Edit+Beta: Tử Liên Hoa 1612
"Tay nghề của ngươi vẫn giống như năm đó, vài năm nay ai gia uống các loại trà, lại trước giờ không biết Long Tĩnh còn có thể ngâm được như vậy." Giữa đình nghỉ, Lăng Họa Phiến đang ngồi ở ghế trên, hôm nay nàng lại mặc nhưng khá tùy ý, một thân cung trang lam nhạt, tóc đen búi lại, chỉ cài một cái trâm phượng, đơn giản nhưng cũng không mất cao quý.
Mà đứng bên người nàng ta là một nữ tử bạch y, màu sắc trắng trong thuần khiết làm nổi bật lên dáng người lả lướt nhanh nhẹn, đang quay lưng về phía này. Bùi Sắt thấy không rõ của dung mạo nàng ấy, chỉ nghe giọng nói ấm áp nhỏ nhẹ đáp lại: "Thái hậu quá khen, nếu thái hậu thích, mỗi ngày Ngưng Nguyệt đều ngâm, cũng không hẳn là không thể."
Ngưng Nguyệt?
Bùi Sắt bước tới gần một chút, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nữ tử quay lưng về phía mình trong đình kia, mà hiển nhiên lúc này Lăng Họa Phiến cũng phát hiện ra nàng, nhiệt tình vẫy tay nói: "Nhiếp chính vương phi đã tới rồi, ai gia đang muốn mời nhiếp chính vương phi nếm thử tay nghề của Ngưng Nguyệt, vừa khéo, nàng vừa ngâm, ngươi đã tới rồi!"
Sớm có tì nữ tiến lên nâng Bùi Sắt đi vào trong đình, dù trong lòng có muôn vàn nghi ngờ, Bùi Sắt vẫn cúi đầu hành lễ.
"Nô tì tham kiến Thái hậu."
"Ngưng Nguyệt xin thỉnh an nhiếp chính vương phi."
Hai người cùng hành lễ, lúc này Bùi Sắt mới có cơ hội nhìn kỹ nữ tử tên gọi Ngưng Nguyệt kia, hai mắt chạm nhau, hai người đều kinh ngạc, mà sắc mặt Bùi Sắt càng trắng hơn.
Từ trong cung trở về, Hỉ Nhi sâu sắc cảm giác được vương phi nhà mình hình như đang có tâm sự nặng nề. Hôm sau là ngày đại hôn, dựa theo tập tục, tân lang và tân nương không thể gặp mặt nhau, vì thế bên này tuy U Ly biết Bùi Sắt bị triệu vào trong cung lại không thể biết kết quả đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ chờ lúc động phòng hoa chúc rồi hỏi.
Tình trạng rầu rĩ không vui như vậy kéo dài tới ngày hôm sau.
Lúc Bùi Nhiên nâng hỉ phục đến, Bùi Sắt vẫn còn vùi trong chăn không chuyển người, biết tâm tình nàng không tốt, Bùi Nhiên cũng không nhiều lời, chỉ gọi Hỉ Nhi cùng nâng Bùi Sắt dậy.
Nhưng khi đã mặc xong hỉ phục, Bùi Sắt lại ngẩn ngơ không đứng vững, hỉ phục mắc vào góc bàn, rách thành một lỗ lớn.
"Ai nha, vương phi, phải làm thế nào bây giờ, hỉ phục bị rách là điềm xấu!" Hỉ Nhi nâng góc áo bị rách, oa oa kêu to.
Bùi Sắt nhìn thoáng qua, thấy vết rách kia lớn tới bất bình thường, trong lòng càng nặng trĩu.
"Nay là ngày vui, nói liều cái gì!" Thấy vẻ mặt Bùi Sắt hốt hoảng, Bùi Nhiên vỗ đầu Hỉ Nhi, xem nàng ta đau kêu lên một tiếng, vội vàng trách cứ nói: "Còn không mau đi lấy kim chỉ, rách như vậy, nếu muốn không để lại dấu vết gì thì mất khá nhiều thời gian, chỉ sợ không kịp giờ."
