Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 220




Thiên Dao im lặng, ánh mắt nhìn về bầu trời xa xa, ánh mắt còn thanh lãnh hơn so với ánh trăng. “Đại khái là tâm lạnh đi. Hoàng thượng muốn bất quá là vây khốn Thiên Dao bên người, ta đã bị người khóa trái vào lòng, hà tất phải cưỡng cầu quá nhiều.”

Mắt phượng Sở Diễm lạnh lùng vài phần, ý cười bên môi hơi chua xót. Lúc nàng thương hắn, hắn không thích nàng, mà lúc hắn yêu nàng, lòng của nàng càng chạy càng xa. Là hắn lỡ mất cơ hội bắt lấy nàng, quả nhiên tự tạo nghiệt không thể sống. Hiện giờ lưu lại người của nàng, cũng hy vọng có thể từng chút một hòa tan lòng của nàng. Hắn không tin tâm Thiên Dao làm bằng băng.

“Đêm lạnh, trở về thôi.” Hắn ôm nàng lên, lại hướng trong điện mà đi, đường lát đá lục giác trơn bóng, hai bên treo đèn lồng cao ảm đạm. Thiên Dao tựa vào trong ngực hắn, bên tai là hơi thở ấm áp cùng lời nói nỉ non như có như không. Hắn nói “Dao Nhi, ta sẽ làm tan chảy trái tim của nàng, dù cho, phải dùng thời gian một đời một kiếp.”

Trong Vị Ương cung, Quân Ninh vừa mới dỗ Huệ Nhi đi vào giấc ngủ, liền ở trong phòng ngủ Thiên Dao chờ nàng trở về. Y nửa tựa vào nệm lưng trên ghế, trong tay tùy ý lật một bản binh thư. Bên cạnh bàn bày một mâm trái vải tươi mới, đã bóc vỏ và lụa, chỉ chừa thịt quả trắng noãn. Thiên Dao không thích phiền toái, đa số thời điểm không đụng chạm những hoa quả phải bóc vỏ như vậy, thế cho nên Quân Ninh đã tập thành thói quen đem hoa quả tươi mới bóc vỏ đút cho nàng ăn.

Sở Diễm ôm Thiên Dao vào, Quân Ninh khẽ ngước mắt, bình lặng, chỉ thản nhiên nói, “Trở lại.” Ngược lại là Thiên Dao xấu hổ khẽ ho khan vài tiếng.

“Nàng nghỉ ngơi trước, ta còn có chút tấu chương chưa phê, trễ chút trở về bồi nàng.” Sở Diễm nỉ non bên tai Thiên Dao, sau đó nghiêng đầu nhìn Quân Ninh ở một bên, “Chăm sóc mẫu thân con cho tốt.”

Sau khi Sở Diễm rời đi, Quân Ninh ngồi vào bên giường Thiên Dao, trong tay bưng mâm tinh xảo, đem thịt quả tươi mới đút vào miệng Thiên Dao. “Lưỡng Quảng* vừa mới tiến cống trái vải, con thấy ngược lại còn tươi mới, liền lột cho người mấy trái.”

“Hương vị rất ngon, Huệ Nhi đã ăn chưa?”

“Ừ, nếm qua rồi.” Quân Ninh thuận miệng trả lời, nhưng sắc mặt hơi có vài phần bất đắc dĩ. Tiểu nha đầu kia cực kỳ vô lại, quấn y bóc cho nàng ăn. Cả một buổi chiều cái gì y cũng chưa làm, chỉ ở trong này bóc quả vải cho hai nữ nhân một lớn một nhỏ này.

“Ban đêm trong viện thanh lãnh, lần sau nếu muốn ra ngoài, thích hợp nhất là sau giờ Ngọ. Ông ấy tổng không biết thương người.” Quân Ninh vừa đút trái vải cho Thiên Dao, vừa không chút để ý nói.

Ông ấy? Thiên Dao kinh ngạc trong giây lát, đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là từ lúc vào cung tới nay, Quân Ninh chưa bao giờ gọi qua Sở Diễm một tiếng ‘phụ thân’. Lúc y và Sở Diễm nói chuyện, cũng không thêm xưng hô, mà ngày thường lúc nhắc tới Sở Diễm, đó chính là dùng ‘ông ấy’ để thay thế. Chung quy, ân oán giữa người lớn trong lúc đó đã lan đến hài tử, mà đây là điều mà Thiên Dao không nguyện thấy. Mọi chuyện giữa nàng và Sở Diễm lúc đó, nàng thừa nhận nàng không cách nào hoàn toàn buông bỏ được, nhưng Quân Ninh là huyết mạch Sở gia, nàng chưa bao giờ phủ nhận điều này.

