Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 254




Sau đó, Thiên Dao lệnh người trình vật chứng lên, là một góc áo của Tiết Đức Hải.

“Tiết Đức Hải, ngươi còn gì để nói!” Thiên Dao gõ mạnh phiến gỗ trên bàn, sắc mặt tái nhợt thật sự nghiêm túc.

“Bản công tử căn bản không biết bọn họ, bọn họ rõ ràng vu tội ta.” Tiết Đức Hải một mực khẳng định, ngầm liếc mắt phụ thân, phát hiện phụ thân cùng tỷ tỷ mang bộ dáng lão luyện nơi đó, trái tim mới nhẹ nhõm. Hắn là nhi tử độc nhất trong nhà, thuở nhỏ được phụ mẫu tỷ tỷ nuông chiều, biết phụ thân tỷ tỷ tuyệt sẽ không bỏ quên hắn không quan tâm.

“Đôi phu thê cùng nữ tử này, bản tướng quân trái lại nhận ra.” Tiết tướng quân ở một bên đúng lúc mở miệng, vẫn dáng vẻ trấn định tự nhiên như cũ.

“Ồ..? Đại tướng quân nhận ra?” Thiên Dao chợt nhíu mày.

“Trước đó mấy ngày, lão hán này mang theo nữ nhi tới cửa vòi tiền, nói là nếu không cho ngân lượng sẽ tố giác con ta làm nhục khuê nữ bọn họ. Bản tướng quân cũng muốn dàn xếp ổn thỏa liền cho chút tiền bạc để đuổi bọn họ đi. Ai ngờ đâu được mấy ngày sau, bọn họ lại tới cửa đòi tiền, lão phu nhất thời tức giận mới đuổi bọn họ ra ngoài. Lão hán này ở đế đô có tiếng là mê cờ bạc, thua tiền liền bắt đầu đi lừa gạt, không nghĩ tới hôm nay lại khi dễ đến tận trên đầu tướng quân phủ, để con ta vô duyên vô cớ bị tai bay vạ gió.”

“Không, không phải, đại nhân.” Lão hán nước mắt ngang dọc, cả đời ông giữ khuôn phép, làm sao lại bị người oan uổng thành dân cờ bạc chứ.

Thiên Dao ngầm kinh hãi, không nghĩ tới Tiết tướng quân lại dùng chiêu thức ám tàng này, nàng quả thật khinh địch rồi. Nàng cúi đầu, ngầm phân phó vài câu với nha dịch bên cạnh, nha dịch gật đầu, lặng lẽ rời đi.

“Tiết tướng quân cùng Bình Nhi bên nào cũng cho mình là phải, tổng cũng phải đưa ra chứng cứ mới có thể làm người tin phục.”

“Người đâu, đưa người làm chứng lên cho bản tướng quân.” Tiết tướng quân khoát tay, rất nhanh, vài người khom người lảo đảo tiến vào, quỳ gối trên công đường.

Mấy người đó theo thứ tự là gia nô Tiết phủ, người làm ở đổ phường và ông chủ hiệu cầm đồ. Gia nô Tiết phủ chứng thực cả nhà Bình Nhi đích xác từng đến Tiết phủ gây rối, mà người đổ phường làm chứng lão hán là khách quen của đổ phường, hơn nữa chơi mười thua chín. Ông chủ hiệu cầm đồ lại bày ra danh sách đồ lão hán cầm, chứng thật lão hán thường xuyên lui tới hiệu cầm đồ, không phải là người làm ăn chân chính.

“Các ngươi, các ngươi ngậm máu phun người.” Lão hán tức giận đến đấm ngực bồm bộp, lớn tiếng hô “Oan uổng, oan uổng quá.”

Thiên Dao nhíu mi suy nghĩ, trong lúc trầm mặc, chỉ cảm thấy một ánh mắt thâm thúy đang nhìn chằm chằm mình, ngước mắt lại đón nhận ánh mắt Sở Diễm. Mắt phượng tuyệt mỹ sâu thẳm khiến cho nàng không nhìn ra được nửa phần hỉ nộ. Thiên Dao âm thầm kinh hãi, chỉ cho là, hắn thất vọng về nàng rồi.

