Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 78




Không quan tâm tiền đồ thật hay là tiền đồ giả, lương phối bị chọc cười chính là tiền đồ. Tống Tụng há miệng đẩy hắn ra, một mặt tức giận: "Ngươi chỉ giỏi nói linh tinh."

Lần đầu gặp Lệ Tiêu y cảm thấy hắn nhất định là nam nhân cực kỳ hung tàn, ít nhất bên ngoài đồn là như vậy, mà dần dần hiểu hắn mới phát hiện, Lệ Tiêu người này ấu trĩ, cố tình gây sự, hơn nữa đặc biệt biết dỗ người vui vẻ.

So với bây giờ, Lệ Tiêu nghe y nói như thế, lại hôn y một cái: "Nếu không phải Hoàng hậu trẫm mới không nói linh tinh."

Tống Tụng ở trong mắt hắn luôn là đặc biệt, lúc vừa mới quen biết, thế nào y cũng nghĩ tại sao, luôn nghĩ nếu như có một ngày Lệ Tiêu không coi y là đặc biệt nữa thì y phải làm sao. Nhưng bây giờ phần lo lắng này từ lâu đã bị ném lên đến chín tầng mây. Y là đặc biệt, không có ai có thể thay thế.

Y bật cười một tiếng, lại bị Lệ Tiêu ngậm môi một phen, Tống Tụng thuận theo tiếp nhận nụ hôn này, cũng tiếp nhận ôn tồn hôm nay.

Lúc y mơ màng nằm trong lòng hắn sắp ngủ, chợt nghe hắn hỏi: "Ngươi hiếu kỳ trẫm mấy ngày này đang làm gì sao?"

Tống Tụng mơ hồ một lúc, mềm mại nói: "Ừm."

Nếu người khác nghe, chỉ sợ là nổi da gà đầy người. Gần vua như gần cọp, đặc biệt là người điên như Lệ Tiêu, nếu hắn hỏi hạ thần như vậy thì chính là đang hỏi tội. Dám to gan tự ý hỏi thăm hành tung của Hoàng đế, đây là muốn tạo phản.

Lệ Tiêu hôn chóp mũi Hoàng hậu một cái, nói: "Trẫm bắt được một người."

"Ai thế?"

"Tống Ca."

Tống Tụng bỗng nhiên mở mắt ra.

Y rất lâu không nghe thấy tên Tống Ca nữa. Năm đó y nghe nói Tống Ca mất tích ở Tống phủ, đến Kim quốc, cũng không biết đến tột cùng là ai dẫn hắn đi. Lúc đó y còn nghĩ, dùng tính cách của Lệ Tiêu tại sao muốn giữ đối phương lại.

Y nhìn Lệ Tiêu: "Lúc nào?"

"Hơn nửa năm."

"Ngươi... Vẫn không buông tha cho hắn?"

"Vết thương hắn gây ra cho ngươi, sao buông tha được."

"Nhưng lúc đó không phải ngươi thả hắn đi nước khác sao?"

"Thả là vì bắt một người khác."

"... Ai?"

"Trần Hữu, đại sư huynh của Kỷ Doanh."

Tống Tụng có chút mơ hồ: "Đó là ai?"

Lệ Tiêu sờ mái tóc dài của y, nói: "Thánh dược là tự tay hắn làm ra, năm đó Kỷ Doanh cho là hắn chết rồi, nhưng thật ra là bất ngờ được Tống Ca cứu. Những năm này hắn luôn làm việc cho Kim quốc. Lần đó Đông Vệ doanh bén lửa, ám sát Vương phủ, chính là Tống Ca cấu kết trong bóng tối."

Từ sau lần ám sát và chuyện Tần Ninh, Tống Tụng được bảo vệ triệt để. Y ở trong thâm cung, tuy rằng ở Dưỡng Tâm điện, mà rất nhiều việc triều đình y theo bản năng không hỏi, còn chuyện mờ ám y càng không rõ lắm.

Tống Tụng có chút bừng tỉnh, "Chẳng trách lần kia một bên nhằm vào ta, một bên nhằm vào Hoàng hậu. Nếu không phải người bên cạnh cũng không thể hiểu rõ ràng ân oán của ngươi và Hoàng hậu đến vậy." 