Hỉ Nhi đápứng một tiếng, vội vàng rời đi, lại bị Bùi Sắt kéo lại. Nàng nhìn vết rách, không chút để ý nói: "Ta chưa bao giờ tin vào may mắn, dù sao cũng chỉ mặc một lần, không cần phiền toái nhiều như vậy."
"Nhưng mà..."
"Được rồi, tỷ tỷ, trang điểm đi." Dứt lời nàng đã ngồi xuống cạnh bàn trang điểm, Bùi Nhiên còn muốn nói gì, rốt cuộc vẫn không nói ra, chỉ huy Hỉ Nhi lấy trang sức, lại gọi mấy nha hoàn sớm chờ ở ngoài, mấy người hợp lực, trang điểm cho tốt, cuối cùng mọi chuyện cũng hoàn thành.
Bên ngoài đường lớn, pháo nổ như sấm, chiêng trống rung trời.
Bởi vì bản thân nàng ở lại vương phủ, tự nhiên thiếu lễ đón dâu, nhưng lại là U Ly tự mình đợi ở ngoài phòng, dẫn nàng vào đại đường.
Trong lòng vừa khẩn trương vừa bất an, tại giờ phút này tăng đến mức cao nhất, một khắc khi U Ly ôm lấy nàng, nàng gần như theo bản năng nắm chặt cánh tay hắn, bóp tới mức hắn khẽ kêu đau đớn. Bên tai nàng truyền đến tiếng hít thở kèm với tiếng cười nhẹ: "Thả lỏng chút, sau hôm nay, chúng ta đã thực sự là phu thê rồi."
Bùi Sắt không dám nói lời nào, một lúc lâu sau mới thả lỏng hai tay đang túm chặt, lại vòng lên cổ hắn, U Ly cười nhẹ một tiếng, càng ôm nàng chặt hơn nữa.
Con đường tới đại đường dường như có chút dài, bước chân của U Ly từ đầu đến cuối vẫn trầm ổn hữu lực, vùi vào cổ hắn, gần gũi, quanh quẩn dưới chóp mũi đều là mùi long tiên hương nhẹ nhàng trên người, bất an trong lòng biến mất tự lúc nào, thậm chí trong một khắc kia Bùi Sắt còn nghĩ, U Ly như vậy, không có khả năng là không yêu nàng.
Có lẽ, mặc dù Ngưng Nguyệt lại xuất hiện trước mắt hắn, cũng không có nghĩa là tình yêu của hắn đối với nàng ta lại sống dậy.
Trong lòng dần dần an bình, nàng càng không muốn xa rời hắn.
Tới cửa đại đường, tiếng chúc mừng náo nhiệt vọng vào tai, lúc này U Ly mới thả nàng xuống, tiếp nhận thái cầu* trong tay hỉ bà, đưa một đầu khác cho nàng.
"Tấu nhạc, đốt pháo!"
Lại một lần nữa trong tiếng hồ reo vui sướng, Bùi Sắt được hit bà dìu vào đại đường, nàng không có cha mẹ ở đây nhưng lại có thể nghe được tiếng chúc mừng, quả thật rất hạnh phúc.
"Nhất bái thiên địa!"
Lãn trong tiếng pháo nổ là tiếng của tư nghi (người chủ trì), trong lòng Bùi Sắt ngọt ngào, nương theo hỉ bà quỳ lạy, mỗi một lần hạ bái đều có thể thoáng nhìn thấy U Ly chỉ cách nàng một bước, cảm thấy càng lúc càng yên lòng, thế cho nên đến tiếng "phu thê giao bái" cuối cùng, trong lòng nàng chỉ có vui sướng tràn đầy.
Nhưng chưa kịp quỳ lạy, bên ngoài đại đường bỗng nhiên truyền đến một giọng nói lanh lảnh, ngay sau đó giống như có người đến.
"Ý chỉ của thái hậu đến!"
Bùi Sắt không nhìn được gì, nhưng rõ ràng lại cảm giác được bầu không khí trên đại đường đột nhiên thay đổi.
Trong tiếng xì xào, rõ ràng nàng nghe được hai chữ trong đó.
"Ngưng Nguyệt..."
Ngưng Nguyệt?
