Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 248




Đỗ Tử Mặc cùng Nguyệt Nga bị quấy nhiễu, lật đật xuống giường. Nguyệt Nga nhìn thấy Tiết Đức Hải, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch, chỉ trốn ở trong lòng Đỗ Tử Mặc, không dám tiến lên.

“Tiết công tử, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của phu thê người ta, tiểu điếm nếu có chỗ nào đắc tội, mong Tiết công tử bao dung, đừng chậm trễ phu thê người ta……” Ông chủ vẻ mặt cười cười, lại bị Tiết Đức Hải một cước đá văng ra.

“Đồ hỗn trướng, chuyện của bản thiếu gia mà ông cũng dám quản! Chán sống có phải không!” Tiết Đức Hải tức giận mắng, ánh mắt dâm loạn vẫn dán trên người Nguyệt Nga. Tay sai đi theo hắn đều là tâm phúc thường ngày, đương nhiên hiểu rõ tâm tư Tiết đại thiếu gia, hai đại hán tiến lên một tay tách Nguyệt Nga cùng Đỗ Tử Mặc ra.

“Các ngươi muốn làm gì? Buông nương tử ta ra. Ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử há lại cho ngươi làm càn.” Đỗ Tử Mặc nói lời chính nghĩa, mặc dù hắn vùng vẫy nhưng không thể làm gì. Vô dụng nhất chính là thư sinh.

Tiết Đức Hải cười ha ha, “Thiên tử? Ngươi cũng nghe ngóng thử, ta chính là tiểu cựu tử của đương kim thiên tử, ai có thể làm khó dễ được ta! Các ngươi sẽ không thật sự cho rằng thiên tử phạm pháp cùng thứ dân đồng tội chứ hả!”

“Cho dù ngươi là hoàng thân quốc thích cũng không thể vô pháp vô thiên. Mau thả nương tử ta ra, nếu không, ta… A!” Lời Đỗ Tử Mặc còn chưa dứt, đã bị tên tay sai đè trên đất, đầu kề sát trên mặt đất thô ráp, kế tiếp, đó là quyền cước vào người. Đỗ Tử Mặc cuộn mình trên đất, gần như không có sức chống đỡ. Nguyệt Nga thất kinh, tiến lên nhào vào trên người hắn, sợ tới mức khóc không ngừng.

“Dừng tay, các ngươi mau dừng tay, buông phu quân ta ra.”

“Buông hắn ra? Chỉ cần ngươi hầu hạ ta vui vẻ, ta đương nhiên sẽ tha hắn.” Tiết Đức Hải cười dâm tà, một tay kéo Nguyệt Nga lên khỏi đất, quăng lên trên giường. “Tiểu tử, hôm nay đại gia sẽ dạy bảo ngươi thật tốt, động phòng thế nào.”

Hắn không nói gì áp Nguyệt Nga dưới thân, động thủ bắt đầu xé rách y phục trên người Nguyệt Nga. Nàng ra sức phản kháng, khóc kêu hô cầu xin không ngừng, mà Tiết Đức Hải lại càng trở nên hưng phấn, tiếng cười quỷ dị của mấy tên tay sai trong phòng càng lớn. Đỗ Tử Mặc bị người ép chặt trên đất, thân chịu trọng thương, vừa tức máu công tâm, trong miệng tràn ra một lượng máu tươi.

Tiếng la khóc của Nguyệt Nga từ từ mỏng manh, thay vào đó chính là tiếng thở dốc nặng nề của Tiết Đức Hải. Đỗ Tử Mặc tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt băng lãnh hòa cùng máu tươi trong ngực.

Không biết qua bao lâu, Tiết Đức Hải mới thỏa mãn rời khỏi thân thể Nguyệt Nga, tiện tay nhặt lên áo choàng trên đất mặc lên người, lúc đi qua bên cạnh Đỗ Tử Mặc vẫn còn không quên dùng mũi chân đá đá mặt hắn. “Thật đúng là hoàng hoa khuê nữ, nể tình nữ nhân ngươi hầu hạ ta thật thoải mái, gia hôm nay tạm tha cho các ngươi, nghe nói ngươi là sĩ tử, khà khà, ngày khác nếu như trúng Trạng Nguyên, đừng quên dạy bảo hôm nay của ta với ngươi.”