Nếu Tống Ca quả thật phản quốc chính là tội chết. Tống Tụng lại nói: "Vì sao không phạt?"

"Trẫm bắt hắn không chỉ bởi vì phản quốc." Lệ Tiêu nói: "Còn có một việc, trong lòng trẫm vẫn còn một cái gai."

"... Ngươi nói, sự kiện kia?"

Lệ Tiêu nhàn nhạt nói: "Hân nhi bị chết cháy, không phải là Tống Ca lúc đó ngụy trang ngươi gây ra."

Tống Tụng đã rất lâu không nghĩ tới chuyện này, giờ khắc này bị Lệ Tiêu hời hợt nói ra, sắc mặt của y vẫn trắng bệch: "Năm đó ngươi tra rồi?"

"Tra rồi, nhưng khi đó tra được kết quả là một tên thái giám, một thị vệ, còn có một đại thần, mà ba người này không hề có giao tiếp gì, cho nên ta vẫn không có manh mối."

"Vậy... Sau đó thì sao?"

"Đến đời này, ngươi nói người kia không phải đệ đệ song sinh mà là Tống Ca dịch dung, trẫm mới hiểu được, ba người kia, là một người giả trang."

"Tại sao hắn phải làm như vậy?"

"Trẫm thích tiểu Hoàng tử, nó là mạng của trẫm. Nó biến mất, trẫm sẽ điên."

Có mấy người vì quyền thế, địa vị, chuyện gì cũng làm được. Tống Tụng rũ mi, hơi siết chặt ngón tay, nói: "Vậy ngươi hỏi ra chưa?"

"Trẫm cứ nghĩ mãi, ngươi sở dĩ không hận Tống Ca quá, không phải là bởi vì kiếp này hắn vẫn chưa làm ra chuyện như vậy, mà vì hắn không hại ngươi, cho nên ngươi không muốn tổn thương hắn."

Tống Tụng ngẩn người, bật cười nói: "Cũng không đúng hoàn toàn, chỉ là kiếp này hắn đã bị chặt đứt một chân, mà ta với hắn từ lâu đã một trời một vực. Hắn không thể hại được ta, không cần thiết đi so đo với hắn mà thôi."

"Nếu trẫm có thể triệu hoán hắn của kiếp trước đến đây, có phải là coi như hắn chết chưa hết tội không?"

Tống Tụng tốn thời gian rất lâu mới tiêu hóa được tin tức này của Lệ Tiêu.

Kiếp trước y không thể tự tay báo thù, kiếp này Tống Ca đối với y cũng chỉ là một con giun dế giẫm là chết, không cần thiết lãng phí tâm tư nữa. Nhưng hôm nay, Lệ Tiêu lại nói lời khó tin đến vậy. Nói cách khác là, hắn muốn cho Tống Ca kiếp trước trọng sinh đến bây giờ.

"Chuyện này có thể không?"

"Ngươi và ta có thể, hắn đương nhiên cũng có thể." Lệ Tiêu kéo tay y, hôn khẽ một cái, rũ mắt nói: "Ngươi và ta có thể nối lại tiền duyên, nói không chừng cũng có người ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa."

Tống Tụng cảm thấy đầu óc của mình sắp đờ ra.

Qua mấy ngày, y và Lệ Tiêu vào xem Tinh giám. Lăng Vân Tử tóc bạc trắng phơ, mà khuôn mặt lại rất trẻ, nghe đâu hắn bạc tóc là bởi vì giúp hoàng thất, tiết lộ quá nhiều thiên cơ.

"Tham kiến bệ hạ, Hoàng hậu." thần sắc Lăng Vân Tử nhàn nhạt, mà vẫn rất lễ nghi. Hắn nói: "Chuyện bệ hạ sai bảo, trải qua tám mươi mốt ngày thi pháp, một canh giờ trước vừa mới hoàn thành, bây giờ hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần."

Lệ Tiêu nắm tay Tống Tụng đi tới. Tề tổng quản tiến lên hai bước, cười gọi một tiếng: "Tống công tử."

