Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 237




“Nàng còn chưa tỉnh sao?” Nữ tử được gọi là Huệ phu nhân ngồi xuống bên cạnh giường, ánh mắt nhu hòa dừng ở nữ tử đang ngủ say trên giường. Nàng so với năm năm trước tựa hồ không có thay đổi gì, mỹ lệ không gì sánh nổi. Nếu như nàng là nam tử, chắc cũng phải động tâm.

“Phò mã gia mang về một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, công chúa đã nổi trận lôi đình, hận không thể để nàng vĩnh viễn không tỉnh lại a.” Thị nữ không e dè nói thầm.

“Không được nói bậy.” Huệ phu nhân nhẹ trách một câu, ánh mắt vẫn nhàn nhạt rơi trên người nữ tử đang ngủ say.” Có lẽ chỉ là tiềm thức nàng không muốn tỉnh dậy. Rời khỏi người thương, sống cũng không vui, chết cũng không ngại.”

“Nô tỳ ngu dốt, nghe không hiểu lời phu nhân nói.” Người Hung Nô phần lớn là nhanh mồm nhanh miệng lại không hiểu được lời lẽ nho nhã của người Trung Nguyên, nhưng nàng cực kỳ thích vị Huệ phu nhân này. Nàng là nữ tử phò mã gia mang theo từ Đại Hàn, phần lớn thời gian đều luôn luôn an tĩnh. Công chúa kiêu căng, mấy năm nay nàng chịu không ít khổ, lại không hề nói một câu trước mặt phò mã.

“Ngươi không cần hiểu, chăm sóc nàng cho tốt là được.” Huệ phu nhân bỏ lại một câu, đứng dậy liền rời đi. Thị nữ khom người đưa tiễn, thẳng một đường đưa nàng đến ngoài vườn. Mà lúc này, các nàng đều không chú ý tới, trên giường êm, hàng mi thon dài của nữ tử run nhẹ vài cái, lúc không có người mở đôi mắt sáng. Ánh mắt trong suốt, đâu nào có dáng vẻ mê mang.

Quả thực, nàng đã tỉnh dậy nhiều ngày, chỉ là sau khi tỉnh lại đầu óc trống rỗng, thậm chí ngay cả nàng là ai cũng không nhớ rõ rồi. Loại mơ hồ này khiến nàng không khỏi sợ hãi, trước lúc nàng chưa nghĩ ra đi con đường nào, nàng chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.

Mấy ngày nay, người nàng tiếp xúc, ngoại trừ thị nữ hầu hạ nàng cùng vị Huệ phu nhân lúc nãy, còn có công chúa kiêu ngạo. Mỗi lần nàng ta tới đều hất hàm sai khiến mắng mỏ một trận, cái gì mà cám dỗ, chỉ biết câu dẫn phu quân người khác. Cũng may công chúa vẫn là công chúa, chung quy vẫn có giáo dưỡng, cũng chưa nói ra lời quá khó nghe. Sau khi màn đêm buông xuống, canh giữ bên giường nàng liền đổi thành một nam tử, giọng nói của hắn cực kỳ ôn nhuận lại mang theo ham muốn chiếm hữu mãnh liệt. Hắn không ngừng gọi nàng ‘A Dao’. Nàng nghĩ, đó chắc là tên nàng rồi.

Mấy ngày sau, nàng đại khái biết rõ thân phận của mình, nàng hẳn là nữ nhân vị phò mã kia đưa từ bên ngoài về. Trong nhà phò mã đã có công chúa chính thê cùng thị thiếp, hơn nữa, theo như lời Huệ phu nhân vừa nãy, nàng nghĩ, trước khi đến nơi này, nàng có lẽ đã có người thương của mình, nhưng hắn là ai, ở nơi nào? Toàn bộ nàng đều không nhớ rõ.

Lúc thị nữ trở về, thấy nữ tử trên giường mở to đôi mắt sáng như ngọc, không khỏi vui mừng. “Phu nhân rốt cuộc tỉnh rồi, nô tỳ đi báo cho phò mã gia.”

Thiên Dao lạnh nhạt ngồi dậy, vẫn chưa đáp lời, xoay người xuống giường đi tới trước cửa sổ, nhẹ đẩy song cửa ra, ánh mắt tùy ý nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Đất bằng lạnh lẽo, nàng theo bản năng kéo lại y phục.

“A Dao sao lại đứng ở cửa sổ gió thổi, nếu như nhiễm phong hàn thì phải làm sao?” Bên cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó là lời nói trầm thấp của nam tử, mang theo hương vị thân thiết. Giọng nói này nàng quen thuộc, đã nhiều ngày mỗi khi đến chạng vạng giọng nói này lại xuất hiện. Quay đầu, dò xét về phía phát ra âm thanh, một nam tử cao lớn vững chãi, trái lại cực kỳ tuấn tú.