“Hắn nếu có thể trúng Trạng Nguyên, huynh đệ chúng ta chính là thiên hoàng lão tử rồi.” Mấy tên tay sai cười ha ha, buông lỏng kiềm chế với Đỗ Tử Mặc.

Đỗ Tử Mặc tuy là thư sinh nhưng cũng thanh cao kiêu ngạo. Trên giường, Nguyệt Nga y phục hỗn độn, má dính đầy nước mắt, thân thể cuộn mình trong góc, giống như con rối rách mướp. Đỗ Tử Mặc đau đớn trong lòng không chịu nổi, hít một hơi xông tới Tiết Đức Hải, “Tiết Đức Hải, ta liều mạng với ngươi.”

“Muốn chết.” Tiết Đức Hải xoay người lại, đá một cước vào ngực Đỗ Tử Mặc. Đỗ Tử Mặc là thư sinh văn nhược, Tiết Đức Hải nhưng là nhi tử đại tướng quân, thuở nhỏ học võ, toàn thân là công phu. Thân thể Đỗ Tử Mặc bay ra ngoài một trượng, lưng va vào cột nhà cứng rắn, trong miệng trào ra máu tươi sềnh sệch.

“Thật sự là muốn chết!” Tiết Đức Hải khinh thường nhổ một ngụm nước miếng, dẫn theo tay sai rời khỏi, hoàn toàn không để ý sống chết của Đỗ Tử Mặc.

“Biểu ca, huynh làm sao vậy, biểu ca.” Nguyệt Nga khó khăn lao xuống giường, bò đến bên người Đỗ Tử Mặc, ôm thân thể nhuốm máu của hắn vào trong ngực, khóc không thành tiếng.

Đỗ Tử Mặc vô lực thở dốc, run rẩy vươn tay vuốt ve đôi má tràn đầy nước mắt của Nguyệt Nga, khóe môi nở nụ cười chua xót. “Nguyệt Nga, đừng khóc, là biểu ca vô dụng, không thể bảo hộ muội chu toàn.”

“Là lỗi của Nguyệt Nga. Nguyệt Nga không nên đi Bảo Hoa tự dâng hương, không nên trêu chọc Tiết Đức Hải. Biểu ca, là Nguyệt Nga hại huynh.” Nguyệt Nga ôm chặt thân thể đơn bạc của Đỗ Tử Mặc, chỉ cảm thấy thân thể hắn ở trong ngực từ từ băng lạnh. Nguyệt Nga không ngừng run rẩy, sợ hắn nhắm hai mắt lại.

“Biểu ca, huynh cố gắng lên, Nguyệt Nga đi tìm đại phu cho huynh.” Nguyệt Nga muốn đứng dậy, lại bị Đỗ Tử Mặc trở tay cầm lấy cánh tay nàng.

“Nguyệt Nga, đừng đi.” Hắn dùng lực thở hổn hển, sợ nàng vừa đi hắn liền không còn được gặp lại nàng, “Nguyệt Nga, dường như trước giờ ta chưa từng nói với muội, cho tới nay, trong lòng ta có muội, chúng ta là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, vốn tưởng rằng có thể bên nhau cả đời… Chỉ tiếc, duyên phận chúng ta mỏng manh, ta không thể lại ở cạnh muội.” Đỗ Tử Mặc lại ho ra một bụm máu lớn, chỉ là máu tươi rơi vào hỉ phục đỏ thẫm nhưng lại nhìn không ra.

“Nguyệt Nga đã là tàn hoa bại liễu, không xứng với biểu ca.” Nguyệt Nga tựa đầu vào trong ngực Đỗ Tử Mặc, run rẩy khóc.

