoải mái rên lên thành tiếng.

Vì là lần đầu tiên nên Nghê Lạc cũng không muốn cô quá mệt mỏi, cảm giác cô rất nhanh lên đến đỉnh nên liền đơn giản thúc sâu một lần nữa vào trong cơ thể cô rồi cũng thả lỏng mình, cùng cô rơi vào ý loạn tình mê.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, cả hai người đều vừa ẩm ướt vừa dính dấp.

Lật Hạ hoàn toàn không ngờ đến việc nam nữ hoan ái lại có thể thoải mái đến vậy, bị Nghê Lạc ép buộc một hồi hồn vía cũng bay mất, mềm nhũn sấp trên giường, không muốn cử động dù chỉ một ngón tay.

Nhưng Nghê Lạc lại thấy mồ hôi nhỏ giọt trên người như vậy rất bẩn, cho nên kiên quyết muốn dẫn cô đi tắm.

Lật Hạ không chịu, cuối cùng Nghê Lạc đành ôm cô vào phòng tắm.

Nhưng đến phòng tắm rồi Lật Hạ lại thấy sầu não.

Nghê Lạc có điểm nào muốn tắm rửa đâu chứ, chính là đơn giản đổi biện pháp ăn đậu hũ cô từ trên xuống dưới một lần nữa, sau đó lại châm lửa, rồi trực tiếp ăn cô ở trong bồn tắm.

Thân thể nhỏ nhắn của Lật Hạ lại bị giày vò một lần nữa, bị anh ép đến mức oa oa kêu to.

Lật Hạ thật không ngờ cái người lúc đầu chỉ bị người khác hơi chạm vào một chút đã trưng ra vẻ mặt ghét bỏ muốn chết sức chiến đấu lại mạnh mẽ như vậy, đem cô lăn đi lăn lại không biết bao nhiêu lâu.

Mãi cho đến nửa đêm, cô đã mềm nhũn như một bãi bùn nằm bẹp trên giường, mí mắt nặng đến mức không mở ra được, ý thức trong lúc mơ hồ lại cảm giác được đôi bàn tay nóng bỏng của người đàn ông đang tách hai chân cô ra, cô thực sự đã mệt đến mức muốn hôn mê luôn cho rồi.

Nhưng lần này Nghê Lạc lại không phát động một đợt tấn công mới, mà chỉ muốn kiểm tra một chút, thấy nơi đó của cô gái nhỏ vừa sưng lại vừa đỏ, xem ra đúng là đã bị ép buộc không nhẹ rồi.

Anh nhíu mi, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào địa phương mềm mại kia kéo nhẹ.

Lật Hạ đang mơ màng ngủ bị đau nên hừ hừ hai tiếng, theo phản xạ rụt người lại, cái mông nhỏ uốn éo, tìm một tư thế khác để ngủ tiếp.

Anh ảo não tự trách vì hôm nay đã không khống chế được bản thân, muốn cô một lần lại một lần.

Anh một lần nữa nằm xuống, ôm lấy cô gái nhỏ đang ngủ say vào lòng, ấn lên trán cô một cái hôn.

Lật Hạ rất buồn ngủ, chỉ cảm thấy vòng ôm của anh vừa ấm áp lại vừa an toàn, tiếng tim đập trầm ổn lại hữu lực khiến người ta thật an tâm.

Cô như một con vật nhỏ theo bản năng tìm đến nơi ấm áp, hướng trong lòng anh cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi nhoẻn miệng cười đi vào giấc ngủ.

Nghê Lạc nhìn chăm chú dung nhan say ngủ của cô, con ngươi trong trẻo ôn nhu tràn ngập, cũng siết chặt cô vào lòng hơn rồi mới nhắm mắt, mỹ mãn đi ngủ.

Anh nghĩ, hôm nay để tiểu nha đầu mệt quá rồi, phải để cô ngủ an ổn mới được!
Nhưng đến sáng hôm sau, người nào đó vừa tỉnh dậy tinh thần lại phấn chấn, hoàn toàn vất bỏ tâm tình thương hương tiếc ngọc tối qua ra sau đầu, nhìn Tiểu Lật Tử đáng yêu đang say ngủ, vuốt ve thân thể mềm mại của cô, không khỏi một lần nữa muốn tâm ý viên mãn.

Hạt dẻ lột vỏ ngọt mềm kề ngay bên miệng rồi mà không ăn thì thật là không sáng suốt, cho nên anh liền đơn giản xoay người đè Tiểu Lật Tử của mình xuống.

Lật Hạ bị anh chà đạp đến tỉnh, lại một lần nữa bị ép buộc đến mức không rời khỏi giường được.

Cô đỡ cái eo mềm oặt của mình trên giường, trong lòng oán hận mắng, mình thật đúng là miệng tiện mới nói muốn cùng anh làm tình! Làm tình cái em gái nhà anh í!
Vở kịch nhỏ (hai)
Tiểu Husky đi dạo trong bụi cỏ.

Nó đi đi đi, đột nhiên phát hiện ở bên trong bụi cỏ một hạt dẻ nhỏ nhỏ đang nằm.

Tiểu Lật Tử màu xanh xanh, trên lớp lông xù đều là một màu xanh mướt.

Tiểu Lật Tử tròn tròn xù xù nhỏ nhỏ xanh xanh, thật là đáng yêu.

Nó nghiêng đầu nhìn trong chốc lát rồi thò móng vuốt khẽ chạm vào hạt dẻ nhỏ một cái.

Nha, Tiểu Lật Tử nhìn qua có vẻ cứng và nhọn nhưng chạm vào cũng không đau tay, ngược lại còn cảm thấy bông xù.

Tiểu Husky lại huých một cái nữa vào hạt dẻ nhỏ.

Tiểu Lật Tử giật mình tỉnh dậy, trong lúc tỉnh tỉnh mê mê liền mở mắt nhìn nó.

Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, cuối cùng là Tiểu Lật Tử kinh ngạc nói trước: "Nha, là một con chó bự bự nha!"
Tiểu Husky: o(╯□╰)o.....A, tớ tên là Nghê Tiểu Lạc.

Tiểu Lật Tử nhảy nhảy về phía trước hai cái, đứng trước mặt nó, sôi nổi nói: "Còn tớ là Lật Hạ Hạ."
Tiểu Husky nghiêng đầu, trong con mắt đen bóng là hình ảnh phản chiếu của hạt dẻ nhỏ: "Ồ, một viên hạt dẻ được sinh ra vào mùa hè."
Tiểu Lật Tử gật gật đầu.

Nó một hạt dẻ vừa nhỏ vừa tròn đứng trước mặt con chó bự bự này nên khó tránh khỏi khẩn trương, ngượng ngùng lăn qua lăn lại, nhỏ giọng nói: "Tớ nghe nói mũi của loài chó rất là thính.

Cậu có thể giúp tớ tìm đường về nhà được không?"
Tiểu Husky lấy vuốt xoa xoa cái đầu bông xù của mình, nhìn ánh mắt mong chờ của lại bất lực của Tiểu Lật tử, 囧囧 nói: "Không tốt!"
PS: Màn H funny nhất cmnl:)) Cái quái gì gọi là lực lượng thần bí hả bạn Nghê tiểu Lạc?:))).