Báo Thù Độc Liên Hoa!

Chương 2: Chương 2




Edit: Thập Tam Thoa

Tất cả mọi người đều yên lặng lắng nghe Phó Ức Lam phát biểu trên sân khấu, cho nên tiếng giày cao gót của Lật Hạ giẫm lên trên sàn nhà gỗ vô cùng trong trẻo rõ ràng.

Mọi người đều quay đầu lại, những ánh mắt kỳ quái khó hiểu chuyển đến trên người Lật Hạ.



Cô đi tới mang theo một loại khí chất khác biệt tiềm ẩn, có chút giống như đang bước trên sàn catwalk.

Có người tò mò cô gái trẻ tuổi lại yếu ớt mà khí chất thật sắc sảo; có người khó hiểu khuôn mặt cô lạnh lùng dù mang theo nụ cười; có người lại kinh ngạc đây không phải là con gái Lật Hạ của huyền thoại trong giới kinh doanh Lật Y Nhân sao, còn chưa chết à; có người lại hào hứng nghĩ, có phải là đến phá rối; có người nhìn đến cách ăn mặc như đưa tang của cô, cười hả hê, có trò hay để xem rồi.

Xuất phát từ nhiều nguyên nhân, đám người dần quay đầu lại, vô thức nhường ra một con đường cho cô.

Trên sân khấu, Phó Ức Lam phát hiện phía dưới đang bàn tán sôi nổi, không ai lắng nghe thành tích vẻ vang của cô ta, lúc này mới dời chú ý, lại thấy một cô gái yêu mị như ma quỷ, như ôn dịch bức lui đám người, khí thế gạt đi làn người, hướng cô ta đi tới.

Phó Ức Lam bị sốc nặng, Lật Hạ thế mà không chết sao? Cô ta làm sao có sức sống như vậy? Trong chốc lát, một tia sáng lóe lên trong mắt cô ta, mẹ và chị đều không còn, bằng một mình Lật Hạ, thì có thể làm được cái gì?

Lấy tính tình của cô ta, cùng cách cô ta ăn mặc, đến để quấy rối?

Tốt lắm, cứ để mọi người ở đây nhìn xem gái lưu manh có tiếng này không thanh lịch đến thế nào.

Ba Phó Hâm Nhân của cô ta cũng nhìn thấy Lật Hạ, thấy dáng dấp của cô như thế, trong đôi mắt ôn hòa lóe ra một tia chán ghét, thoáng qua rồi biến mất, nhưng lại không tránh được ánh mắt của Lật Hạ.



Cô cảm thấy thật buồn cười, vẻ mặt như vậy, trước đây cô đã từng thấy, làm sao lại nhìn không ra?

Cô cho rằng ba mẹ bất hòa, nhưng ít ra vẫn thương cô.

Bây giờ mới biết, Phó Hâm Nhân chính là ngụy quân tử, sự yêu thương của ông ta dành cho cô cũng chỉ là quân bài dùng để áp chế mẹ khi đàm phán trục lợi trên thương trường.

Từ trí nhớ của chị, cô nhìn thấy người mẹ kiên cường của mình rơi nước mắt, mới biết ông ta là một tên sở khanh hở đầu lòi đuôi.



Ngày xưa lịch lãm nho nhã, theo đuổi tiểu thư nhà giàu là mẹ cô nhất quyết không buông, lợi dụng mẹ cô để trèo lên cao, có quyền có thế rồi, lại ghét bỏ vợ mình không đủ nữ tính, không hiểu lòng đàn ông.

A, thay lòng đổi dạ như lật sách, ai hiểu nổi?

Phó Hâm Nhân đi đến mép sân khấu, kích động nói: "Hạ Hạ, con không có chuyện gì, ba rất vui, đây thật là món quà sinh nhật tốt nhất ngày hôm nay."

Bộ dáng người cha yêu thương con gái đẹp biết bao, phỏng chừng còn nâng cao hình tượng người chồng, người cha tốt trong giới kinh doanh của ông ta.

Lật Hạ nhìn ông ta, không lên tiếng, mà là quay đầu liếc mắt nhìn phục vụ.



Một phục vụ đang bưng khay rượu sâm banh bị ánh mắt đen nhánh của cô nhìn, sững sờ, nhanh chóng bước lên phía trước, Lật Hạ từ trên khay cầm lấy một ly rượu.



Trong năm giây ngắn ngủi không thấy cô trả lời, cũng đủ làm cho Phó Hâm Nhân cùng tất cả mọi người trong đại sảnh cảm thấy lúng túng, trong năm giây dài dằng dặc không một người nào mở miệng.

