Vào đêm, bọn họ dừng xe dưới chân núi nghỉ ngơi, ba người ngồi bên cạnh đống lửa nướng món ăn thôn quê, trông rất thảnh thơi. Thiên Dao lại rõ ràng cảm giác được không khí thay đổi. Sắc mặt các ám vệ đều ngưng trọng, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ gặp phải một hồi đại chiến.
Sở Diễm nửa ôm nàng vào trong ngực, đưa một viên thuốc trắng tới bên môi nàng. Thiên Dao hé miệng nuốt viên thuốc vào, lại không hỏi nửa câu.
“Ngoan.” Sở Diễm nhẹ cười, ở bên môi nàng hôn trộm một cái, lại hoàn toàn không để ý ở bên cạnh còn có Sở Dục. Rồi sau đó người nào đó giả vờ hi hi ho hai tiếng, vẻ mặt vẫn hài hước như trước.
Đôi mi thanh tú của Thiên Dao khẽ nhăn lại, không dấu vết tránh thoát cái ôm của Sở Diễm, lạnh nhạt mở miệng. “Leo lên ngọn núi cao này, xem như đạt được mục đích sao?”
“Ừ, leo lên núi Tang Điền, là đại doanh của Mông Cổ.” Sở Diễm mỉm cười đáp lời.
“Tang Điền?” Thiên Dao nhớ kỹ hai chữ này, ánh mắt tĩnh mịch chuyển động.
Sở Diễm cười, “Núi này tên gọi là Tang Điền, nghe nói mấy trăm năm trước, nơi này vẫn còn là biển cả xanh rộng. Mấy trăm năm thay đổi, lại biến thành một ngọn núi nguy nga, cũng không rõ là bắt đầu từ thế hệ nào, mọi người liền đặt cho ngọn núi này cái tên Tang Điền, ngụ ý: vật đổi sao dời, thế sự xoay vần.” Thời điểm hắn nói câu này, ánh mắt vẫn khoá trên người Thiên Dao, hết sức ôn nhu.
“Ừ.” Thiên Dao chỉ nhàn nhạt đáp lại, kế đó lại nói, “Trên Tang Điền này chỉ sợ không dễ chịu.”
“Đừng sợ, bổn vương sẽ bảo vệ nàng chu toàn.” Sở Diễm ôn nhu nói.
Thiên Dao lãnh mị cười, ánh mắt chống lại hắn. “Thiên Dao một thân một mình, còn có gì phải sợ.”
——— ———
Ngoài dự kiến của Thiên Dao, Sở Diễm lại muốn thừa lúc đêm xuống đi vào núi Tang Điền. Trong núi này địa thế hiểm yếu, rừng dày rậm, rất có khả năng đã có người mai phục. Sở Diễm lại nói: Trong núi sương mù dày đặc, ban ngày cũng không thấy được có bao nhiêu an toàn, huống chi, đối phương tuyệt đối không ngờ tới hắn sẽ nhân đêm tối mà xông vào, hiện giờ là cơ hội thuận lợi để tập kích bất ngờ.
Bọn họ vứt bỏ xe ngựa, Thiên Dao cùng Sở Diễm cưỡi cùng một con ngựa, hắn che chở nàng ở trong ngực. Tuấn mã phi như bay, Thiên Dao nhắm chặt hai mắt, chỉ có thể nghe tiếng gió gào rít bên tai. Trong rừng rậm, tối đen đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, đám người Sở Diễm cùng Sở Dục chỉ có thể dựa vào tín hiệu truyền lại báo bình an. Đi được nửa chặng đường, cũng không phát hiện dấu hiệu không ổn, thậm chí, Sở Diễm ái muội dán môi trên cổ nàng, gợi lên vài phần ngứa ngáy.
“Sợ sao?” Hắn ôn nhu hỏi.
“Không có.” Thiên Dao đạm mạc trả lời. Nàng thật chưa từng sợ hãi, không biết vì sao, ở trong ngực hắn nhưng lại hoàn toàn an tâm.
Sau đó, nháy mắt tiếp theo, không khí lại đột nhiên ngưng trọng, hơi thở của hắn trở nên dồn dập nặng nề, cánh tay thay đổi, đặt nàng ở phía sau mình. Thiên Dao khẩn trương hơn rất nhiều, cánh tay ôm chặt eo hắn. “Sở Diễm…”
“Ôm chặt ta, bất luận phát sinh chuyện gì, cũng không được buông tay.” Thanh âm ép tới cực thấp, lại mang theo uy hiếp cực kỳ. Giờ phút này, Thiên Dao có thể cảm nhận được sát khí rõ ràng trên người hắn, rét lạnh làm cho người ta sợ hãi. Bên hông, Phi Hồng bảo kiếm đã được rút ra khỏi vỏ, trong đêm tối, thân kiếm tản ra hàn quang u lãnh. Dưới thân, Xích Thố tựa như cũng cảm giác được nguy hiểm, móng ngựa mạnh mẽ dẫm trên đất, tăng tốc chạy.