Tống Ca ngồi trên giường, thần sắc có chút điên cuồng, nổi giận nói: "Tề Trường Thịnh, ngươi dám to gan liên hợp với Lăng Vân Tử hại ta, nếu để bệ hạ biết nhất định sẽ không tha cho các ngươi!"

Hắn nhìn chân mình bị mất đi, thần sắc đầy nhẫn chịu thống khổ cùng tối tăm. Tổng quản cười khẽ, nói: "Ngài khả năng không biết, giờ là tháng bảy năm Kiến Vũ thứ ba, bây giờ Hoàng hậu là trưởng tử của Tống quốc công, Tống Hoàng hậu Tống Tụng, chính là đệ nhất nam hậu trong lịch sử."

Trong con ngươi Tống Ca xoẹt qua một vệt nghi hoặc, niên hiệu có chút sai sai. Nhưng hắn bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Sao ta không biết? Ta là Hoàng hậu Đại Càn, bệ hạ thân phong."

Tề tổng quản như là đã đoán từ trước, hắn nói: "Sai rồi, ngài là nhị công tử của Tống quốc công, ngài tên là Tống Ca."

Tống Ca biến sắc: "Ăn nói bậy bạ!! Ta là Tống Kỳ!! Ta là huynh đệ song sinh thất lạc nhiều năm của Tống Tụng. Bệ hạ thấy ta giống hắn, vì nhớ hắn nên cho ta dùng tên làm Hoàng hậu, ngươi mau đi gọi bệ hạ! Hắn biết thân phận của ta!!"

Tề tổng quản cười cười, đứng dậy đi ra, đưa một chiếc gương tới trước mặt hắn. Tống Ca soi mặt của mình, đột nhiên té xuống đất, gầm thét lên: "Không thể! Không thể!!! Pháp thuật của Trần Hữu sẽ không thất bại, hắn sẽ không lừa ta! Hắn do ta cứu được, hắn còn nói muốn giúp ta leo lên ngôi vị Hoàng đế, không thể!!!"

Tống Tụng đứng ở ngoài, lòng đột nhiên dâng lên oán hận vô biên. Y hít một hơi, được Lệ Tiêu nắm chặt lấy ngón tay.

Tống Ca còn đang không thể tin tưởng, hắn cả giận nói: "Ngươi làm gì với ta? Lăng Vân Tử làm gì với ta? Các ngươi điên rồi sao? Tống Tụng chết rồi, tại sao các ngươi có thể biến ta thành Tống Ca? Các ngươi biết gương mặt của Tống Tụng quan trọng thế nào không? Các ngươi biết bệ hạ coi trọng ta thế nào không? Các ngươi lại muốn khiến bệ hạ phát bệnh đúng hay không? Hắn điên rồi sẽ giết người! Chỉ có ta, chỉ có ta ở đây hắn mới có thể tỉnh táo!!!"

Tề Trường Thịnh cười cười, nói: "Tống công tử, ngài còn chưa hiểu sao, bây giờ tại vị quả thật là Hoàng hậu, nhưng hắn không phải Hoàng hậu sau khi bệ hạ lên ngôi mới mang theo một đứa bé một hai tuổi đến tìm bệ hạ. Hắn đã thành hôn với bệ hạ lúc bệ hạ vẫn là Vương gia, trước tiên làm Vương phi, sau đó là Hoàng hậu. Hắn là thuốc của bệ hạ, thiên hạ ai cũng biết. Chuyện Thiên tử tháp cứu vớt vạn dân, Thánh Long tự giáng thần tích, ban thưởng cho hắn một nhi tử. Người này sinh vào mùa thu năm Kiến Vũ đầu tiên, tên là Lệ Hân." 

"Không... Hân nhi là, sinh vào mười lăm tháng sáu năm Hoành Nhân, là ta nhìn tận mắt Tống Tụng sinh nó ra." Tống Ca kiểm tra trái phải, giận dữ nói: "Các ngươi đến cùng làm gì với ta? Đây rốt cuộc là đâu?"