“Người đâu, lấy bút mực.” Thiên Dao lệnh cho người mang bút mực đưa cho hai gia đinh, lệnh cho bọn họ viết xuống từ đầu đến cuối chuyện tình cả nhà Bình Nhi đến Tiết phủ đòi tiền. Hai người cúi đầu viết, sau thời gian nửa chén trà, lục tục dừng bút trình lời khai lên. Vậy mà hoàn toàn y chang nhau không khác gì.

Thiên Dao khóa chặt mi tâm, lời khai của bọn họ đích thực là không chê vào đâu được. Mà thường thường, càng hoàn mỹ lại càng làm cho người ta khả nghi. Lúc này, nha dịch vừa mới đi giờ đã quay về mang theo chứng cứ mới.

Là hàng xóm và người bệnh từng nhận trị liệu của lão hán hàng ngày, bọn họ đều có thể làm chứng, lão hán là người làm ăn giữ khuôn phép, trị bệnh cứu người, tại quê nhà danh tiếng rất tốt. Như vậy, hai bên đều có chứng cứ, nhất thời rơi vào cục diện bế tắc.

“Người đâu, truyền ma ma nghiệm thân trong cung.” Thiên Dao lại nói, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào nhân chứng vật chứng sau cùng.

“Lão nô tham kiến đại nhân.” Ma ma kia quỳ trên đại đường, vẻ mặt nghiêm nghị.

“Ma ma, bà nói kết quả nghiệm thân của Bình Nhi đi.” Thiên Dao lo lắng trong lòng, cũng không lãng phí thêm thời giờ.

“Hồi bẩm đại nhân, nàng này đích thực đã không còn là xử nữ, nhưng những vết bầm tím trên người nàng không phải do vùng vẫy gây ra mà là tự mình làm mình bị thương lưu lại. Có lẽ không phải là do người hoan hảo lúc đó lưu lại, hơn nữa, trên người nàng cũng không tìm thấy chứng cứ cường bạo phi lễ.” Ma ma nói xong đâu ra đấy, mà lời này vừa nói ra không chỉ có cả nhà Bình Nhi, mà ngay cả Thiên Dao cũng không cách nào bình tĩnh rồi. Lời chứng này của bà so với trước rõ ràng không giống.

“Ma ma sợ là nhớ nhầm rồi chăng, khẩu cung của bà lần trước không phải như vậy.” Thiên Dao trầm giọng nói, nhưng sớm đã không còn bình tĩnh lúc nãy.

“Là đại nhân hiểu sai rồi, lời khai của lão nô lần trước chỉ nói rõ nàng này không còn là xử nữ, cũng không thể chứng minh cho cái khác, càng không thể nào nói rõ, người cùng nàng hoan hảo nhất định là Tiết công tử.” Ma ma này ở trong cung đã lâu, cục diện lớn nào lại chưa thấy qua, không nhanh không chậm nói.

Chuyện tiếp sau đó, đã là chuyện đã định, Thiên Dao ngay cả năng lực phản kháng cũng không có. Góc áo Bình Nhi kéo rách từ trên người Tiết Đức Hải kia, người hầu Tiết gia đều phủ định không phải vật của công tử nhà mình, lại hoàn toàn tìm không thấy chứng cứ phản bác. Bình Nhi bị quy tội vu khống, phạt trượng 100 bản, bản gỗ từng cái từng cái rơi trên người thiếu nữ đơn bạc, từng tiếng kêu thê lương thảm thiết, giống như lưỡi dao sắc bén vô hình đâm từng nhát vào trái tim Thiên Dao.