Phó Hâm Nhân cảm thấy đứa con gái này làm mất mặt mũi của ông ta, ông ta nhiệt tình hoan nghênh, thế mà cô lại lạnh lùng không để ý đến.



Điểm mấu chốt là, cô cầm lên rượu sâm banh tỏ vẻ đến để chung vui, vì thế một câu khiển trách cô vô lễ cũng không nói được.

Nhưng sự yên lặng lại làm cho nơi nào đó không được tự nhiên, giống như có cảm giác hết sức bị coi thường.

Những người khác cũng có cùng loại cảm giác, cô gái ăn mặc như đưa tang này lại im lặng không lên tiếng, hết sức quỷ dị.

Lật Hạ giơ ly rượu lên, cười hối lỗi: "Ba, con vừa tỉnh mấy ngày trước, phát hiện hôm nay là sinh nhật ba, con lập tức chạy tới đây.



Thật xin lỗi, con chỉ còn lại duy nhất bộ lễ phục này, cho nên chỉ có thể..."



Cô nói có chút xấu hổ, nhưng tức khắc liền thay đổi, "Nhưng màu đen lại giống như ba, thâm trầm thận trọng.



Ngoài ra, con không có tiền, là nhờ người chở đến đây, cộng thêm đi bộ, do đó không thể mua quà cho ba.



Hay là dùng ly rượu này thay thế đi."

Cô giơ ly rượu lên với Phó Hâm Nhân: "Chúc ba sinh nhật vui vẻ."

Lời nói này, nói rất mạch lạc rõ ràng, cũng không chỗ nào có vấn đề.

À, ra là không phải đến để phá rối, mà là sau khi tỉnh lại không bao lâu thì nhớ đến sinh nhật ba mình, nên đi nhờ xe còn đi bộ tới nơi này, thật sự quá cảm động.

Mọi người thổn thức không ngớt, con gái thứ hai nhà họ Lật giống hệt chị gái của cô, đều có tấm lòng lương thiện.



Mặc dù trước kia không hiểu chuyện, nhưng cũng là tuổi trẻ ngông cuồng, bây giờ nhìn lại, thật có lễ có độ.




Đáng tiếc nhà gặp phải biến cố, số khổ.

Tuy nhiên, chuyện này có chút không bình thường.

Khách mời ở đây suy nghĩ một chút, Lật Hạ tốt xấu gì cũng là con gái của Phó Hâm Nhân, tuy nói gần như chết một lần, nhưng không đến nỗi quần áo không có một cái, tiền cũng không có chứ.





Hơn nữa khi cô tỉnh lại, sao không có ai báo lại cho người thân duy nhất là Phó Hâm Nhân?

Suy nghĩ như thế, câu nói lúc đầu của Phó Hâm Nhân xác thực là hết sức ngạc nhiên, thấy con gái tỉnh lại liền vui vẻ như vậy, tại sao bình thường không phái người bảo vệ? Con gái tỉnh lại còn phải tự mình trở về?

Đây cũng là phản ứng đầu tiên của Phó Hâm Nhân khi nghe đoạn đối thoại này.

Ông ta không có bất kỳ cảm xúc cảm động hoặc mừng rỡ nào, mà là đang nghĩ, mặc kệ Lật Hạ là vô tình hay là cố ý, lời nói này có rất nhiều vấn đề mâu thuẫn về ông ta.



Ông ta rõ ràng nói một câu để nâng cao hình tượng của mình, kết quả lại bị Lật Hạ trở ngược phá hủy hình tượng.

Phó Ức Lam đứng ở một bên, chân mày hứng thú nâng lên, ừ, không tệ.



Hôn mê mười ba tháng trời khi tỉnh lại liền biến thành người khác.

Ở trong ấn tượng của cô ta, Lật Hạ là tiểu thư giàu có hung hăng càn quấy nhưng không đáng nhắc tới.



Luận mưu kế, trí tuệ, hiểu biết, so với người mẹ Lật Y Nhân và chị gái Lật Thu của cô, hoàn toàn không cùng một bậc.



Càng không thể đánh đồng cùng cô ta với ba và dì nhỏ được.

Cô ta nhớ rõ Lật Hạ trước giờ đều rất thẳng thắn, có cái gì đều hiện hết trên mặt, bây giờ xem ra, cũng biết chơi trò miệng nam mô bụng bồ dao găm rồi.

Cô ta không nghĩ giống ba mình, Phó Ức Lam khẳng định Lật Hạ là cố tình, vì cô ta từ nhỏ chưa từng thấy Lật Hạ vô ý bao giờ.