“A Dao.” Hắn thấp giọng gọi một tiếng, tới bên cạnh nàng, cánh tay thuận thế ôm lấy vòng eo của nàng.

Thiên Dao khẽ nhăn mi tâm, theo bản năng né tránh, ngước mắt đón nhận ánh mắt của nam tử, một lúc sau mới nhàn nhạt mở miệng, “Đây là đâu? Ngươi là ai? Ta là ai?” Liên tiếp nói ra ba câu hỏi, lại không hỏi quan hệ giữa bọn họ là gì, cực kỳ hiển nhiên, nàng đối với hắn không có hứng thú.

“Nơi này là biên cảnh Cô Thành, ta là Sở Hạo, nàng là A Dao… chúng ta là phu thê.” Sở Hạo thăm dò trả lời, đã thấy sự lạnh nhạt trong mắt nàng, lại không chút gợn sóng.

“Ừm.” Nàng tùy ý đáp lại, “Thực xin lỗi, ta không nhớ được. Ngươi có thể nói cho ta biết, đã xảy ra chuyện gì?” Trong mắt nàng chợt lóe lên tia sắc bén, nhanh như vậy ngay cả Sở Hạo cũng không thể thấy được. Nếu như không có câu nói kia của Huệ phu nhân: ‘Sống cũng không vui, chết cũng không ngại.’ Nàng có lẽ sẽ tin tưởng hắn, nhưng bây giờ, nàng đối với hắn đã nổi lòng nghi ngờ, đương nhiên đối với lời nói của hắn hơn phân nửa là không tin.

“Không sao, đều là lỗi của ta, là ta khiến nàng ủy khuất, mới bị thương mất đi trí nhớ.” Sở Hạo cầm bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng, cúi đầu xuống muốn hôn, lại bị Thiên Dao dùng lực giằng ra. Không khí lúc này trở nên ngượng ngập, Sở Hạo nheo nheo đôi mắt, ánh mắt dính chặt trên người nàng, phức tạp khiến người không rõ.

Thiên Dao vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ, chỉ thấp giọng đáp lại, “Ta không nhớ được, không quen.”

Sở Hạo khẽ than một tiếng, nhìn trong mắt nàng một mảnh mờ mịt, cuối cùng yên tâm vài phần. Đúng vậy a, hắn đang lo lắng gì chứ, nàng đã uống cỏ vong tình. Hiện tại, cái bọn họ cần bất quá chính là thời gian mà thôi. Mà hắn có cả đời để đợi nàng.

“Phò mã gia!” Người hầu hoảng hốt luống cuống mà vào, khom người đi tới trước người Sở Hạo, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng, lại nuốt xuống nửa câu sau.

Trong lòng Sở Hạo biết hẳn là đại quân Sở Diễm lại có động tĩnh, phất tay áo một cái nói với Thiên Dao, “Vi phu còn có chút công vụ phải xử lý, trễ chút sẽ trở lại thăm nàng.”

Thiên Dao không hề nói được, cũng không nói không được, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng hắn rời đi, trong mắt vẫn một mảnh thanh lãnh như cũ.

Sở Hạo chưa rời khỏi sân Thiên Dao đã thấy công chúa Bình Dương vội vàng mà đến, phía sau đi theo vài đứa nha hoàn tùy thân. “Nàng lại đến làm gì?”

“Nghe nói tâm can kia của chàng đã tỉnh dậy, bản công chúa đến xem, chẳng lẽ không được sao?” Ngữ điệu công chúa Bình Dương khinh mạn, toàn là ý trào phúng.

“Đại quân Đại Hàn đã đến dưới thành, bổn vương hiện tại không muốn tranh cãi với nàng, ngoan ngoãn quay về chỗ của nàng đi, đừng chọc giận ta.” Sở Hạo phân phó thị vệ bên cạnh đưa công chúa trở về, nhưng hiển nhiên đây là ý đuổi người. Đầu óc công chúa Bình Dương mặc dù không lanh lợi, nhưng cũng không đến mức lù đù hết thuốc chữa.

“Đừng cho là ta không biết, binh tới dưới thành còn không phải là do con hồ ly kia rước tới sao. Thiên tử Đại Hàn há là người bình thường, mối hận đoạt thê sao lại không trả thù! Mất đi hai thành phụ vương đã tức giận, nếu như chàng không biết tiết chế lại, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả ta cũng không bảo vệ được chàng.” Công chúa Bình Dương lớn giọng nói, nếu như không phải cách phòng Thiên Dao một khoảng, Sở Hạo thực hận không thể một chưởng lấy mạng nàng.