Ngay sau đó, mưa tên bay đầy trời. Bảo kiếm trong tay Sở Diễm khuấy động, mũi tên đánh lên thân kiếm, phát ra tiếng kêu ‘leng keng’ thanh thuý cùng tia lửa loá mắt. Thiên Dao ôm chặt eo hắn, không dám làm bừa. Tai lại nghe được thanh âm cỏ cây lay động. Có người đang tiến sát về phía bọn họ, hơn nữa số lượng không ít.
Sở Diễm đột nhiên nghiêng người, ôm nàng vào lòng, từ trên lưng Xích Thố lăn xuống. Trước khi nhảy xuống ngựa, dùng lưng kiếm hung hăng quất xuống mông ngựa. Xích Thố thông linh, hiểu được tâm ý chủ nhân, móng trước giơ lên, hí vang một tiếng chói tai, sau đó nhanh như chớp chạy vào trong rừng sâu, thành công dẫn dắt một lượng lớn thích khách rời đi.
Mà Sở Diễm cùng Thiên Dao ôm nhau lăn vào trong bụi cỏ dại, ngay sau đó, hắc y nhân liền xuất hiện.
Bóng tối bao phủ, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có thể dựa vào nhĩ lực chém giết. Một cánh tay Sở Diễm ôm chặt bên hông Thiên Dao, bảo kiếm trong một tay khác vù vù khuấy động một trận máu tanh. Ở chỗ ánh kiếm loé sáng, Thiên Dao nhìn thấy trong đêm tối, như yêu quái tới từ địa ngục. Nơi bảo kiếm đi qua, máu tươi bắn tung toé, mùi máu tươi nồng đậm làm cho người ta buồn nôn, thỉnh thoảng, còn có tiếng kêu chết chóc thê lương thảm thiết.
Đây là một ván cờ sinh tử, Thiên Dao biết, dưới loại tình huống như vậy, nàng chỉ trở thành gánh nặng cho Sở Diễm. “Sở Diễm, buông.” Nàng ghé vào lỗ tai hắn nói. Chỉ là, thật lâu vẫn không nghe được câu trả lời của hắn, ngược lại cánh tay bên hông càng siết chặt. Nàng chưa bao giờ gặp qua một Sở Diễm như lúc này, giống như Ma vương tới từ địa ngục, mang theo lực lượng tà ác có thể cắn nuốt toàn bộ mọi thứ.
Thanh âm giết chóc từ từ biến mất, bên tai rõ ràng là tiếng thở dốc trầm nặng của hắn. Hắn vẫn như cũ ôm chặt nàng, mũi chân lấy đà nhẹ, bay về phía sâu trong rừng. Thiên Dao nhắm chặt hai mắt, bị hắn ôm tiến về phía trước. Tốc độ cực nhanh, cũng không thua gì Xích Thố. Tận sâu trong rừng rậm lại ẩn giấu một căn nhà gỗ cũ kỹ, Sở Diễm đá mở cửa phòng, đập vào mặt là hương vị cỏ khô, có thể thấy, căn nhà này đã bị bỏ hoang rất lâu.
Hắn đặt Thiên Dao ở trong góc, chính mình lại tựa bên người nàng thở dốc nặng nề. Nhìn ra được, cuộc chém giết vừa nãy đã hao hết tâm lực của hắn.
Trong phòng cũng tối đen như mực. Thiên Dao không thấy rõ dáng vẻ của hắn giờ phút này, lại ngửi được trên người hắn mùi máu tanh nồng đậm, trong lúc này lại luống cuống tay chân, thân thể không ngừng run rẩy. Nàng mò lên ngực hắn, run giọng hỏi. “Sở Diễm, người bị thương ở chỗ nào?”
“Lo lắng cho ta sao?” Đỉnh đầu truyền đến tiếng hắn cười tà mị, trầm thấp ôn nhu, mang theo vài tia cân nhắc. Nhưng thật ra khó có được giờ phút này, hắn còn có thể thoải mái như vậy.
Hắn nắm chặt cổ tay đang làm bậy của nàng, thoáng dùng lực, liền ôm nàng vào trong lòng. “Ta không bị thương, là máu của thích khách.”
Đối với lời hắn nói, Thiên Dao tất nhiên là không tin, đầu ngón tay mò mẫm đặt bên trong cổ tay hắn. Một lát sau, mới nhẹ nhàng thở ra. Vết thương kết vảy của hắn vẫn chưa bị nứt ra, hơn nữa, không có thêm vết thương mới, lần này, Sở Diễm không có gạt nàng.
“Bổn vương là người không đáng cho nàng tin tưởng đến vậy sao?” Hắn lại cười, làn môi hơi lạnh liền áp bên tai nàng, hơi thở của hắn đều đều, mang theo hơi ấm ái muội.
