“Tẩu tẩu muốn đưa Thiên Dao đi đâu?” Nàng nhạt giọng hỏi.
Văn Tuệ khẩn trương nhếch phiến môi, trong mắt lại nhòe nước, run giọng nói, “Thiên Dao, thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta cũng là tình thế bất đắc dĩ…” Nàng còn chưa dứt lời, xe ngựa xóc nảy liên tục, tuấn mã phát ra một tiếng hí, sau đó trong nháy mắt dừng lại.
Thiên Dao bình tĩnh dựa thành xe, ánh mắt trói chặt trên người Văn Tuệ, “Là ai?” Nàng trầm giọng hỏi.
“Sở, Sở Hạo.” Văn Tuệ run giọng trả lời. “Hắn bắt Huệ Nhi rồi, ta cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
Sở Hạo! Thiên Dao chấn kinh. Tháng sáu tuyết rơi, trận chiến hoàng thành, hắn không phải tự vẫn trước quân lính sao? Chẳng lẽ, đó là thủ thuật che mắt để thoát thân của hắn! Đang lúc suy nghĩ, ngoài xe truyền đến tiếng la khóc tê tâm liệt phế của Huệ Nhi. Sắc mặt Văn Tuệ trắng bệch, liều lĩnh xốc màn xe nhảy xuống xe ngựa.
Bàn tay Thiên Dao nắm chặt thành quyền, đi theo nàng cùng ra ngoài xe. Bốn phía xe ngựa sớm đã bị một đội hắc y nhân bao vây, Ngự Lâm quân trong cung cùng thị vệ Thẩm phủ người ít không địch lại, mặc dù là cố thủ nhưng khoảng cách địch ta cách xa quá rõ ràng.
Trên tuấn mã màu đen cao lớn, Sở Hạo toàn thân trường bào đen. Năm năm không gặp, trái lại trầm ổn hơn nhiều so với sự ngạo mạn ương ngạnh ngày đó. Diện dung Thiên Dao bình tĩnh như mặt nước, bàn tay giấu ở sau người đã nắm chặt lại thành quyền.
“Nhiều năm không gặp, Vinh Thân vương vẫn khỏe chứ?”
Sở Hạo nheo mắt lạnh, từ trên cao nhìn xuống quan sát nữ tử tuyệt thế toàn thân sa y như tuyết. Thời gian năm năm xem như vẫn chưa lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên người nàng. Nàng vẫn như cũ đẹp đến kinh tâm, không nhiễm chút bụi trần thế gian, làm cho người ta cảm thấy đụng vào một chút là một loại khinh nhờn.
“Năm đó trên hoàng thành, Dao phi nương nương một khúc đông phong hoa đào quả thật khiến bổn vương cả đời khó quên.” Sở Hạo hừ cười một tiếng, trong giọng nói xen lẫn băng hàn. Năm đó, hắn mặc dù bị đánh bại, cũng không phải bại bởi Sở Diễm mà bại bởi một trận tháng sáu tuyết rơi kia. Cùng đường, hắn giả chết để lừa mọi người mới có thể tìm được đường sống. Năm năm, hắn không một khắc nào quên được nữ nhân Thẩm Thiên Dao này, là nàng làm loạn hết khuôn phép dự định của hắn, cải biến nhân sinh của hắn. Cho nên, hắn nhất định bắt nàng dùng một đời hoàn lại.
“Vinh Thân vương thật biết nói đùa. Không biết vương gia mời Thiên Dao đến đây là vì việc gì?” Thiên Dao vẫn duy trì sự lạnh nhạt bình tĩnh.
Sở Hạo cao giọng cười to, một lát sau mới nói, “Bổn vương chờ ngày này, chờ ròng rã năm năm, Thẩm Thiên Dao, bây giờ, nàng đừng mơ chạy khỏi lòng bàn tay bổn vương.”
“Sở Hạo, ngươi đáp ứng ta chỉ cần ta đưa Thiên Dao tới sẽ thả Huệ Nhi của ta, ngươi mau trả nữ nhi lại cho ta!” Văn Tuệ khàn giọng kiệt lực mở miệng, ánh mắt vẫn nhìn theo Huệ Nhi bị hắc y nhân khống chế.
“Có thể trả nàng lại cho ngươi hay không vậy phải xem biểu hiện của Dao phi nương nương rồi!” Sở Hạo phất tay áo với hắc y nhân ở phía sau, hắc y nhân liền xách tiểu Huệ Nhi đi lên, bàn tay to như gọng sắt gắt gao chế trụ ở trên cần cổ mảnh khảnh của Huệ Nhi. Huệ Nhi chung quy vẫn còn nhỏ tuổi, sợ tới mức khóc lớn không ngừng.