“Chỉ là một Hung Nô vương, bổn vương không coi vào mắt. Binh đến dưới thành thì sao, chỉ cần có Thiên Dao ở đây, Sở Diễm tuyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nàng hiện tại là bùa hộ mệnh của bổn vương. Còn về nàng, ngoan ngoãn một chút cho bổn vương, nếu không, nàng tự tìm mất mặt.” Sở Hạo lạnh giọng trách cứ vài câu xong liền phẩy tay áo bỏ đi.

Ngoài cửa viện, Huệ phu nhân cung kính đứng ở một bên, nhìn thấy Sở Hạo, hơi hơi khom người thi lễ.

“Coi chừng nàng ta, đừng để gây chuyện.” Sở Hạo thấp giọng phân phó, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại rõ ràng ôn nhu rất nhiều.

“Vâng.” Huệ phu nhân ấm giọng trả lời, xoay người hướng vào trong sân. Công chúa Bình Dương nhìn thấy nàng lại càng căm tức. Lúc nàng cùng Sở Hạo như keo như sơn, không hề biết có nữ nhân này tồn tại, mãi đến khi ban thưởng phong đất, nàng ta công khai đứng trước mặt mình, mới biết Sở Hạo lại còn có một thị thiếp yểu điệu.

“Trong vườn gió lớn, vẫn là mời công chúa trở về đi.” Huệ phu nhân hơi hơi cúi người thi lễ.

“Bớt giả bộ từ bi trước mặt bổn công chúa, bây giờ trong phòng có thêm một mỹ nhân tuyệt sắc, ta xem ngươi còn đắc ý tới khi nào. Nam nhân còn không phải đều là một dạng sao. Người Trung Nguyên các ngươi không phải có một câu, nói thế nào nhỉ: ‘Cười người hôm trước, hôm sau người cười’.” Bình Dương công chúa ôn hòa trào phúng.

Huệ phu nhân cười, nhưng lại không có chút buồn bực. “Người mới ấm, người cũ dày, gia luôn là người có phúc cùng hưởng, công chúa hà tất phải rước phiền não.”

“Ngươi…” Công chúa Bình Dương nhất thời nghẹn lời, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Bình Dương đi rồi, thị nữ sau người Huệ phu nhân không khỏi che miệng cười nhẹ, mở miệng nói, “Công chúa Bình Dương chưa từng làm khó dễ gì được phu nhân, Phò mã gia vẫn thương yêu phu nhân nhất, người ở trước mặt nàng ta hà tất phải nhân nhượng nhiều lần.”

Huệ phu nhân than nhẹ lắc đầu, “Nàng ấy chung quy là công chúa một nước, chúng ta cũng phải dựa vào nàng mới có vị trí riêng ở Hung Nô. Có thể chịu được thì chịu đi.” Vừa dứt lời, nàng quay đầu nhìn vào trong phòng, bên cạnh khung cửa sổ nửa mở rộng, Thiên Dao lười biếng dựa vào khung cửa. Gió thổi mấy sợi tróc trên trán nàng, nàng tùy ý dùng tay vén ra sau tai, lạnh nhạt giống như ánh trăng sáng trước khung cửa.

“Cô rốt cuộc tỉnh dậy rồi, mấy ngày nay trái lại làm gia lo lắng.” Huệ phu nhân đi vào trong phòng, cầm trong tay áo choàng lông nhung khoác lên vai Thiên Dao.

Thiên Dao khẽ nói câu cảm ơn, nhẹ cười với nàng, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.

“Nếu có gì muốn hỏi ta, cứ hỏi là được.” Huệ phu nhân cười nói.

Thiên Dao khẽ lắc đầu, “Nếu như các ngươi có tâm giấu diếm ta cái gì, ta dù có hỏi cũng không có được đáp án. Cô có thể không cần nói với ta cái gì, nhưng ta hi vọng mỗi một câu của cô đều là chân thật. Ta, muốn tin tưởng cô.”

Huệ phu nhân khẽ ngẩn người trong khoảnh khắc, hồi lâu sau mới cười hỏi, “Vì sao lại bằng lòng tín nhiệm ta? Cô đã mất đi trí nhớ, chúng ta chẳng qua chỉ là người xa lạ mà thôi.”

“Không có gì, chắc là trực giác chăng.” Thiên Dao khẽ giương khóe mắt, ánh mắt mờ mịt nhìn ra ngoài của sổ. Núi xa thăm thẳm, cảnh vật lúc chiều tà lại có một loại thê lương khó nói thành lời.

“Rất lâu trước kia, chúng ta đã quen biết rồi. Khi đó, cô pha một ly sương mai cho ta, hương vị kia, đến nay ta vẫn không quên.” Huệ phu nhân nhàn nhạt nói xong, giống như rơi vào hồi ức xa xăm, khóe môi đều là ý cười dịu dàng.

“Lúc đó, chúng ta đã định không phải quan hệ như thế này.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Huệ phu nhân lập tức thay đổi vài phần, “Cô…”