Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 280




“Sở Diễm…” Thiên Dao run giọng ưm ưm mấy tiếng, hai tay mềm mại bò lên người hắn, cảm giác khác thường trỗi dậy từ sâu trong thân thể, cùng với động tác của hắn, nàng chỉ cảm thấy bản thân mình giống như bay lên mây.

“Ừ, ta ở đây.” Hắn tà mị cười nhẹ, hôn lên làn môi đỏ hồng của nàng. Từ lần trước cãi nhau xong liền không gặp mặt nàng, rõ ràng ngay trước mắt cũng không thể chạm vào, là dày vò đến thế nào. Về sau, lại xảy ra chuyện của Tư Đồ gia, nàng lần lượt đẩy hắn ra, hai người cơ hồ càng lúc càng xa, nỗi đau của hắn có ai biết.



Cùng với sự điên cuồng của hắn, âm thanh phát ra khiến người mơ màng lại dẫn đến kích thích khiến cho Sở Diễm càng thêm tuỳ ý. Mà động tác kịch liệt khiến cho miệng vết thương nứt ra, trong làn nước tản ra nhàn nhạt mùi máu tanh, càng kích thích thần kinh mẫn cảm.

“Sở Diễm, nhẹ, nhẹ một chút.” Thiên Dao nhíu mi tâm, hai tay ôm eo hắn, vô cùng ngoan ngoãn phối hợp. Nàng là đại phu, sớm mẫn cảm nhận thấy mùi máu tươi trên người hắn, nhưng nam nhân Sở Diễm này luôn phóng túng làm bậy, giờ phút này khẳng định không có khả năng khiến cho hắn dừng lại, Thiên Dao chỉ có thể tận lực theo hắn.

“Đau rồi hả?” Hắn trầm thấp cười, hàm răng ám muội cắn lên vành tai xinh xắn của nàng. “Có phải cũng muốn ta không?”

Thiên Dao vốn đã đỏ bừng hai gò má càng thêm e lệ, “Sở Diễm, cẩn thận miệng vết thương.” Nàng liên tục thở gấp, cũng không quên lên tiếng nhắc nhở.

Sở Diễm nheo mắt phượng lại, mang theo vài phần lười biếng, đột nhiên cúi đầu cắn nàng. Thiên Dao bị đau, hô nhỏ một tiếng, theo bản năng muốn đẩy hắn ra, nhưng lúc chạm vào da thịt hắn lại thu tay về, sợ đụng trúng miệng vết thương.

Sở Diễm có chút nổi nóng, mặc dù là khát vọng mãnh liệt, nàng lại vẫn tỉnh táo, chẳng lẽ công lực của hắn bị giảm rồi hả? “Ta không sao.” Hắn thì thầm, cánh tay không báo trước dẫn nàng ra khỏi mặt nước.



Thân thể Thiên Dao nằm sấp trên mặt đất cẩm thạch phản chiếu, không đợi nàng kịp phản ứng, thân thể nặng nề của Sở Diễm đã từ sau áp tới, vây chặt lấy nàng.

Mặt đất trơn bóng phản chiếu ảnh ngược hai người, từng giọt máu đỏ tươi rơi trên nền ngọc trắng như hoa mai diễm lệ nở rộ trong tuyết, tuyệt mỹ lay động. Thiên Dao không thể đè nén chỉ than nhẹ, nhưng cũng không an phận vùng vẫy thân thể, vừa mới thoát khỏi khống chế của hắn, lại bị hắn ôm lấy một lần nữa.

Thiên Dao nhanh chóng xoay người, vươn tay ngăn cản ngực hắn áp xuống. “Sở Diễm, đừng, đừng mà.” Hai mắt nàng mông lung nhìn hắn, đầu ngón tay vuốt ve miệng vết thương chảy máu trên ngực hắn. “Sở Diễm, có phải rất đau không?”