“Ông ấy, là ai?” Thiên Dao nhíu mi hỏi.

“Hoàng thượng.” Quân Ninh tùy ý trả lời, hiển nhiên y không hề nghĩ muốn tiếp tục đề tài này.

Thiên Dao than nhỏ lắc đầu, đưa tay nắm bàn tay nhỏ lạnh lẽo của Quân Ninh trong lòng bàn tay, ấm giọng mở miệng, “Ninh Nhi, ông ấy là phụ thân con.”

“Con biết.” Quân Ninh cúi đầu đáp lời, rút tay ra khỏi lòng bàn tay nàng, đứng dậy rời khỏi giường, đi tới bàn, một lần nữa nhặt lên binh thư chưa xem xong. Cực kỳ hiển nhiên, y đang trốn tránh đề tài này. Năm năm sinh mệnh, trong sinh mệnh của y cũng không có xuất hiện qua người được gọi là ‘phụ thân’, ở trong đầu y, Sở Diễm bất quá là người chảy chung dòng máu với y, là nam nhân mẫu thân yêu.

“Ninh Nhi, con hiểu ý ta.” Thiên Dao nheo đôi mắt đẹp, không hề chớp mắt nhìn y.

Quân Ninh có khoảnh khắc trầm mặc, sau đó mới chậm rãi mở miệng, tuấn nhan mang theo vài phần xấu hổ. Bộ dạng y khẽ nhếch góc chân mày lên cực kỳ giống Sở Diễm, điều này làm cho Thiên Dao có khoảnh khắc thất thần. “Ngượng miệng.” Y nhẹ giọng nói thầm.

Thiên Dao bất đắc dĩ nhẹ cười, tự nhiên hiểu rõ cái gọi là ngượng miệng của y, hai chữ ‘phụ thân’ liền khó mở miệng như thế sao!

“Ông ấy sớm trở lại, con không bồi người, sớm chút nghỉ ngơi. Muội muội vẫn còn tám tháng nữa mới ra đời, cuộc sống sau này sẽ càng khó chịu, mọi việc phải đặc biệt cẩn thận.” Quân Ninh ôn nhu chèn góc chăn cho nàng, ôn nhuận cùng kiên nhẫn y dành cho nàng nhưng lại cực kỳ giống Sở Diễm.

Thiên Dao nghiêng người nằm trên giường mềm mại, khóe môi hàm chứa ý cười, nhìn bóng lưng y đi xa. Nơi cửa, y dừng bước lại, khẽ nghiêng đầu, ấm giọng nói, “Thay con chúc muội muội ngủ ngon.”

“Được.” Thiên Dao khẽ gật đầu, lại nói, “Ninh Nhi, ngủ ngon.”

Quân Ninh mặc dù không thừa nhận, y vẫn như cũ là nhi tử thân sinh của Sở Diễm, trên người y, không có lúc nào không tồn tại bóng dáng của Sở Diễm. Cho dù là đối tốt với một người, cũng chỉ là nhàn nhạt. Bàn tay Thiên Dao khẽ vuốt bụng, nàng cực kỳ quý trọng sinh mệnh mới trong bụng này.

Thiên Dao giờ phút này đang đắm chìm trong hạnh phúc, mà nguy hiểm đang từng bước một ép tới gần nàng.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, bụng dưới có chút đau đớn. Thiên Dao nửa tựa vào nệm êm sau người, há to miệng thở dốc. Đầu ngón tay đặt bên trong cổ tay, thai giống như có chút yếu ớt, nàng thân thể kém, muốn sinh đứa nhỏ này thật là có chút cật lực.

Sau khi lâm triều, Quân Ninh như thường ngày trở lại Vị Ương cung, nhìn thấy sắc mặt Thiên Dao tái nhợt, mi tâm gắt gao nhíu lại một chỗ. “Làm sao vậy?” Đầu ngón tay y đặt lên mạch cổ tay của Thiên Dao, một lát sau, mới buông ra. Sau đó nghĩ phương thuốc lệnh Yêu Nguyệt đi lấy thuốc. Uống qua thuốc dưỡng thai, đau đớn trong bụng Thiên Dao dịu đi rất nhiều.

Nghe nói thân thể Thiên Dao không khỏe, Sở Diễm bỏ lại trọng thần đang nghị sự trong Ngự thư phòng, hốt hoảng chạy qua. Hắn ngồi bên mép giường nàng, đau lòng nắm tay nàng đặt lên môi hôn, “Làm sao có thể đột nhiên không thoải mái chứ?” Hắn quay đầu, nhìn ngự y ở một bên, “Dao phi làm sao vậy? Sáng sớm lúc trẫm rời đi vẫn còn rất tốt.”

