"Được." Hoành Nhân Hoàng đế cắt lời bọn họ, nói: "Việc này cứ quyết định như vậy, tuyên thái y, đến chẩn cho Vương phi."
Con ngươi Tống Tụng lặng lẽ nhìn về phía Lệ Tiêu. Hắn cầm tay y, nói: "Đừng sợ."
Thái y chậm rãi tiến lên, ra hiệu Tống Tụng vươn tay ra, chẩn xong, vẻ mặt hắn nhất thời xuất hiện vẻ ngạc nhiên, trong đôi mắt tràn đầy không dám tin tưởng. Hoàng hậu không thể chờ đợi được nữa, rồi lại vẫn phải ngồi đoan trang như cũ, thận trọng nói: "Chẩn thế nào?"
Thái y thoáng hoảng hốt, xin lỗi nói: "Chắc là vừa rồi chẩn sai, cho thần chẩn lại một lần."
Tống Tụng động viên nói: "Thái y không cần sốt ruột."
Hoàng hậu và Tần Tương liếc mắt một cái, song song thu tầm mắt lại, Hoàng hậu nhếch miệng lên.
Thái y này tất nhiên là sợ Lệ Tiêu phát rồ, cho nên đang lưu mặt mũi cho hắn. Nàng không nhịn được nghĩ, nếu như hôm nay Lệ Tiêu phát rồ, vậy coi như thú vị vô cùng.
Thái y chẩn thêm một lần, lắc đầu liên tục. Hoàng đế ôn hòa nói: "Ái khanh có chuyện không ngại nói thẳng, không cần che giấu."
"Ôi." Thái y vội vàng thu tay về, đi xuống hành lễ với Hoàng đế, nói: "Hồi bẩm bệ hạ, thần vừa mới chẩn hai lần, xác thực là hỉ mạch."
Tất cả mọi người giật mình. Trên mặt Hoàng đế hiện lên vẻ vui mừng, nói: "Ái khanh nói thật chứ?"
"Thần dùng treo thưởng đầu người đảm bảo, Vương phi, quả thật có hỉ."
Sắc mặt Hoàng hậu nhất thời biến đổi, Hoàng đế liếc mắt nhìn mặt nghi ngờ không thôi của Tần Tương, thoáng thu liễm vui sướng, nói: "Ngươi cần phải chắc chắn, Vương phi là nam tử, sao có thai mạch?"
"Xác thực hiếm thấy trên đời." Thái y cao giọng nói: "Chắc quả thật là thần tích trời ban! Phù hộ Đại Càn!"
Hoàng hậu đi xuống, cười hành lễ nói: "Việc này đã hiếm thấy như vậy, một thái y chắc chắn không có cách nào định luận, nói không chừng là chẩn sai rồi. Nếu không, lại đi mời hai thái y tới khám một cái xem sao?"
Thái y này hành y nhiều năm, là ngự dụng thái y của Hoàng đế, sau khi nghe xong thì thần sắc bất mãn, nhưng bởi vì là Hoàng hậu mở miệng, cuối cùng cũng nuốt xuống, tỉnh táo đứng ở bên cạnh.
Lệ Tiêu tựa như cười mà không phải cười mở miệng: "Xem ra mẫu hậu cảm thấy trời phù hộ Đại Càn đúng là không nên."
Hoàng hậu lập tức giận dữ, quay đầu nhìn Lệ Tiêu, nói: "Ngươi..."
"Nhi thần đùa giỡn thôi." Lệ Tiêu không chờ nàng mở miệng, nhẹ nhàng dời đề tài này, nói: "Mẫu hậu nói rất đúng, việc này xác thực hiếm thấy trên đời. Theo nhi thần thấy, không bằng mời hết người Thái y viện đến, một hai người làm sao có thể phân biệt ra được thật giả?"
"Ngươi đây là lo lắng Bổn cung thu mua thái y hay sao?"
"Ngài nói cực kỳ đúng."
"..." mặt Hoàng hậu giật giật, lòng đã có cảm giác không ổn. Nàng cố gắng trấn định, nói: "Bổn cung chẳng phải là cũng có thể hoài nghi, Tiêu nhi cũng thu mua thái y?"
Ý cười của Lệ Tiêu bất biến, ánh mắt lại tràn ra lạnh lẽo: "Đây là hoài nghi hợp lý, chỉ là ngươi và ta đến tột cùng là ai bụng dạ khó lường, vậy không biết được."
Đôi môi Hoàng hậu run lên, Tần Tương cũng không nghĩ tới Lệ Tiêu đột nhiên vào lúc này làm khó dễ. Hắn vội nói: "Nếu Bình vương muốn mời Thái y viện lại đây, thần khẩn cầu bệ hạ chuẩn tấu, dù sao... Việc này xác thực hiếm thấy."