“Tâm mới đau.” Hắn cười, đặt bàn tay mềm mại không xương của nàng tại vị trí ngực, khóe môi ám muội nhếch lên, lại cầm lấy tay nàng đi thẳng một đường xuống phía dưới, “Nơi này cũng đau a.”

“Sở Diễm, chàng…” Lời nàng còn chưa dứt, hắn đã nghiêng người tới trước. Môi hắn cuốn sạch khoang miệng nàng, gần như cướp đi tất cả không khí. Thiên Dao dưới thân hắn đầu óc trở nên trống rỗng, chỉ có thể tùy ý hắn chiếm đoạt.

Hắn vẫn bá đạo như vậy, bá đạo phát tiết trên người nàng, phát tiết tình yêu của hắn, thông qua phương thức nguyên thủy nhất. Dựa vào hắn mà sinh, cuộc đời này, chỉ vì hắn mà sinh.



“Sở Diễm, Sở Diễm…” Nàng thở gấp, không ngừng gọi tên hắn, giống như muốn đưa nàng vào trong đám mây.

Hắn vây khốn cánh tay nàng, đột nhiên giữ chặt, vùi đầu vào giữa cổ nàng, dùng lực hôn xuống da thịt nàng.

“Uhm… a…” Thiên Dao lên tiếng rên rỉ, hai tay vòng chặt cổ hắn.

Hai cỗ thân thể trần trụi dây dưa thật lâu không chịu buông ra, uyên ương quấn quýt có lẽ cũng là vậy chăng.

Thiên Dao nằm trong ngực hắn, vết nước vương khắp nơi, có nước mắt, mồ hôi cũng có hơi nước mênh mông. Sở Diễm ôn nhã cười, đưa tay lau đi nước mắt bên má nàng, cúi đầu khẽ hôn lên môi nàng, “Dao Nhi, hứa với ta, đừng rời khỏi ta.”

Thiên Dao bĩu môi, bộ dáng lại có vài phần ủy khuất, “Vậy chuyện chàng hứa với ta, có từng giữ lời?”

Sở Diễm thấp giọng cười, lại cúi đầu hôn lên môi nàng, lướt nhẹ qua. “Dao Nhi vẫn đang ghen rồi, Tĩnh phi kia chẳng qua là Sở Dục bày ra để chọc tức nàng, nàng trái lại tin thật.”

“Cho dù là Sở Dục an bài thì sao, nếu hoàng thượng không muốn, Tĩnh phi làm sao lại có thể thị tẩm?” Thiên Dao quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mang theo vài phần oán trách.

“Thân thể ta chưa khỏi hẳn, cho dù nàng ta tới thị tẩm, cũng không thực sự làm chuyện phu thê được, nàng lại lo lắng. Ta không phản đối, chẳng qua là muốn tìm một cái cớ danh chính ngôn thuận đưa nàng ta rời đi mà thôi.” Sở Diễm ôn nhu giải thích, không có chút nào không kiên nhẫn.

“Cái gì?” Thiên Dao khó hiểu.

“Nữ tử Tây Kỳ giỏi dùng mị thuật, nếu không phải đêm đó nàng ghen tuông quá thì làm sao có thể không lưu ý trong lư hương đang cháy thôi tình hương.” Sở Diễm trầm nhẹ cười, lại vây nàng dưới thân.

“Không, không muốn nữa.” Thần sắc Thiên Dao khẽ loạn.

Sở Diễm cười càng tà mị, hai người trần trụi ôm nhau, với nàng thế nào cũng muốn không đủ. “Tự nàng nói xem, nàng rốt cuộc lạnh nhạt với ta bao lâu, hử?”

Thiên Dao cúi đầu, ấp úng không nói. Bàn tay Sở Diễm vẫn du tẩu trên da thịt trơn nhẵn như tơ gấm của nàng, theo xương quai xanh nâng cằm nàng lên, “Hôm nay bỏ qua cho nàng trước, đợi thương thế ta tốt hơn nhiều, xem ta đòi lại thế nào.”