“Nguyệt Nga, trong lòng ta muội là xinh đẹp nhất, thuần khiết…” Giọng nói Đỗ Tử Mặc càng ngày càng mỏng, sau cùng, mất đi hơi thở trong lòng Nguyệt Nga. Trán Nguyệt Nga dán trên sườn mặt băng lãnh của hắn, nước mắt im lặng chảy xuống, dung hợp với máu Đỗ Tử Mặc ở cùng một chỗ.

Lúc Thiên Dao cùng Dương Vân gấp gáp trở về, đập vào mắt chính là hình ảnh thê thảm này. Nguyệt Nga y phục không chỉnh tề ôm thi thể Đỗ Tử Mặc, ánh mắt đờ đẫn rơi vào một chỗ. Dưới thân bọn họ là một bãi máu lớn, cùng tân phòng đỏ tươi hoà thành một thể, nhìn mà thấy ghê người.

“Xảy, đã xảy ra chuyện gì?” Thiên Dao ám khàn nói, Dương Vân kéo tiểu nhị của khách điếm tới, mới đại khái biết được sự tình.

“Tiết Đức Hải, thật sự không bằng cầm thú.” Thiên Dao nổi cơn thịnh nộ, phất tay áo xoay người. Dương Vân bỗng nhiên cảm thấy không ổn, bước nhanh ra ngoài.

Trước cửa phủ Tiết đại tướng quân, Dương Vân mới kịp ngăn Thiên Dao lại, lúc này hai mắt Thiên Dao đỏ ngầu, tay nắm chặt thành quyền, toàn thân hàn khí, còn lạnh hơn tuyết rơi ban đêm khiến người sợ hãi. Bất luận kẻ nào thấy được một màn vừa rồi đều khó có khả năng thờ ơ. Huống chi, tính tình Thiên Dao vốn chính nghĩa.

“Thiếu chủ, đừng nên hành sự kích động. Phủ đại tướng quân há là nơi người có thể tùy tiện xông loạn, huống chi, nếu như thiếu chủ chính tay đâm chết Tiết công tử, làm sao có thể toàn thân mà lui? Bỏ mạng vì loại cầm thú này, không đáng.” Dương Vân chắn trước người Thiên Dao, trầm giọng nói.

Hai tròng mắt Thiên Dao gắt gao nhìn chằm chằm cửa lớn phủ tướng quân đóng chặt, nàng hận không thể đem tên súc sinh Tiết Đức Hải kia ra đông lạnh thành kem que.

“Chẳng lẽ cứ như vậy buông tha hắn ta sao? Hắn chà đạp Nguyệt Nga, hại chết Đỗ Tử Mặc.”

“Thiếu chủ, người nghe thuộc hạ đi, cái gọi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt.” Dương Vân cầm cánh tay Thiên Dao, sợ nàng nhất thời không khống chế được, nhảy vào trong phủ tướng quân.

“Lưới trời tuy thưa?” Thiên Dao thê lãnh cười, “Nếu như ông trời có mắt, vì sao Tiết Đức Hải không gặp báo ứng, Đỗ Tử Mặc lòng mang thiên hạ, Nguyệt Nga đơn thuần thiện lương, lại không duyên cớ gặp phải tai họa ngập đầu như vậy!”

Dương Vân bất đắc dĩ một lần nữa than thở, “Tiết gia chẳng qua là nhất thời đắc thế, người không phải thường nói, vật cực tất phản, thiên đạo luân hồi sao? Không phải không báo, mà là thời điểm chưa tới. Thiếu chủ, người nghe thuộc hạ đi, chúng ta hiện tại không thể trêu chọc Tiết gia. Tiết đại tướng quân tay cầm trọng binh, lại là hoàng thân, ngay cả hoàng thượng cũng phải cho ông ta ba phần mặt mũi.”

“Hoàng thượng?” Thiên Dao thê lương cười, sắc mặt trắng bệch như giấy. “Đây là thiên hạ của Sở Diễm sao? Ỷ mạnh hiếp yếu, có oán không chỗ tố, đây là thái bình thịnh thế trong mắt mọi người sao? Hắn dùng cái gì làm minh quân.”

