Bạo Quân Vô Địch

Chương 16




Sau khi xuống xe, Triệu Vô Cực không nói một lời, ngẩng cao đầu bước vào Thành phố Giải trí Vân Điên. Đằng sau là hơn một ngàn tên thuộc hạ đẳng đẳng sát khí.

Có lẽ Triệu Vô Cực cũng là một cao thủ tông sư. Trong toàn bộ thế giới ngầm Giang Thành, có thể nói ông ta một tay che trời

Hắc Hổ Đường là một trong những đường khẩu. trực thuộc Thanh Long Hội. Đêm nay có người dám tới cửa gây sự Hắc Hổ Đường, đây chắng khác nào tuyên chiến với Thanh Long Hội!

Ông ta muốn tên cưồng vọng đó trả giá cho sự

kiêu ngạo của mình bằng cả tính mạng.

Xôn xao...

Trong phòng riêng trên tầng cao nhất, Triệu Vô. Cực dẫn một nhóm người xông vào. Không gian rộng rãi ban đầu trở nên rất chen chúc, không khí trở nên ngột ngạt vô cùng

Diệp Phàm quay lưng về phía cửa, vẫn vui vẻ ăn dưa. Đỗ Chính Bằng thì lại lăn người lao tới ôm lấy đùi Triệu Vô Cực.
"Hội trưởng, ngài phải làm chủ cho tôi! Thăng oắt này không nói một lời đã gϊếŧ mười mấy anh em chúng ta, còn gϊếŧ cả ngài Điêu, thậm chí còn kêu gào muốn gϊếŧ cả ngài! Hu hu hu..”

Anh ta giống như một cô vợ nhỏ bị sỉ nhục, thêm. mắm thêm muối khóc lóc kể lể, biến Diệp Phàm thành một tên gϊếŧ người tội ác tày trời

Triệu Vô Cực cau mày, bình tĩnh lắc chân, đá Đỗ Chính Bằng nước mắt nước mũi tèm lem ra xa. Sau đó ông ta nhìn về phía bóng lưng Diệp Phàm với vẻ mặt đầy sát khí, nhưng không khỏi sửng sốt.

Hửm?

Sao bóng lưng này nhìn quen thế nhí?

Hơn nữa, tại sao trong lòng lại có một cảm giác sợ hãi khó hiểu thế này?

Lúc này, đám thuộc hạ đứng sau lưng Triệu Vô Cực vô cùng tức giận khi nhìn đường chủ Đỗ thê thảm của bọn họ.

Hừ! Thằng nhóc thối từ đâu tới đây, dám chạy đến Thanh Long Hội chúng ta dương oai, đúng là muốn chết!"
"Mẹ kiếp! Ở địa bàn của bọn tao, gϊếŧ người của bọn tao, còn đánh đường chủ Đỗ của bọn tao thê thảm. như vậy, ông đây chém nát mày!"

"Mái Hội trưởng của bọn tao đã đến rồi mà mày còn giả vờ? Ông đây chặt mày cho chó ăn!”

Một nhóm người giơ vũ khí ra, găm lên giận dữ. Hung dữ ngập trời!

Chỉ cần hội trưởng ra lệnh, bọn họ sẽ lập tức lao tới g iết chết Diệp Phàm.

Thấy một trận xung đột kịch liệt là không thể tránh khỏi, Đỗ Chính Bằng che cái bụng bị thương của mình, nấp sau đám đông và cười lạnh.

Bây giờ hội trưởng đã đến, còn mang theo nhiều anh em như vậy, đến nỗi ngay cả hành lang bên ngoài cũng chật ních. Thằng oắt khốn nạn này dù có cánh cũng không thể trốn thoát được. Để ông đây xem hôm nay mày chết như thế nào!

Triệu Vô Cực cau mày, chậm rãi giơ tay lên. Vừa định ra lệnh thì nhìn thấy Diệp Phàm vứt đi vỏ dưa đã ăn xong, xoay người lại, nở nụ cười như có như không. nhìn Triệu Vô Cực.
"Hello, Cẩu Thặng Tử, đã lâu không gặp.”

Lời này vừa dứt, toàn trường hoàn toàn im lặng.

Những người đứng sau Triệu Vô Cực đều sợ hãi. Bọn họ đều biết tên mụ của Triệu Vô Cực là Cẩu Thăng. Nhưng từ đó tới giờ không ai dám gọi như vậy.

Đây chính là điều cấm ky của Triệu Vô Cực!

Nếu không phải gần đây xuất hiện một Long Ngạo Thiên, Triệu Vô Cực đã là người mạnh nhất Giang Thành. Bây giờ cái tên không biết sống chết kia lại dám vi phạm điều cấm ky của Triệu Vô Cực. Chê mình chết quá chậm à?

"Thằng khốn nạn, sao mày dám bất kính với hội trưởng của chúng ta như vậy, quỳ xuống xin lỗi ngay, nếu không cho mày sống không bằng chết!"

Đỗ Chính Bằng cảm thấy cơ hội biểu hiện đã đến. Thế nên anh ta làm người đầu tiên nhảy ra và hét vào. mặt Diệp Phàm.

Triệu Vô Cực thay đổi sắc mặt, ông ta vốn vẫn im lặng cho đến bây giờ cuối cùng cũng lên tiếng.

"Muốn chết!"

Đỗ Chính Bằng nghe xong càng thêm đắc ý hơn.

“Thẳng nhóc thối, có nghe thấy không? Hội trưởng của bọn tao tức giận thì hậu quả rất nghiêm trọng, mày chỉ có thể chờ chết..."