Chẳng lẽ?
Bất an trong lòng khuếch đại, nàng bất chấp tất cả, mạnh mẽ xốc khăn voan lên.
Đám người ồ lên, mà bây giờ, U Ly lại không chớp mắt nhìn nữ tử đang nở nụ cười, nhẹ nhàng đi tới trước mặt hai người, giống như vẫn chưa chú ý tới động tác của nàng.
Trong nháy mắt đó, Bùi Sắt chỉ cảm thấy lồng ngực đau buốt, mắt thấy Ngưng Nguyệt chậm rãi đi về phía U Ly trước ánh mắt của mọi người, nàng chỉ có thể đứng ở nơi đó, ngốc như một con gà gỗ.
"A Ly."
Ngưng Nguyệt mở miệng, giọng điệu vô cùng thân thiết, lại rất nghẹn ngào, thậm chí nàng ta nhìn cũng không nhìn Bùi Sắt đang đứng cạnh, lúc cách U Ly còn có hai bước thì bổ nhào vào trong lòng hắn, mà U Ly lại theo bản năng vươn tay ra.
Trong lòng có thứ gì đó trong một cái nháy mắt vỡ vụn ra, Bùi Sắt chỉ cảm thấy dưới như nhũn ra, lúc nàng ngã xuống, trước mắt đã trở nên mờ mịt, đại não giống như bị thiếu dưỡng khí, lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào bên ngoài.
"Máu ― "
"A Sắt!"
Thét chói tai, sợ hãi, hỗn loạn! Nhưng tất cả nàng đều không nghe được, trên tay chạm đến chất lỏng sền sệt, ý thức hỗn độn, nhưng Bùi Sắt vẫn vô thức đặt tay lên bụng, cho dù ở đó không sờ được bất cứ thứ gì.
Có người cuống quít ôm lấy nàng, nàng không thấy rõ là ai, chính là lúc khôi phục ý thức được một chút, nàng nghe được giọng của U Hi Nhiên.
"Cố lên, nàng sẽ không có việc gì!"
Bóng đêm, bóng đêm vô tận bao phủ nàng, Bùi Sắt không nhìn được bất cứ thứ gì, lại có thể loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện, hoặc nhanh hoặc hcậm, khi xa khi gần, lúc rõ ràng lúc mông lung, nhưng mặc kệ thế nào, cho dù nàng cố gắng ra sao cũng không biết bọn họ đang nói gì.
Nàng thử há mồm, thử nỗ lực giãy dụa, nhưng là mặc dù dùng hết sức lực toàn thân cũng vẫn không động được, lồng ngực khó chịu, ngay cả trong khoang mũi cũng đều là mùi máu tươi khiến người ta chán ghét.
Nhưng là dù vậy, mặc dù ý thức luôn mơ hồ không rõ, rõ ràng nàng lại có thể cảm giác được ngực quặn đau, nàng khóc suốt, khóc suốt, cảm nhận sâu sắc này không tan biến được, đến cuối cùng, giống như toàn thân đều đau nhức, nàng quay cuồng, giãy dụa, rốt cục lại mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, trong phòng tối đen, nàng nhìn màn che màu hồng trên đỉnh đầu một lúc lâu mới nhận ra đó là tân phòng của mình. Cảm giác không khoẻ trong người đã biến mất, theo bản năng sờ lên bụng nhưng không thể cảm giác đứa nhỏ có còn hay không.
Trong lòng nàng bỗng chốc sợ hãi, không khỏi hô lên "Tỷ tỷ", nhưng người đi vào không phải là Bùi Sắt mà là Hỉ Nhi vẻ mặt vui sướng.
"Vương phi tỉnh rồi, đây là thuốc an thai, vương phi mau thừa dịp còn nóng uống vào." Trong tay nàng ta bưng một bát nước thuốc đen ngòm, Bùi Sắt vốn muốn hỏi nàng ta, nhưng nghe đến lời của nàng ta thì vui mừng mà khóc nói: "Ý của ngươi là, đứa nhỏ vẫn còn?"