“Nước quá trong ắt không có cá, hoàng thượng tự nhiên cũng có chỗ bất đắc dĩ và dụng tâm của hoàng thượng. Thiếu chủ, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hiện nay việc cấp bách không phải báo thù mà là Đỗ công tử cùng Nguyệt Nga…”

“Nguyệt Nga! Không xong rồi!” Thiên Dao cả kinh, nhanh chóng chạy về khách điếm. Nhất thời nộ hỏa công tâm nhưng lại xem nhẹ Nguyệt Nga, Đỗ Tử Mặc vừa chết, Nguyệt Nga chỉ sợ sẽ không sống tạm trên đời, nàng không thể để cho sinh mệnh vô tội kia trôi đi.

Lúc trở lại khách điếm, cửa tân phòng đóng chặt, trên song cửa sổ là ảnh ngược của ngọn nến mờ nhạt, toàn bộ an tĩnh như thường, bình tĩnh gần như quỷ dị. Thiên Dao đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Đỗ Tử Mặc an tĩnh nằm trên giường hỉ, trên người vẫn là bộ hỉ phục nhuốm máu kia, nhưng vết máu nơi hai gò má đã được chà lau sạch sẽ, tuấn nhan trắng nõn.

Thiên Dao ngồi xuống bên mép giường, đầu ngón tay trắng nõn đặt lên mạch cổ tay Đỗ Tử Mặc, ngạc nhiên phát hiện còn hơi thở, mặc dù hơi thở mỏng manh nhưng nàng có thể xác định Đỗ Tử Mặc vẫn còn sống, chỉ là nội thương quá nặng, lại tức máu công tâm. Hiện giờ chẳng qua là còn sót lại một hơi tàn, cũng có khả năng cả đời này không cách nào tỉnh lại, cho dù còn sống lại không khác gì chết.

Trong phòng, vẫn không nhìn thấy Nguyệt Nga, nhưng Thiên Dao nghĩ nàng nhất định sẽ không rời khỏi Đỗ Tử Mặc, “Cô cô, đi tìm Nguyệt Nga đi, chắc là muội ấy chưa đi xa.”

“Được.” Dương Vân gật đầu đáp lời, đi vào gian trong, sau đó, đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, “Nguyệt Nga, Nguyệt Nga cô nương!”

Thiên Dao lại cả kinh, nhanh chóng bước vào phòng trong, phát hiện thân thể Nguyệt Nga treo trên xà nhà. Dương Vân ôm lấy thân thể Nguyệt Nga, tốn chút sức lực, hai người mới ôm Nguyệt Nga xuống được. May mà các nàng tới đúng lúc, Nguyệt Nga nặng nề ho khan vài tiếng, sau đó thanh tỉnh.

“Vì sao không cho muội chết, biểu ca đã chết, thân thể Nguyệt Nga rách nát đã không còn luyến tiếc gì.” Nguyệt Nga nằm trong ngực Thiên Dao, bất lực khóc. Nàng hận, hận vận mệnh trêu người, vốn tưởng rằng hạnh phúc đã đến, thế nhưng ngày hạnh phúc nhất của nàng lại trong chớp mắt biến thành ác mộng, hỉ đường thành linh đường, quả nhiên là vô cùng trào phúng.

“Cô nương ngốc, cô còn trẻ, còn có một con đường thật dài để đi.” Dương Vân thở dài an ủi.

Nguyệt Nga bất lực lắc đầu, nước mắt càng chảy dữ dội, “Nguyệt Nga đã đi đến cuối đường, phía trước, đã không còn đường để đi.”

Thiên Dao đưa tay giúp Nguyệt Nga lau nước mắt, ánh mắt kiên định mà quyết tuyệt, “Nguyệt Nga, nói cho ta biết, chết như vậy, muội thật sự cam tâm sao? Thù lớn chưa trả, muội cứ như vậy để cho hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”

“Nguyệt Nga không cam lòng.” Nguyệt Nga điên cuồng rống một câu, khóc đến khổ sở. “Nhưng muội có thể làm gì, muội là một nữ tử yếu đuối, làm thế nào báo được huyết hải thâm thù! Tiết Đức Hải là nhi tử Tiết đại tướng quân, cho dù không phải quan lại bao che cho nhau, nhưng người bo bo giữ mình cũng tuyệt không ai dám trêu chọc Tiết gia, chẳng lẽ muốn muội cáo trạng lên hoàng thượng sao? Nữ nhi Tiết gia là người bên gối hoàng đế, ai lại uổng công đi xem oan khuất cho muội.”