Cô ta không muốn thừa nhận, chỉ vì, nếu như là vô ý, sẽ khiến cô ta càng có vẻ đáng thương.


Nhưng Phó Ức Lam cô ta là một cô gái cao ngạo, không thể nào trở thành đối tượng đáng thương hại trong mắt người khác được.

Phó Ức Lam là người đầu tiên mở miệng, nở nụ cười nghênh tiếp Lật Hạ: "Chị ba, mỗi cuối tuần ba đều đến nói chuyện với chị, tuần trước bọn em còn nghe người khác báo lại chị vẫn hôn mê sâu, không nghĩ tới hôm nay đã tỉnh lại.



Thực sự là tin tốt mà, sinh nhật này của ba chắc chắn sẽ rất vui."

Câu nói này dễ dàng bỏ đi nghi ngờ của người khác.

Lật Hạ nhìn khuôn mặt cười thân thiết của cô ta, thầm than cô ta phản ứng thật nhanh, không làm cô thất vọng.



Cũng được, đối thủ quá yếu, lại không thể làm cô hứng thú.



Lật Hạ tự nhiên biết cô ta là đang nói dối, nhưng không có chứng cứ, cô cũng không phản bác lời nói của cô ta, mà lười biếng nói:

"Chị biết, chị có nghe bác sĩ nói qua, nói ba cùng người nhà thường hay đến nhìn tình hình của chị.



Còn nói chờ chị tỉnh lại, sẽ đón chị trở về Phó gia ở cùng chị em gái.



Hiện tại mẹ đã mất, chị gái cũng không tỉnh, chị một mình không nơi để đi, cũng may còn có đại gia đình như mọi người."

Tất cả vui vẻ nhất trí gật đầu.

Phó Hâm Nhân cùng Phó Ức Lam đồng thời giật mình sửng sốt, lời này là cố tình.

Bọn họ không thể ở trước mặt nhiều người như vậy nói: Ai nói qua câu này? Ai muốn để cô vào nhà chúng tôi? Chúng tôi một lần cũng chưa từng đi viện điều dưỡng nhìn cô đến một cái? Bác sĩ nào nói, cô kéo hắn ra đối chứng xem?

Phó Ức Lam khóe môi co giật.

Tuy rằng cô ta lén lút hại Lật Hạ, nhưng Lật Hạ xưa nay chưa từng phát hiện, hơn nữa luôn có Lật Thu ở phía trước che chở, cô ta cũng không có cơ hội chính diện đấu với Lật Hạ.

Một trận giao phong ngày hôm nay, mới thấy rõ lòng dạ phụ nữ nhà họ Lật là như thế nào.

Đối với câu nói này của Lật Hạ, cô ta rất nhanh đã nghĩ ra cách để phản bác, nhưng từ miệng cô ta nói ra, lại không thích hợp.




Dù sao cô ta cũng là tiểu thư của Phó gia, ở đây còn có nhiều nhân vật máu mặt nhìn.

Chuyện tranh đấu trong nhà như vậy, mặc kệ bạn có hay không có lý, ấn tượng đối với người khác đều sẽ không tốt.

Cho nên cô ta quay đầu lại nhìn dì nhỏ Lam Hân một cái, tốt nhất là phân tán người đâm dao, hơn nữa, có mấy lời từ trong miệng người lớn nói ra sẽ tốt hơn.

Lam Hân hiểu ý, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đúng vậy, ba con đúng là xem xét như thế, nhưng đây cũng chỉ là một đề nghị.



Bọn ta ai cũng biết tính con rất là....!Cởi mở, lại...!kiêu ngạo bướng bỉnh."

Lời này của bà ta có chút kéo dài, ngữ điệu vừa đủ, rõ ràng là châm biếm người khác nhưng lại nói ra hàm xúc giáo huấn ân cần như thế, "Hơn nữa nghe nói con thích một mình tự do tự tại, cũng không hòa thuận với mẹ con, chúng ta lo lắng con sẽ không thích đề nghị này, không muốn về nhà với chúng ta."

Nghe vào như trăm phần trăm là cân nhắc về cảm thụ của Lật Hạ, nói cửa lớn Phó gia vì cô mở rộng, thực tế là muốn hạ thấp cô, lại ở trước mặt người khác phòng bị trước.

Lật Hạ tốt nhất là biết khó mà lui, nếu sau đó sẽ xảy ra vấn đề gì, bị Phó gia đuổi đi, vậy thì cô chính là tự mình gieo gió gặt bão, nhất định là do cá tính phản nghịch của cô không hòa hợp được.