Hài tử vừa khóc, trái tim của Văn Tuệ liền tan nát, bất chấp hết thảy quỳ rạp xuống trước mặt Thiên Dao. “Dao phi nương nương, van cầu người cứu lấy Huệ Nhi của ta đi. Người luôn yêu nó nhất mà, nhất định không đành lòng trơ mắt nhìn nó chịu khổ, Huệ Nhi của ta, nó vẫn còn nhỏ như vậy.”
Thiên Dao cúi đầu nhìn Văn Tuệ quỳ ở trước mặt, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Huệ Nhi cách đó không xa. Nàng làm sao nhẫn tâm để Huệ Nhi chịu khổ chứ. Nàng có thể thông cảm cho tâm trạng của Văn Tuệ, nhưng thông cảm không phải tha thứ. Văn Tuệ yêu thương Huệ Nhi nhưng nữ nhi của nàng cũng vừa mới tròn tháng, nàng còn chưa kịp yêu thương nàng, Quân Ninh bất quá cũng chỉ mới sáu tuổi. Bọn chúng cũng cần mẫu thân, mà nàng nếu rơi vào tay Sở Hạo, chỉ sợ không có khả năng toàn thân mà lui.
“Tẩu tẩu, tẩu đứng lên đi.” Thiên Dao cúi người, nâng nàng từ mặt đất dậy, tiến lên một bước nói với Sở Hạo, “Người Vinh Thân vương muốn chẳng qua là Thiên Dao mà thôi, ta đã ở đây, mong vương gia buông tha cho mẫu tử Thẩm Huệ.”
Sở Hạo lại cười sảng khoái, một lúc sau mới mở miệng lần nữa, “Năm đó nàng bị phế đi võ công, bổn vương cũng chưa thể lưu lại được nàng, không có mẫu tử Thẩm Huệ áp chế, nàng làm sao có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.”
“Vương gia nhất ngôn cửu đỉnh sao có thể lật lọng. Ngươi rõ ràng từng hứa, chỉ cần đưa Dao phi đến sẽ trả Huệ Nhi lại cho ta.” Văn Tuệ tức quá hóa giận, giống như nổi điên đánh về phía Sở Hạo, lại bị Thiên Dao điểm huyệt đạo. Nàng xông đến như vậy bất quá là tự tìm đường chết.
Thiên Dao bất đắc dĩ thở dài, ngước mắt nhìn lên Sở Hạo trên tuấn mã, nhạt giọng nói, “Trước cung yến nếu như Thiên Dao không hồi cung, hoàng thượng nhất định sẽ nghi ngờ. Nói vậy vương gia đã nghĩ ra sách lược vẹn toàn, trước khi hoàng thượng phát hiện đem Thiên Dao ra khỏi hoàng thành. Chỉ là, mẫu tử Thẩm Huệ sẽ trở thành mối liên lụy, vương gia hẳn không ngu xuẩn đến mức mang các nàng cùng rời đi chứ.”
Sở Hạo lại ngửa mặt lên trời cười, từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ màu trắng ném cho Thiên Dao. Tay áo nàng giương lên, bình sứ đã nằm chắc trong lòng bàn tay. Nàng nhanh chóng mở bình sứ ra, đặt miệng bình gần chóp mũi ngửi, sau đó, trên miệng nở một nụ cười lạnh. Rễ cây cỏ vong tình tinh luyện, sau khi ăn vào sẽ xóa đi tất cả trí nhớ, quên đi toàn bộ những gì đã từng yêu, đây là vong tình.
“Vương gia cảm thấy Thiên Dao sẽ ngoan ngoãn nghe lời?” Nàng thanh lạnh cười, làn váy tuyết trắng đón gió bồng bềnh, hàn khí lạnh thấu xương bao phủ phía ngoài. “Nếu như ta liều lĩnh đánh cuộc, Vương gia cảm thấy sẽ có mấy phần thắng?”
Sắc mặt Sở Hạo khẽ biến vài phần, bàn tay nắm chặt dây cương. Hắn đương nhiên đoán được nàng sẽ lấy cái chết ra đánh cược, nhưng lúc chính miệng nàng nói ra, trong lòng lại là tư vị khác. Hay cho một Thẩm Thiên Dao, cho dù cùng hắn cá chết lưới rách cũng không đồng ý quên đi Sở Diễm sao!