“Hồi bẩm hoàng thượng, chỉ là có chút động thai khí, uống qua thuốc liền không sao rồi. Nương nương thể hư, còn cần bồi bổ mới được.” Ngự y chắp tay bẩm báo.

“Ừ, lui ra đi.” Sở Diễm sẵng giọng, sắc mặt thoáng chuyển biến tốt vài phần, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc dài của Thiên Dao, thuận thế ôm nàng vào lòng. “Nàng khiến ta sợ hãi.”

“Ta không sao, hài tử cũng rất tốt. Hoàng thượng hà tất khẩn trương như vậy.” Thiên Dao nhàn nhạt mở miệng, trên mặt cũng không có quá nhiều biểu tình.

“Nàng biết ta khẩn trương thì tốt.” Sở Diễm nhẹ cười, sủng nịch vuốt xuôi chóp mũi nàng. “Vân tướng cùng vài vị trọng thần còn đang chờ trong Ngự thư phòng, gầy đây ven bờ sông Hoàng Hà lũ lụt không ngừng, sinh kế của dân chúng đều đã gặp trở ngại.”

Thiên Dao khẽ nâng mắt, diện dung tuyệt mỹ nhiễm vài tia áy náy, hắn vì chuyện quốc sự lao lực, nhưng lại vì chuyện của nàng mà phân tâm.

“Hôm nay là tiết Thượng Kỷ*, dựa theo lệ thường trong cung, buổi tối hậu cung sẽ dựng sân khấu kịch, thân thể Dao Nhi không khỏe, cũng đừng đi, trẫm ở lại bồi nàng. Được không?” Hắn ôn nhu dụ dỗ, bàn tay khẽ vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của nàng. Hắn bỏ lỡ Quân Ninh lớn lên, đứa bé này, hắn nhất định phải ở bên cạnh y, hắn hy vọng nghe được tiếng khóc đầu tiên của y, đút y uống ngụm nước đầu tiên, dìu y đi bước đi đầu tiên, nghe y bi bô tập gọi phụ thân.

“Ta không sao, cũng thật lâu không xem qua hí kịch, trái lại muốn đi coi náo nhiệt.” Thiên Dao nhẹ cười đáp lại.

“Dao Nhi cũng không phải người thích xem náo nhiệt.”

Thiên Dao bất đắc dĩ lại động khóe môi, “Trong cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, Dao phi kiêu căng tùy hứng đúng là có tiếng. Ta cũng không muốn tạo lời đồn.”

Sở Diễm cúi đầu hôn môi nàng, mỉm cười đáp lại, “Được, buổi tối trẫm bồi nàng.”

Tiết Thượng Kỷ trong cung cực kỳ náo nhiệt, chung quanh giăng đèn, ban đêm sáng như ban ngày. Trong Ngự hoa viên dựng sân khấu, có thể vào cung diễn một tuồng đều là diễn viên nổi tiếng, hát niệm diễn đánh đều rất công phu.

Sở Diễm một thân áo choàng màu đỏ tía, bên cạnh theo thứ tự ngồi là Thiên Dao, cùng đám người Tiết Oánh và Sở Uyển, Quân Ninh ngồi bên cạnh Thiên Dao, toàn thân áo mãng bào xanh nhạt, đặc biệt thanh lãnh cao quý. Trong triều vài vị trọng thần cùng thân quyến cũng có mặt, đứng mũi chịu sào đương nhiên là An Thanh Vương Sở Dục cùng Vân tướng.

Trên đài, thanh y* tiêu điều lạnh lẽo dịu dàng xướng khúc ‘Quý phi túy tửu’, cũng không biết có phải do đồng cảm hay không, nữ nhân hậu cung tựa hồ đặc biệt yêu thích vở kịch này. Mà Thiên Dao lại nghe tới buồn ngủ.

“Dao Nhi không thích?” Sở Diễm nhẹ cười mở miệng hỏi, “Dao Nhi muốn xem gì?”

Thiên Dao nhíu mi suy xét chốc lát, nàng đối với xem hí kịch cũng không ham thích, phần lớn là xem náo nhiệt, chỉ mơ hồ nhớ rõ có một vở gọi là… “Trạng nguyên mối.” Nàng nhẹ giọng mở miệng.

Sở Diễm trầm nhẹ cười, hơi tà mị mở miệng, “Hóa ra Dao Nhi thích anh hùng cứu mỹ nhân.” Dứt lời, phân phó Lưu Trung bên người. “Đổi thành ‘Trạng nguyên mối’.”

Chú thích:

*Lưỡng Quảng: chỉ hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây Trung Quốc

*Tiết Thượng Kỷ: Tết mùng 3 tháng 3, tết đạp thanh nam nữ tỏ tình

*Thanh y: vai đào trong hí kịch