"Tể tướng gia!" Lệ Tiêu bỗng nhiên mở miệng, mạnh mẽ cắt ngang lời Hoàng đế muốn nói ra. Hắn chậm rãi nói: "Bản vương còn chưa nói xong."
Mọi người dồn dập nhìn về phía chủ vị. Hoàng đế nâng chung trà lên, không quát lớn, rõ ràng cho thấy mặc kệ Lệ Tiêu, chuẩn bị mở một con mắt nhắm một con mắt. Tần Tương không thể làm gì khác hơn nói: "Điện hạ mời nói."
Lệ Tiêu chậm rãi đứng lên, hắn đi tới trước mặt Hoàng hậu, thẳng làm cho Hoàng hậu lui về sau hai bước. Nam nhân trưởng thành mang đến cảm giác ngột ngạt làm sắc mặt nàng tái đi: "Ngươi, ngươi muốn nói cái gì?"
"Bản vương có một chuyện không rõ, kính xin mẫu hậu chỉ giáo."
"Ngươi, ngươi nói."
Hoàng hậu chỉ thiếu chút nữa cầu hắn đừng đến gần như vậy, vật trang sức hơi lay động, không nghi ngờ chút nào Lệ Tiêu có thể sẽ đột nhiên giả điên bóp chết nàng——
"Tống phu nhân, Tần tam muội, thân muội của ngài đột nhiên phát rồ. Bản vương muốn hỏi, độc trong tù nàng uống, có phải là giống như đúc độc bản vương uống không?"
Huyết sắc trên mặt Hoàng hậu đột nhiên như là bị người rút hết đi, xương cốt cả người như thể bị người lập tức bẻ mềm nhũn. Hoàng đế ngồi chủ vị cũng đột nhiên giương mắt, chén trà trong tay rơi xuống, công công tay mắt lanh lẹ tiếp được, nâng ở trong tay chén cũng vang lên âm thanh, tay hắn cũng run lên.
Lệ Tiêu còn đang nhìn Hoàng hậu. Hắn không nhúc nhích, mà ánh mắt cũng khủng bố. Cả người Hoàng hậu như thể bị ghìm lại, nàng bật thốt lên muốn nói "Đương nhiên không giống!" Mà Tần Tương phản ứng nhanh hơn nàng, "Điện hạ ——!"
Hắn chắp tay nói: "Điện hạ hiểu lầm nương nương, Tam muội ngày trước cũng đã điên rồi, tuyệt đối không phải là ở trong tù bị người hạ độc mà điên, nương nương?"
Hắn ra hiệu cho Hoàng hậu, nàng đột nhiên nghiêng người lướt qua Lệ Tiêu, bước nhanh đi về bên người Hoàng đế, nói: "Phụ thân nói rất đúng, Tam muội điên từ trước rồi, bằng không làm sao sẽ đến Thiên tử tháp làm ra chuyện như vậy?"
Cả người nàng bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
Lệ Tiêu nói câu này, là đang lừa nàng.
Nếu như nàng vừa nãy phản xạ có điều kiện phủ nhận hai loại độc khác nhau, chẳng khác nào thừa nhận Tam muội lúc ở Thiên tử tháp còn chưa điên, cũng chẳng khác nào thừa nhận, chuyện Tam muội có liên quan đến mình, nếu thuận tra cứu...
Nàng không còn dám nghĩ.
Thần sắc Hoàng đế không nhìn ra sâu cạn, lẳng lặng nghiêng đầu nhìn Hoàng hậu. Nàng miễn cưỡng nở nụ cười, lòng đã cấp tốc muốn rời đi nơi này, lo lắng Lệ Tiêu còn có chiêu sau chờ nàng, nhưng nàng còn có bạc đè trên đầu, chuyện này không biết rõ tóm lại là không cam lòng, đành phải nói: "Hay là, theo lời Tiêu nhi nói, gọi Thái y viện tới?"
Hoành Nhân Hoàng đế trầm mặc không nói.
Tần Tương và Hoàng hậu đứng ngồi không yên, bảy ngàn lạng vàng không phải là số lượng nhỏ. Hoàng hậu lại nói: "Bệ hạ, việc này người đặt cược đông đảo... Chúng ta nhiều ít cũng nên cho chuyện này đáp án quyền uy."
Hoàng đế nhìn nàng một hồi, Hoàng hậu vừa mới bị nhi tử nhìn chăm chú toát mồ hôi lạnh còn chưa tan, trong đầu nghĩ đến câu kia của Lệ Tiêu "Trúng độc có phải là giống bản vương", lại chảy tiếp.