Thiên Dao trầm mặc không nói, lại vùng vẫy giãy giụa trong ngực hắn. Hắn từng bước ép sát, nàng lùi từng bước. Mãi đến khi thân thể mềm mại đụng phải vách tường thô ráp, không thể lui nữa.
“Nàng sợ bổn vương?” Hắn lại tiến tới, trong giọng nói xen lẫn vài tia lãnh mị.
Thiên Dao vẫn như cũ không nói, lông mi thon dài nhiễm hơi nước. Thân thể nhỏ xinh của nàng co rúc thành một khối, kề sát vách tường. Bàn tay ấm áp của Sở Diễm vuốt ve đôi má mềm nhẵn như tơ gấm của nàng, tự nhiên cũng chạm phải nước mắt bên má nàng. Hắn nghiêng người tới trước, cúi đầu hôn đi vết tích rơi lệ, thanh âm trầm thấp ám khàn, nhẹ nhàng nói. “Dao Nhi, ta sẽ không tổn thương nàng nữa.”
Hắn xoay người một cái, đã đè nàng ở dưới thân, không để ý vùng vẫy của nàng cởi ra y phục trên người, hôn mỗi tấc da thịt mẫn cảm của nàng. Trong bóng đêm, ngón tay thon dài như một nhà mạo hiểm, tìm kiếm thân thể của nàng…..
“Không, đừng mà, buông ra…” Tiếng nỉ non vỡ vụn, ngay một khắc sau toàn bộ đều bị hắn nuốt vào trong miệng. Sở Diễm cường thế, ví như hắn quả thật muốn, lại há có thể để Thiên Dao có quyền nói không.
Hắn lại một lần nữa cưỡng bức nàng, mà nàng chỉ biết bất lực khóc dưới thân hắn.
——— ———–
Sau khi hoan ái cuồng nhiệt qua đi, bọn họ cũng không ngủ. Sở Diễm ôm lấy nàng ngồi ở một chỗ, trong tay nắm chặt bảo kiếm Phi Hồng.
Thiên Dao nằm ở trong ngực hắn, cực kỳ an tĩnh, nếu không phải nghe được tiếng hít thở cùng nhiệt độ thân thể của nàng, hắn thậm chí nghĩ trong lòng đang ôm chỉ là một cái tượng gỗ mà thôi.
“Hận ta sao?” Sở Diễm nhàn nhạt mở miệng, hắn nói ‘Ta’ mà không phải là ‘Bổn vương’.
Thiên Dao vẫn trầm mặc như cũ, một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng. “Ta hận, vậy thì có thể làm gì?”
Khoé môi Sở Diễm nở một nụ cười khổ, lại mở miệng nói. “Vậy thì hận đi, ít nhất, có thể chứng minh đã từng yêu.”
Thiên Dao rất muốn nói hắn vô sỉ, nhưng mà, nàng đã không còn sức lực rồi. Bàn tay ẩn dưới ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, nhưng không cách nào phát tiết thừa nhận thống khổ. Có lẽ, nàng lại một lần nữa sai lầm rồi, ngày ấy không nên vì mềm lòng mà lưu lại. Lúc ấy tình ý rối loạn, có lẽ vì Sở Diễm trọng thương mà bị mê hoặc, thông minh như Thiên Dao, sau khi bình tĩnh lại, sao lại không nghĩ ra, việc kia bất quá chỉ là hắn diễn khổ nhục kế mà thôi.
Mặt trời từ từ ló dạng, ánh rạng đông đầu tiên xuyên thấu qua song cửa sổ tiến vào trong, chiếu sáng sườn mặt tuấn mỹ của nam tử, cũng chiếu sáng dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử, da thịt như tuyết, trắng đến trong suốt. Thiên Dao suy nhược gối lên ngực hắn, trên hàng lông mi run rẩy vẫn còn lây dính nước mắt, dáng vẻ đau buồn khiến người yêu mến. Ngực Sở Diễm tê rần, cúi đầu hôn lên má nàng.
“Dao Nhi thật đẹp.”
Thiên Dao im lặng, phản ứng chậm nửa nhịp mới nâng mắt lên nhìn hắn. Ánh sáng chuyển động trong đôi mắt, hai bên má sau khi hoan ái ửng hồng, đẹp đến khiến người ta hít thở không thông. Làn môi đỏ hồng hơi rung rung, trong khoảnh khắc, Sở Diễm nghĩ, chỉ cần nàng nói với hắn muốn toàn bộ thế giới, hắn cũng cam tâm tình nguyện dâng cho nàng.
“Sư phụ nói, hồng nhan rồi cũng phai tàn. Có phải đợi đến khi Thiên Dao già đi, điện hạ mới bằng lòng buông tay không?”