Lật Hạ trong lòng cười nhạt, bà cho là tôi thật sự muốn về ở cùng các người sao? Nếu không phải hiện tại không có thứ gì, nếu không vì con trai của chị – Lật Kiều, tập đoàn Lật thị Y Nhân của mẹ đều ở trong tay Phó gia, cô sẽ đến đây sao?

Chờ đến lúc giải quyết xong hai vấn đề này, cô nhất định nhanh chóng rời khỏi Phó gia;


Tất nhiên, nếu giờ cô muốn vào, thì không ai có thể ngăn cản được.

Lật Hạ sắc mặt bình tĩnh, không nhanh không chậm nói: "Mẹ hai, mẹ yên tâm, những gì mọi người cho con, con nhất định sẽ trả lại.



Cũng sẽ cùng chị và em gái chung sống thật tốt, cũng sẽ không gây rối."



Đại sảnh thoáng cái trở nên tĩnh mịch, mẹ hai? Cách gọi này......!Mẹ của Phó Ức Lam – Lam Ngọc và dì nhỏ Lam Hân là hai chị em giống nhau đến mấy phần, lẽ nào Lật Hạ nhằm hai người với nhau.

Người trên sân khấu mặt trắng bệch.

Lật Hạ lúc này mới phản ứng, yếu ớt nói: "Hóa ra là dì nhỏ, lâu không gặp, con cũng không rõ.



Con chỉ thấy lời nói của dì, rất có phong cách của chủ mẫu trong nhà, giống như trụ cột của Phó gia.



Do đó, con lầm, là con hôn mê quá lâu không nhớ rõ, dì luôn quản lý chuyện trong nhà.



Chào dì ạ."

Nghe thì, cô gái này đang áy náy, bình thường hơn cả bình thường.

Nhưng cái không thể tránh khỏi chính là, sắc mặt cùng ánh mắt của những người ở đây, tương đối đặc sắc.

Tuy rằng từng có người đồn đại nhảm về Lam Hân vẫn chưa kết hôn đi theo chị gái, cũng chỉ là nói ra bên ngoài mà thôi, cũng không xảy ra chuyện gì.

Con bé Lật Hạ này tùy ý nói một câu, tấm màn một nhà năm người trên sân khấu trong nháy mắt giống như bị mở ra, trần trụi bày ra ở trước mặt người khác, thật giống như đang nói:

Xem đi, nữ chủ nhân chân chính của Phó gia chính là em vợ Phó Hâm Nhân đây.



Trong bất kỳ trường hợp nào, bà ta đều có thể cướp đi danh tiếng của chị mình, giống như lúc nãy, mẹ và con còn chưa lên tiếng, một người dì lại làm chủ, nhìn qua cùng Phó Hâm Nhân dẻo mép quả là đôi lứa xứng đôi.

Dì so với mẹ còn có vị trí cao hơn, khó tránh khỏi người khác nói chuyện cả đời không muốn kết hôn là có ẩn tình gì.



Lại nhìn dáng vẻ suốt ngày ưu sầu của Lam Ngọc, chỉ sợ là phát hiện vấn đề gì đó lại khổ không nói được?

Phó Ức Lam nắm chặt nắm đấm, lại thả lỏng, Lật Hạ nhẹ như mây như gió không cẩn thận trước mặt người khác nhục nhã gia đình của cô ta, không phải là quá khinh thường Phó Ức Lam này?

Tác giả có chuyện muốn nói: Trước hết giải thích chuyện của Lật Hạ một chút, khi còn bé mẹ cô khá là thiên vị chị gái, vì cảm thấy chị giống mẹ hơn cô.



Lật Hạ có quan hệ khá tốt với chị và ba, mà hồi còn bé chính mắt thấy mẹ hung ác kịch liệt đuổi người cha quỳ dưới đất cầu xin ra khỏi cửa, tâm lý gặp bóng ma, hơn nữa mẹ cũng không nói rõ với cô, ngăn cách càng lớn.

Lại lớn hơn một chút vào thời kì phản nghịch, theo bạn bè hư hỏng quậy phá, làm DJ, vào ban nhạc Rock, cách ăn mặc cũng thay đổi, trở thành "lưu manh" trong mắt người khác.



Nhưng thật ra cô chưa từng bắt nạt ai cũng không làm chuyện xấu, chỉ đối với cuộc sống khá là tiêu cực, yêu thích những thứ kích thích, người bên ngoài nhìn vào, chính là cùng một đám bạn không cùng cấp bậc lêu lổng, tự bộc lộ bản chất hư hỏng.



.