"Đương nhiên, nô tỳ lớn như vậy còn chưa bao giờ gặp qua y thuật cao minh như vậy, cũng may Tấn vương cải tử hồi sinh, ngài ấy nói chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, đứa nhỏ vẫn khỏe mạnh giống như trước đây!" Hỉ Nhi đặt bát thuốc xuống, giúp Bùi Sắt đứng lên, khi nói về U Cầm Ca thì vẻ mặt vô cùng sùng bái.
Bùi Sắt nghe nàng ta nói như vậy, vuốt bụng, nhất thời yên lòng. Không thể ngờ được, U Cầm Ca vậy mà lại cứu nàng.
Uống thuốc xong, Hỉ Nhi ngồi trò chuyện với nàng một lúc, lại cố gắng tránh chuyện của U Ly, Bùi Sắt cũng không muốn hỏi, hai người câu có câu không trò chuyện, càng về sau, thấy Hỉ Nhi mệt rã rời, Bùi Sắt liền cho nàng ta nghỉ ngơi, từ đầu đến cuối vẫn không thấy bóng dáng U Ly.
Càng lúc càng tỉnh táo, đã tới giờ dần (3h - 5h), Bùi Sắt ngơ ngác nhìn ánh nến nhảy múa, rốt cục nhịn không được đứng dậy, đẩy cửa sổ ra.
Bên ngoài vẫn tối đen, ngay cả trăng cũng không có, cảm giác vô cùng đè nén, chỉ nghe tiếng lá cây vỡ vụn vang lên xào xạc, có gió nhẹ khẽ lướt qua hai gò má, lại lạnh như băng tới thấu xương, Bùi Sắt sợ gió có hại cho đứa nhỏ, chỉ đành đóng cửa sổ, dựa vào cạnh cửa sổ, tim đập mạnh xuất thần.
Nàng không biết mình ngủ thế nào, hôm sau tỉnh lại đã nằm ở trên giường, nàng theo bản năng tưởng U Ly đã tới, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng lúc Hỉ Nhi mang bữa sáng vào lại trách cứ nàng, buổi tối không ngủ ngon là không tốt cho đứa nhỏ, cứ như vậy, hiển nhiên tối hôm qua là nàng ta phát hiện ra, hi vọng trong lòng nháy mắt biến mất sạch.
"Hỉ Nhi, hôm nay vương gia đi đâu rồi hả?" Uống cháo, rốt cục nàng nhịn không được, hỏi ra miệng.
Sắc mặt Hỉ Nhi đã có chút không tốt, chần chờ một lúc mới phun ra mấy chữ: "Có lẽ là ở thư phòng, nô tỳ cũng không gặp vương gia."
Bùi Sắt "Ừ" một tiếng, cháo trong miệng lại đột nhiên trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Sau bữa cơm, Hỉ Nhi liền đỡ nàng đi lại trong vương phủ, Bùi Sắt không biết có phải lúc trước bị chảy nhiều máu quá không, bởi vì mới đi một lát đã cảm thấy thân mình cực kì không khoẻ, cũng may Hỉ Nhi đi theo nàng một tấc cũng không rời, thấy nàng không thoải mái liền để nàng nghỉ ngơi, giúp nàng xoa bóp, kể từ đó, tình trạng đầu váng mắt hoa đã đỡ rất nhiều.
Liên tục bảy ngày như thế, Bùi Sắt vẫn không thấy U Ly đâu, mỗi lần hỏi Hỉ Nhi, Hỉ Nhi luôn ấp a ấp úng, dùng các loại lý do cho qua chuyện, mặc dù trong lòng nàng nghi ngờ nhưng lại không có lý do để tự mình đi xem. Cứ thế một tháng, bụng bắt đầu có phản ứng, vì ngày nào cũng uống thuốc an thai, thân thể nàng tốt lên rất nhiều, khi tản bộ không còn cảm giác váng đầu hoa mắt. Chỉ là thời gian gần đây nàng lại thường xuyên nằm mơ, hơn nữa toàn mơ thấy chuyện của bản thân kiếp trước, có một lần, bởi vì mơ thấy cảnh bị tai nạn xe cộ phải nằm viện lúc mười tuổi mà nhịn không được khóc rất nhiều.