Hắn rõ ràng đang cố gắng đóng vai Hoàng hậu của Lệ Tiêu. Trần Hữu đã nói, hắn không cần làm gì, hắn sẽ từ đệ nhất nam hậu trong lịch sử thay thế được Lệ Tiêu, thành thiên cổ nhất đế chân chính. Mà đến cùng đã xảy ra chuyện gì, tại sao trong một đêm hắn đi tới nơi xa lạ này, đây rốt cuộc là nơi nào?

Hắn sợ xanh cả mặt, ngay lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra. Đi vào trước là đôi giày thêu kim phượng, hắn nhìn chằm chằm. Hắn biết hoa văn này là Lệ Tiêu tự tay vẽ ra, hắn nói hi vọng Tống Tụng trở thành Hoàng hậu của hắn. Mà hoa văn này, hắn xưa nay không được dùng, bởi vì hắn nói, có vài thứ có thể để cho hắn thay thế Tống Tụng hưởng thụ, có vài thứ không thể.

Ánh mắt của hắn men theo y phục tinh xảo lên trên, dần dần thấy được gương mặt tinh xảo tuyệt luân.

Hắn nhìn Tống Tụng chòng chọc, đôi môi run lên, chậm rãi nói: "Ngươi là ai? Ngươi, to gán dám giả mạo huynh trưởng ta, ngươi..."

"Ta là Tống Tụng."

Giọng kia Tống Ca thực sự quá quen thuộc.

Môi hắn run lên, ánh mắt tuôn ra ánh sáng không có cách nào tin tưởng: "Không thể!"

"Tại sao không thể?" Tống Tụng cười một tiếng, nói: "Ha, để ta ngẫm lại xem, là bởi vì ngươi giết ta... Thế thân ta, Tống Ca, ngươi sợ không? Từ sau khi ngươi giết ta, đóng vai ta, nuôi dạy Hân nhi, ta vẫn luôn nhìn ngươi."

"Ngươi, nói linh tinh..."

"Ngày nào đúng giờ ngươi cũng đọc sách cho Hân nhi, phần đầu tiên là Tam tự kinh, nhưng lúc này nó còn ở trong tã lót, nó không hiểu. Ta nhớ trong viện kia có một cành hoa mai, ngươi còn nói với nó ngươi từng ở Tống phủ, cũng có hoa mai. Năm ấy Hân nhi một tuổi bị sốt cao, buổi tối ngày hôm ấy mưa rơi, ngươi hát cho nó một bài..."Tống Tụng dứt lời, nhẹ nhàng cất tiếng hát. Y thấy biểu tình Tống Ca sợ hãi đến muốn rách cả mí mắt, bỗng nhiên cười ra tiếng. Y chậm rãi đi về phía Tống Ca, Tống Ca theo phản xạ lùi về sau. Tống Tụng chậm rãi nói: "Ngươi quên rồi sao? Lúc ngươi giết ta, một đao đâm ở đây... Ta giống ngươi bây giờ, từ trên giường ngã xuống. Ta cầu xin ngươi, hỏi ngươi, tại sao phải làm như vậy? Nhưng ngươi không quay đầu lại, sau đó ta bò đến cửa, ta víu cửa, nhìn ngươi đứng trong sân nhìn ta. Ngươi không nói gì, ngươi một câu đáp án cũng không nói cho ta."

Biểu tình Tống Ca như là thấy quỷ, hắn điên cuồng lùi về sau: "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?!"

Trong đầu của hắn dường như xuất hiện hình ảnh Tống Tụng thần sắc yếu đuối lại tái nhợt, người đầy máu tươi từ trên giường lết đến cửa, hắn lẳng lặng nhìn y, không nói gì.

Trần Hữu không cho hắn nói quá nhiều với Tống Tụng, chỉ nói chỉ cần hắn tự tay giết Tống Tụng là có thể làm việc dựa theo kế hoạch. 

Tống Tụng dừng bước lại, y yên tĩnh ngồi xuống ghế, nhàn nhạt nói: "Ta là Tống Tụng, cũng giống như ngươi, chỉ là ý thức của ngươi về đến đây, mà ý thức của ta, về tới buổi tối được dâng cho bệ hạ."