“Nguyệt Nga, công đạo ở trong lòng người. Ta sẽ không để cho Đỗ huynh và muội không duyên cớ chịu oan, nếu như muội nguyện ý, liền cùng ta báo thù cho Đỗ huynh, nếu như không nguyện,” Thiên Dao chỉ lụa trắng treo trên xà nhà, “Muội có thể tiếp tục tìm chết, ta tuyệt không ngăn cản muội.”

“Thật sự có thể báo thù cho biểu ca sao?” Hai tròng mắt Nguyệt Nga chớp động ánh sáng hy vọng.

“Sẽ cực kỳ khó khăn, nhưng không thử thì sao có thể cam tâm.” Thiên Dao nắm lấy tay Nguyệt Nga để truyền cho nàng sức mạnh cùng niềm tin.

“Được, muội tin tỷ.” Nguyệt Nga lau nước mắt trên mặt, ánh mắt kiên định.

Thiên Dao dẫn nàng đến bên giường Đỗ Tử Mặc, cũng nói cho nàng, Đỗ Tử Mặc mặc dù còn một hơi thở nhưng có thể vĩnh viễn không cách nào tỉnh lại. Nguyệt Nga liền an tĩnh canh giữ bên cạnh giường hắn, cũng không nói gì thêm. Về chuyện báo thù, hai người cũng không đề cập lại, dù sao, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn.

Như vậy lại qua hai ngày, ân khoa yết bảng, Đỗ Tử Mặc đứng đầu bảng. Nhưng một người sống hôn mê bất tỉnh làm sao có thể làm Trạng Nguyên.

Vào đêm, Thiên Dao một mình ngồi trong sân, hờ hững thưởng thức tách trà xanh. Dương Vân đứng bên người nàng, nhíu mày hỏi: “Thiếu chủ, ngày mai thánh chỉ sẽ truyền xuống, Đỗ công tử chỉ sợ không cách nào tiếp chỉ, người tính toán làm thế nào?”

“Cô cô, đây đúng là một cơ hội.” Thiên Dao buông tách trong tay ra, nhạt giọng nói: “Dựa vào năng lực hiện tại của chúng ta, căn bản không cách nào đối kháng với Tiết gia, càng miễn bàn báo thù cho Đỗ huynh. Nếu như có danh hào Trạng Nguyên này, vào triều đình chúng ta mới có thể có cơ hội.” Thiên Dao đứng dậy, trong gió đêm gào rít, khoanh tay mà đứng. “Nếu thiên đạo bất công, ta muốn xoay chuyển càn khôn. Tiết gia, ta nhất định phải nhổ tận gốc, tuyệt sẽ không để cho bọn họ trở thành tai họa của Đại Hàn.”

Dương Vân không nói, trong lòng bàn tay toát mồ hôi dầm dề. Thiếu chủ từ trước đến nay quật cường, chuyện nàng quyết định tuyệt không thay đổi. Nhưng triều đình này há đơn giản như trong tưởng tượng của nàng như vậy. Hiện giờ, cũng chỉ có thể truyền tin tức về Thiên Sơn, thỉnh cung chủ định đoạt. Nếu gặp tình cảnh bất đắc dĩ cũng chỉ có thể vạch trần thân phận thiếu chủ, dựa theo tình ý Cảnh Khang đế đối với nàng, đương nhiên sẽ bảo hộ nàng chu toàn.

“Ý thiếu chủ là?” Dương Vân mở miệng hỏi, nhưng trong lòng đại khái cũng đã đoán được.

“Từ ngày mai trở đi, ta chính là Đỗ Tử Mặc.” Thiên Dao gằn từng tiếng, rõ ràng trả lời. “Thuật dịch dung của cô cô đã đến lúc dùng đến rồi.”