Đánh xong 100 trượng, Bình Nhi dĩ nhiên không còn hơi thở, phu phụ già kia đau đớn vì mất ái nữ, đau lòng khôn xiết, ở trên công đường gào khóc thảm thiết không ngừng. Lão hán lảo đảo đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu, ngửa đầu lên trời cao khóc hô: “Vương đạo ở đâu, thiên lý ở đâu.” Nói xong, liền xông vào cột nhà trên công đường, trán đụng vào cột cứng, một tiếng ‘bốp’ vang lên xong, thân thể liền xụi lơ trượt xuống.

Lão bà khóc đến cuồng loạn, trong mắt bao trùm tuyệt vọng và tang thương, từng chút một, gian nan bò tới thi thể trượng phu cùng nữ nhi. Mà chỗ xẹt qua thi thể là một vệt máu đỏ chói mắt.

Đầu Thiên Dao đau muốn nứt ra, chỉ cảm thấy khắp thế gian đều là màu đỏ tươi, khuôn mặt đắc ý của Tiết tướng quân cùng Tiết Đức Hải vẫn không ngừng lắc lư trước mặt nàng, làm gì cũng không xua đi được.

Ánh mắt lạnh như băng của nàng rơi trên người Sở Diễm, là thất vọng nói không nên lời, hoặc giả là không thể tin. Mà hắn cũng nhìn lại nàng, trong mắt phượng cũng là thâm trầm nàng nhìn không thấu được.

A, Thiên Dao cười khổ, nàng tự nhận tính toán tường tận, kết quả mới phát hiện, nàng vẫn chỉ là quân cờ trong tay tùy hắn thao túng mà thôi. Hắn cho nàng hi vọng, cũng vô tình xé bỏ toàn bộ. Lão ma ma trong cung kia chỉ có thể là người của đế vương, nghe theo sai sử của hắn, từng bước một dụ nàng rơi vào cạm bẫy. Nàng vẫn ngây ngốc cho rằng, tính toán không chút sơ hở, kỳ thật, ban đầu nàng đã sai rồi, mà một bước sai toàn bộ đều sai.

Tiết gia là gì? Là quyền thế tay cầm trọng binh. Mà Tiết Oánh lại là gì? Là nữ nhân hắn sủng ái. Thiên Dao nghĩ, chỉ sợ trên đời này chỉ có nàng là nữ nhân ngốc nghếch như vậy mới có thể tin ‘Thiên tử phạm tội, tội như thứ dân.’

Nàng không biết chính mình rời khỏi công đường như thế nào, vô tri vô giác rời khỏi Đại Lý tự, chẳng có mục đích đi lại trên đường phố phồn hoa. Quan bào đỏ thẫm kéo dài sau người, bộ dạng ngay ngắn, gương mặt lại trắng bệch vô lực, giống như tượng gỗ bị rút đi linh hồn vậy. Bên cạnh thỉnh thoảng có người chỉ trỏ, Thiên Dao cười lạnh trong lòng, chức quan phụ mẫu này của nàng quả nhiên đáng bị mắng.

Bên tai từ từ an tĩnh lại, hơi bất tri bất giác đã đi đến một ngõ tắt nhỏ yên lặng, Thiên Dao chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, trước mắt bắt đầu mơ hồ, giống như thật sự đi tới tận cùng. Nàng dựa vào vách tường băng lãnh, thân thể từ từ trượt xuống nhưng chưa tiếp đất, ngược lại bị một đôi tay rắn chắc tiếp được, kéo vào trong ngực ấm áp.

Thiên Dao có khoảnh khắc kinh ngạc, ngước mắt, đương nhiên thấy rõ người tới là ai, cảm xúc trong nháy mắt không khống chế được. Xụi lơ vô lực chuyển biến thành băng lãnh cùng tuyệt vọng, như lưỡi dao sắc bén, gằn từng tiếng một có thể xuyên thủng lòng người. “Sở Diễm, bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra, đừng chạm vào ta.”