“Lấy bản lĩnh của nàng muốn thoát khỏi bổn vương tất nhiên là ngăn không được, huống chi, bổn vương cũng không nỡ thương tổn nàng. Nhưng các nàng ta có thể không may mắn như vậy rồi.” Sở Hạo lạnh giọng cười, thờ ơ đảo qua mẫu tử Thẩm Huệ, tiếp tục nói, “Thẩm phu nhân tuy không phải tuyệt sắc khuynh thành, nhưng mỹ mạo đoan trang, thưởng cho mấy thuộc hạ của bổn vương thì không thể tốt hơn. Còn về vị quận chúa Minh Châu này, bổn vương cũng chuẩn bị một lọ dược cho nàng, có điều không phải cỏ vong tình mà là Hạc Đỉnh Hồng.”
Đôi mắt Thiên Dao nheo lại, khí lạnh trên người càng sâu. Bên tai tiếng khóc của mẫu tử Huệ Nhi không ngừng, khóc đến nàng loạn tâm. Nếu Thẩm Thiên Dao có thể nhẫn tâm một chút, không để ý đến mẫu tử Huệ Nhi có lẽ không ai sẽ trách nàng, nhưng nàng sẽ tự oán trách mình. Chung quy, nàng vẫn không bước qua được cánh cửa kia của bản thân. Nếu mất đi bản tính thuần lương, Thẩm Thiên Dao liền không phải là Thẩm Thiên Dao rồi.
“Được, ta đồng ý.” Thật lâu sau, Thiên Dao nhàn nhạt đáp lại một câu, da thịt ngăn cách bởi bình sứ trắng trong lòng bàn tay phát đau. “Ngươi thả mẫu tử các nàng đi trước.”
Sở Hạo cười, “Nàng xem bổn vương là hài tử ba tuổi sao? Nếu như thả các nàng rời đi, bổn vương dựa vào cái gì mới kiềm chế được nàng.”
“Vậy Thiên Dao dựa vào cái gì để tin vương gia không thất ước?”
Sở Hạo khinh thường hừ cười, xoay người xuống ngựa đi nhanh tới trước mặt Thiên Dao, đã không nhớ rõ có bao lâu không tiếp cận nàng như vậy. Năm năm này vốn nên hận nàng tận xương, lại vẫn nhớ thương như cũ, mới phát hiện yêu một người cho tới bây giờ đều không cần lý do gì. Chỉ cần có thể có được nàng, chuyện cũ hắn có thể không để ý tới.
“Thẩm Thiên Dao, nàng không hề có lựa chọn nào.”
Thiên Dao không nói, rũ mắt, giống như có chút suy nghĩ. Người Sở Hạo muốn chỉ là nàng mà thôi, lưu lại mẫu tử Huệ Nhi cũng chỉ làm liên lụy. Toàn bộ, Thiên Dao đều hiểu rõ, chỉ là, muốn nàng uống xong cỏ vong tình, quên đi Sở Diễm không còn chút nào, nàng làm sao bỏ được! Mất đi nàng, Sở Diễm có phải sẽ biến thành đế vương lãnh huyết trước kia hay không! Lại nghĩ, Sở Hạo có thể dùng nàng để uy hiếp hay không, hay là, nàng mất đi trí nhớ, có thể bị Sở Hạo lợi dụng mà thương tổn đến người mình yêu thương.
“A!” Một tiếng thê lương thảm thiết phá đi suy nghĩ của Thiên Dao, vì bức nàng đi vào khuôn khổ, Sở Hạo vậy mà lại sai người cắt vào cánh tay Huệ Nhi, máu đỏ từ ống tay áo Huệ Nhi không ngừng nhỏ xuống. Huệ Nhi bị đau khóc lớn không ngừng.
“Xem ra bổn vương phải giúp Vương phi quyết định rồi.” Sở Hạo nghiêng người cười, phất tay áo với hắc y nhân phía sau. Bọn thị vệ hiểu ý, trên mặt lộ ra nụ cười bỉ ổi, tiến lên kéo lấy Văn Tuệ, kéo xềnh xệch qua một bên. Vài người động tác thô lỗ nhấn nàng xuống đất, cường ngạnh xé rách cẩm phục trên người nàng. Văn Tuệ là một nữ nhân yếu đuối, đối với mấy người vạm vỡ căn bản là không có năng lực phản kháng, chỉ có thể điên cuồng gào khóc.
“Buông nàng ra.” Thiên Dao lạnh giọng mở miệng, dĩ nhiên là thiếu kiên nhẫn. Tay áo giương lên, một luồng khí lạnh dày đặc đánh úp về phía thị vệ lăng nhục Văn Tuệ. Sau tiếng kêu thảm thiết như heo bị cắt tiết, toàn bộ theo đó mà dừng, mấy đại hán áo đen bị đông thành người băng, ngã tứ tung trên đất. Văn Tuệ y phục không chỉnh tề, mặt đầy nước mắt, run rẩy co rúc thành một khối, héo rút ở trên đất.