Thiên Dao ôn nhu cười, đôi má ửng hồng mang theo e lệ, ánh mắt chớp động giảo hoạt. Đầu ngón tay trắng nõn điểm nhẹ lên vị trí ngực hắn, mang theo vài phần khiêu khích, “Hoàng thượng có tin không, Thiên Dao có thể khiến cho thương thế của chàng cả đời đều không thể khỏi.”

“Chỉ cần nàng nhẫn tâm.” Sở Diễm không để ý, giữ chặt bàn tay nhỏ của nàng đặt lên môi hôn.

“Thay y phục đi, trì hoãn lâu quá, Ninh Nhi lo lắng rồi.” Thiên Dao đứng dậy, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, mặt đất cẩm thạch ướt nước lại đặc biệt trơn trượt. Thiên Dao lảo đảo suýt nữa thì ngã sấp xuống, may mà Sở Diễm tay mắt nhanh nhẹn đỡ lấy nàng.

“Bọn họ không dám xông vào, nàng gấp cái gì.” Sở Diễm ôm eo nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng. Hắn đã ra tay tự nhiên cũng là muốn tìm chút hồi báo.

“Thế nào, chân yếu rồi hả?” Hắn cúi đầu dán bên tai nàng, trầm thấp nỉ non.

“Sở Diễm!” Thiên Dao liếc hắn, mặt đỏ bừng.

Sở Diễm bật cười, một lát sau lại nói, “Thay y phục cho trẫm đi.”

Thiên Dao dịu dàng đỡ hắn lên, nhanh nhẹn mặc váy áo, sau đó, vô cùng kiên nhẫn giúp hắn thay y phục. Tựa hồ đã lâu bọn họ không ở bên nhau hòa thuận như vậy, từ khi nàng mất trí nhớ, giữa bọn họ vẫn là không được tự nhiên.

Hai tay hắn khẽ nhấc lên, tuỳ ý nàng mặc từng kiện y phục lên thân thể, nàng khẽ cúi đầu, giữa tóc tản ra mùi thơm nhàn nhạt, mái tóc đen xõa ra mềm mại, lọn tóc lại vẫn dính nước tí tách. Hình ảnh yên lặng hài hoà, chỉ lẳng lặng ngóng nhìn nàng như vậy, Sở Diễm đã say mê.

“Dao Nhi, làm sao bây giờ? Ta lại muốn nàng nữa rồi.” Hắn nhợt nhạt cười, mắt phượng sâu thẳm, ngữ khí nhưng lại cực kỳ nghiêm túc.

Thiên Dao khẽ ngây người trong khoảnh khắc, đầu óc nháy mắt trống rỗng, rồi sau đó mới phản ứng kịp ý tứ trong lời hắn nói, đôi má lại đỏ ửng, “Sở Diễm, trong đầu chàng có thể nghĩ chút chuyện khác không, nếu chàng lại bệnh giang sơn của chàng sẽ chắp tay dâng cho người khác rồi.”

“Vậy sao?” Sở Diễm lơ đễnh, “Ninh Nhi nếu như có bản lĩnh đó, lấy đi cũng được.” Cánh tay hắn lại bò lên, tựa đầu dựa sát hõm vai nàng, “Từ xưa thực sắc tính dã, Dao Nhi nên thông cảm cho vi phu mới phải.”

Thiên Dao không chịu nổi hắn dây dưa, hết cách, chỉ nói một câu, “Đợi thương thế tốt hơn rồi nói sau.”

Lúc hai người từ trong hồ đi ra, Sở Dục cùng Quân Ninh ngoài điện nhanh chóng xoay quanh, nhìn thấy Sở Diễm an ổn nằm lại long sàng mới coi như yên tâm.

Thiên Dao ngồi ở bên giường, thật cẩn thận băng bó miệng vết thương cho Sở Diễm. Sở Diễm khẽ cúi đầu, khóe môi mỉm cười, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người nàng.