Lúc này, Sở Diễm đã cởi long bào minh hoàng toàn thân ra, cẩm bào xanh nhạt trong sắc sương cực kỳ phiêu miểu. Hắn cũng không buông tay, cánh tay vòng trên eo nàng ngược lại thu lại càng chặt. “Rốt cục đã chịu gọi tên ta sao? Dao Nhi, nàng vẫn còn mê lạc đến bao giờ mới chịu theo ta về nhà.”

“Về nhà?” Thiên Dao châm biếm cười to, “Quay về bên cạnh ngươi, tiếp tục cho ngươi tính kế, tiếp tục nhìn hình ảnh máu tanh không ngừng diễn ra bên cạnh ngươi, tiếp cùng cùng nữ nhân hậu cung của ngươi đấu đến ta sống ngươi chết sao? Sở Diễm, lần đầu tiên ta thấy vui mừng vì đã quên được ngươi, quên tất cả thuộc về ngươi. Từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không còn liên quan gì nữa.” Nàng dùng lực tránh thoát hắn, lại bị lực đạo quá mạnh của hắn một lần nữa ấn vào vách tường băng lãnh.

Thân thể mềm mại bị đánh mạnh, đau xót tăng lên mà trong mắt Thiên Dao lại không còn nước mắt.

“Thẩm Thiên Dao, thu hồi lời nàng vừa mới nói. Nếu không, người chết không chỉ là phụ nữ nhà kia.” Hắn thật sự bị nàng chọc giận, mắt đỏ ngầu, gắt gao tiếp sát nàng, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói. “Nguyệt Nga phải chết, Dương cô cô của nàng phải chết, còn có Đỗ Tử Mặc nằm trên giường kia cũng phải chết. Tội khi quân, nàng quả thật tưởng là trò đùa sao! Nàng muốn càn quấy, ta tùy ý nàng, nhưng mà Thiên Dao, phải có chừng mực.”

Thiên Dao cười càn rỡ, trong nụ cười là toàn bộ chua xót. Nàng thật sự rất muốn khóc lớn một trận, nhưng hai mắt lại khô khốc vô cùng. “Hay cho cái tội khi quân! Thẩm Thiên Dao ta là đầu sỏ gây tội, trước khi giết bọn họ, có phải ngươi nên xử tử ta trước mới đúng.”

“Thẩm Thiên Dao, nàng quả thật nghĩ rằng ta không dám, phải không?” Sở Diễm nhất thời không khống chế được, bàn tay ấn chặt lên yết hầu Thiên Dao.

Nàng cười, vậy mà thoải mái nhắm mắt lại. Hai hàng lệ trong suốt rốt cuộc chậm rãi rơi xuống, băng lãnh, nhiễm sương lạnh.

Bàn tay Sở Diễm run rẩy, lại từ từ buông ra. Tuy hắn chỉ dùng ba phần lực đạo nhưng giữa cần cổ mảnh khảnh của Thiên Dao vẫn hiện lên dấu vết mờ mờ. Sở Diễm chỉ thấy ngực co rút đau đớn, hắn vậy mà làm bị thương nàng. “Dao Nhi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý.” Hắn thấp giọng nỉ non, vùi đầu vào trong mái tóc nàng, tham lam hít lấy hương thơm duy nhất chỉ thuộc về nàng.

Mất đi nàng, mỗi một đêm hắn đều điên cuồng tưởng niệm nàng. Mà lúc này nàng gần trong gang tấc, hắn lại không khống chế được suýt nữa làm bị thương nàng. Chỉ là, nàng làm sao có thể nói lời tuyệt tình như thế, làm sao có thể nói, may mắn vì đã quên hết toàn bộ mọi chuyện giữa bọn họ. Chẳng lẽ nàng không biết, hắn cũng sẽ đau lòng sao.

“Buông ta ra, Sở Diễm.” Nàng run rẩy ưm một tiếng, vô tội mà bất lực.