Hoàng đế rốt cục mở miệng lần nữa, nói: "Vậy thì tuyên thêm hai vị thái y đến đây."
Trong Vương phủ có người cưỡi ngựa đi truyền, bên ngoài phủ các nơi tửu lâu lập tức chờ đến tin tức ——
"Nghe nói Thái y viện mời một thái y, khó mà nói phán định, vì vậy mới đi tuyên viện trưởng Thái y viện!"
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng người ồ lên: "Dưới tình huống nào có thể làm cho thái y không dễ phán định?"
"Ta thật ra cảm thấy chuyện này rất bình thường, dù sao Thái sư cùng Tể tướng gia đều ở đây, hai nhà này tranh đấu... Thái y cũng không tiện tỏ thái độ không phải sao?"
"Việc này đến cùng nói thế nào thế!! Ta sắp chờ vội muốn chết!!!"
Tiểu nhị Phúc Hương lâu vội vàng châm trà, chạy đầu đầy mồ hôi.
Giây lát, lại có hai vị thái y được tuyên vào trong phủ, từ xa đã có người đứng nhìn sang bên này. Mà trong Vương phủ còn có Hoàng đế, những người này làm sao cũng không thể dễ dàng tới gần, chỉ có thể thăm dò đầu lót chân, thỉnh thoảng xoay quanh tại chỗ.
Hai vị thái y vào cửa hành lễ, một người trong đó liếc mắt nhìn Hoàng hậu, nhanh chóng cụp mắt. Hoàng đế nói: "Được rồi, bắt mạch đi."
Hoàng hậu thì lại nửa thật nửa giả nói: "Vô luận kết quả gì, hai vị ngươi cần phải nói thật."
Viện trưởng lên trước chẩn một chút, mấy hơi thở, hắn kinh ngạc nhìn Tống Tụng một cái, đối diện với biểu tình mềm mại vô hại của y, lại chẩn một lần, trong chốc lát, sắc mặt nghiêm túc hẳn, nói với Hoàng đế: "Thần làm nghề y nhiều năm, dùng thanh danh đảm bảo, xác thực là hỉ mạch."
Hoàng hậu vặn ngón tay, lòng đã như là có con kiến gặm nuốt.
Hoàng đế gật đầu, trong lòng đã có tính toán, nói: "Ngươi cũng tới xem một cái."
Thái y trẻ tuổi đi lên trước, hơi cong ngươi, cũng sửng sốt một phút chốc. Hắn nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu cau mày, thần sắc ngờ vực. Hắn do dự một chút, nói: "Thần, thần chẩn lại một lần."
Viện trưởng Thái y viện lạnh nhạt nói: "Ngươi chẩn lại cũng sẽ không có kết quả khác, xác thực là hỉ mạch không sai."
Thái y trẻ tuổi cười khan một tiếng, chậm rãi thu tay về, lui xuống. Ánh mắt của Hoàng hậu nhìn chòng chọc vào hắn. Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Chuyện hôm nay có thể lớn có thể nhỏ, ái khanh phải ăn ngay nói thật."
Hoành Nhân Hoàng đế từ bi, nói lời này, chính là cảnh cáo trước, không muốn chết người. Trong lòng hắn thấp thỏm, mà giương mắt, ánh mắt Hoàng hậu ẩn hàm áp bức, chần chờ chốc lát, nhắm mắt nói: "Mạch này chẩn... Đúng là hiếm thấy, hạ quan học nghệ không tinh, không dám nói bừa!"
Một hơi của Hoàng hậu kẹt ở trong cổ họng, suýt nữa không lên được.
Hoàng đế tựa hồ là mệt mỏi, nói: "Nếu như thế, đó chính là hỉ mạch, xem ra quả thật là trời cao phù hộ Đại Càn ta. Nếu là Thánh Long tự ban thần tích, Tiêu nhi, ngươi qua hai ngày nữa cùng trẫm đi một chuyến, bái lạy một lần."
"Nhi thần tuân mệnh."
Hoàng đế đứng lên, Hoàng hậu lại bỗng nhiên mở miệng: "Bệ hạ! Nam nhân sinh con trai quả thực khó bề tin tưởng! Việc này đến tột cùng là thần tích...Hay là tà thuật, bệ hạ, có cần truy cứu tới cùng hay không?"
Lệ Tiêu nhíu mày, còn chưa mở miệng, đã nghe Hoành Nhân Hoàng đế lạnh lùng nói: "Làm sao, thần tích Thánh Long ngươi không tin, lẽ nào Hoàng hậu cảm thấy, trời cao hạ thiên trừng xuống, cho Đại Càn ta cảnh kỳ hay sao?"