Sở Diễm sợ lại tổn thương đến nàng, thoáng thả lỏng vài phần lực đạo trên cánh tay, nhưng vẫn như cũ khóa nàng ở trong lòng. Bàn tay mềm nhẹ nâng cằm nàng lên, đôi má Thiên Dao vẫn vương nước mắt, hắn cúi đầu, đau lòng hôn xuống. “Dao Nhi, nàng nghe ta giải thích. Hôm nay, cho dù có định tội Tiết Đức Hải cũng không cách nào xử tử hắn. Tiết gia nắm binh quyền, nếu xử lý không thỏa đáng, chỉ sợ sẽ xảy ra bạo loạn, dân chúng càng phải chịu khổ. Dao Nhi, đó chẳng lẽ là cái nàng hi vọng thấy sao?”

Ý thức Thiên Dao cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều, yếu ớt lắc đầu, hàm răng cắn chặt làn môi, “Nhưng ngươi vì sao không nói cho ta biết? Nếu ngươi nói cho ta biết, phụ nữ Bình Nhi cũng không phải chết rồi.”

Sở Diễm nhẹ cười, bàn tay dịu dàng vuốt ve gò má nàng, tấm mặt nạ da người mỏng nhạt kia, quả nhiên là vô cùng chướng mắt. “Dao Nhi của ta vẫn quá đơn thuần. Nếu như trẫm nói cho nàng biết trước, nàng làm sao có thể không để lộ ra chút dấu vết! Nếu muốn diễn kịch thì phải diễn cho thật. Đến như đôi phụ nữ kia, nàng cho rằng thật sự có thể bảo toàn cho bọn họ sao? Nếu như định tội Tiết Đức Hải, Tiết gia tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn họ, mà kết cục của bọn họ chỉ biết còn thảm hơn gấp 10 lần so với cái này.”

Thiên Dao trầm mặc, nàng thừa nhận, theo lời Sở Diễm, mặc dù tàn nhẫn, nhưng máu chảy đầm đìa là chuyện thực. “Chẳng lẽ, bọn họ cứ như vậy vô tội chết đi sao?”

“Muốn thành đại sự, có chút hi sinh là chuyện tất nhiên. Ngày đó phụ hoàng nâng đỡ Tiết gia, để ông ta giúp ta đăng cơ, lại không nghĩ rằng có một ngày Tiết gia sẽ trở thành chướng ngại của ta. Người tính chung quy cũng không bằng trời tính, việc chúng ta có thể làm cũng chỉ là tận sức làm trong khả năng, nghe theo mệnh trời. Tiết gia, sớm hay muộn cũng phải trừ.”

Biểu tình Thiên Dao vẫn ảm đạm như cũ: “Bỏ qua lần này chỉ sợ không còn cơ hội nữa.”

“Đồ ngốc.” Sở Diễm sủng nịch hôn lên làn môi mềm mại của nàng. “Chỉ khi giành được tín nhiệm của kẻ địch mới có thể cho hắn một đòn trí mạng. Dao Nhi, tin tưởng ta, ngày đó không còn xa.” Hắn nói xong, trong mắt chợt lóe lên sự sắc sảo.

Thiên Dao tựa hồ như nhớ tới cái gì, khẽ bĩu cánh môi mỏng: “Vậy còn Hiền phi nương nương của người thì sao? Người bỏ nàng được sao?”

Sở Diễm bất đắc dĩ bật cười, gắt gao ôm nàng vào trong ngực, vùi đầu trên mái tóc nàng, trầm thấp nỉ non bên tai: “Nữ nhân duy nhất trên đời này mà ta không nỡ, chỉ có một, nàng tên Thẩm Thiên Dao.”

Hắn còn nói: “Dao Nhi, nàng biết không? Chuyện ngu xuẩn nhất cuộc đời này Sở Diễm ta làm chính là vì một nữ nhân mà khơi mào chiến tranh, khói lửa triền miên, dân chúng lầm than. Nhưng ta chưa bao giờ hối hận. Nếu ta không làm gì vì nàng, ta đây căn bản không xứng để yêu nàng.”

Thiên Dao trốn trong ngực hắn lại nhàn nhạt cười, cực kỳ hạnh phúc.