Lòng Hoàng hậu hồi hộp, "Thần thiếp không dám! Chỉ là việc này thật sự là..."
"Hoàng hậu." Hoành Nhân Hoàng đế chậm rãi nói: "Ngươi hôm nay nói nhiều."
Hoàng hậu nhất thời ngậm miệng. Lệ Tiêu nói: "Xin hỏi phụ hoàng, nếu đánh cược còn giữ lời, Tần Tương đánh cược bảy ngàn lạng vàng, có phải là tất cả đều là của Thái sư không?"
Ánh mắt Hoành Nhân Hoàng đế chuyển qua trên người hắn, đã ôn hòa rất nhiều. Hắn nói: "Tần Tương?"
Tần Tương lúc này đã đại não trống trơn, viện trưởng là người của Hoàng đế, thành thật sẽ không nói khoác, hắn còn đắm chìm trong vấn đề Tống Tụng làm sao có khả năng sẽ có hài tử, sau khi nghe xong phản xạ có điều kiện nói: "A?"
"Bảy ngàn lạng vàng kia, Tướng phủ ngươi có cho hay là không?"
Tần Tương rốt cục phản ứng lại, hắn đứng lên, như là lập tức già nua thêm mười tuổi.
Bạc này, có cho hay là không? Hoàng đế ra mặt hỏi, có thể không cho sao? Hắn khó nhọc nói: "Tướng phủ... Nguyện thua cuộc."
Hoàng đế nói: "Vậy hôm nay đem đến phủ Thái sư đi."
Tần Tương nhức nhối giật giật da mặt: "Lão thần... Tuân mệnh."
Hoàng đế được công công đỡ đi ra ngoài, Hoàng hậu chậm một bước, nàng ngồi ở trên ghế, trong đầu loạn lên, nếu như không phải lý trí còn có một dây vẫn còn tồn tại, vừa rồi chỉ sợ đã náo loạn lên. Mắt thấy thân ảnh Hoàng đế chậm rãi đi ra ngoài, nàng bỗng nhiên nhìn về phía Tống Tụng. Y vẫn như cũ thần sắc ngoan ngoãn, dáng dấp người hiền lành phi thường có độ lừa dối. Y chậm rãi ngẩng đầu, khẽ mỉm cười một cái: "Đa tạ mẫu hậu ban thưởng."
Hoàng hậu vừa mới đứng lên, lại hai chân mềm nhũn ngồi xuống.
Bảy ngàn ròng, bảy ngàn lạng vàng.
Nàng cảm giác răng mình giống như bị người bẻ rụng sạch, nhưng nàng lúc này ngoại trừ nuốt xuống theo máu thì không còn cách khác. Hoành Nhân Hoàng đế thế mà, thế mà thiên vị Lệ Tiêu như thế...
Còn có thần tích lần này, làm sao có khả năng, thật sự có thần tích?
Đến cùng sai chỗ nào? Tống Tụng vì sao lại có hỉ mạch?
Nhũ mẫu nhỏ giọng nói: "Nương nương?"
Ngay lúc này, tiểu tư bên người Tần Tương bỗng nhiên kinh hô một tiếng: "Tể tướng gia!! Tể tướng gia hộc máu! Thái y, thái y chớ đi!!"
Hoàng hậu vội vàng vồ tới xem ——
"Phụ thân!"
Triệu thái sư bình chân như vại đứng lên, nói: "Lớn tuổi, cũng yếu kém đi một chút, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, Tể tướng gia đừng để ở trong lòng."
Râu mép Tần Tương còn vương máu, được thái y cứu trị đúng lúc, cả người run rẩy rẩy trừng Triệu thái sư.
Tống Tụng đứng một bên lo lắng nói: "Tể tướng gia thế nào? Có sao không? Có muốn vào phòng nghỉ ngơi trước không?"
Y vẫn luôn không mở miệng, mà lời nói này ngược lại là coi như ấm lòng, Hoàng hậu vừa mới muốn đáp ứng ——
Tống Tụng chỉ lo nàng từ chối, ngại ngùng nói thêm một câu: "Bảy ngàn lạng vàng... Chỉ cần thêm một năm nửa năm ấy mà, cũng sẽ thu lại được."
"..."
Tần Tương gia trực tiếp đi luôn.
"Phụ thân!" Hoàng hậu hét lên một tiếng, vừa vội vừa tức, nước mắt rơi như mưa: "Người đến!! Chuẩn bị xe!! Hồi phủ!!!"