Sau khi nghe Quân Ninh nói xong, Sở Diễm cũng không cười nổi nữa. Hắn đau lòng vuốt ve đầu Quân Ninh, một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng, “Nếu yêu liền nhất định nguyện ý vì đối phương mà hy sinh. Ninh Nhi, con có biết trong đời một người hối hận nhất là điều gì không?”
Quân Ninh nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Sở Diễm, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Là cố chấp kiên trì những thứ không nên kiên trì, lại dễ dàng buông bỏ thứ không nên buông bỏ.”
Hắn đã từng là cái sau. Mà hiện tại, Thiên Dao là người vế trước. Thế cho nên tình yêu của bọn họ, nhất định còn phải vượt mọi chông gai.
“Cùng Lưu Trung đến Ngự thư phòng đọc sách đi, nơi này giao cho trẫm.”
Quân Ninh cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt lo lắng không khỏi nhìn vào bên trong.
Sở Diễm ôn nhuận cười, lại nói, “Ninh Nhi, con nguyện ý tin tưởng trẫm không? Trẫm sẽ cho con một công đạo mãn ý.”
Quân Ninh trầm tư hồi lâu, mới nặng nề gật đầu. Sau đó, cùng Lưu Trung rời đi.
Trong phòng, Huệ Nhi ngủ say trên giường, Thiên Dao an vị tại mép giường, an tĩnh ngóng nhìn nàng. Từ trên người Huệ Nhi, nàng tựa hồ thấy được bóng dáng của chính mình. Biết rõ như thiêu thân lao đầu vào lửa, lại không chút chùn bước. Nàng làm toàn bộ, nhìn như tàn nhẫn, nhưng thật sự vì thương yêu Huệ Nhi. Nàng cùng Quân Ninh ở chung càng lâu, cảm tình càng sâu, càng không bỏ xuống được. Tương lai, cho dù nàng nguyện ý cùng người khác cùng chung phu quân, đơn thuần như Huệ Nhi, lại làm sao có thể trốn được chuyện nữ nhân lục đục với nhau sau này, ngươi lừa ta gạt. Nàng sẽ phải chịu thêm nhiều thương tổn.
Thiên Dao đã từng mất đi, cho nên, so với bất luận kẻ nào nàng hiểu rõ đau đớn đó là như thế nào.
“Đây là kết quả nàng muốn thấy sao?” Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp ám khàn, Thiên Dao vẫn chưa quay đầu, lại biết là hắn.
“Ta chỉ không muốn nàng trở thành ta thứ hai mà thôi, như vậy cũng sai rồi sao?”
Sở Diễm dừng bước bên người nàng, duỗi cánh tay nắm lấy vòng eo của nàng, cằm nhẹ nhàng ma sát tóc mai của nàng. “Nàng không có sai, chỉ là, Dao Nhi, chúng ta không có tư cách quyết định cuộc đời của Huệ Nhi. Huống chi, nàng phải tin tưởng Quân Ninh, y có năng lực bảo hộ người y yêu thương.”
Thiên Dao cười khổ, không dấu vết tránh khỏi cái ôm của hắn, nâng mắt, an tĩnh ngóng nhìn hắn, trong mắt là đau xót hắn không cách nào chạm tới. “Sở Diễm, ngươi có từng bảo hộ ta! Trong mắt ngươi chỉ có giang sơn Đại Hàn, ta vĩnh viễn đứng ở sau cùng.”
Sở Diễm trầm mặc, hắn thừa nhận, hắn không thể nào phản bác. Nếu hắn có thể sớm một chút nhận rõ tình cảm của mình, hắn sẽ không một lần lại một lần bỏ qua nàng. Cũng là do hắn do dự, làm cho bọn họ liên tiếp phân cách 5 năm dài đằng đẵng. Bọn họ đã mất đi quá nhiều, thế cho nên, bây giờ, hắn không cách nào lại buông tay lần nữa.
“Dao Nhi muốn nhẫn tâm tiếp tục hành hạ hai hài tử vô tội này sao? Quân Ninh, nó không phải ta.”
Quân Ninh không phải Sở Diễm, y cực kỳ may mắn. Y có phụ thân che chở, có mẫu thân yêu thương, y có thể sống trong sự ấm áp, y là con nối dòng duy nhất của đế vương, không cần phải gặp cảnh tranh quyền đoạt vị, càng không cần chính tay đâm người thân. Trên tay y sẽ không lây dính huyết tinh không nên có. Tính cách của y sẽ không lạnh lùng bén nhọn như Sở Diễm… Cho nên, chỉ cần Quân Ninh đầy đủ kiên định, y đủ để bảo vệ Huệ Nhi.
“Ta đã viết thánh chỉ điều nhiệm Thẩm Đông Thần hồi kinh phục chức, Huệ Nhi mặc dù không ở lại trong cung, Quân Ninh vẫn như cũ có thể thường xuyên gặp nàng. Dao Nhi, đây là nhượng bộ lớn nhất của ta, ta không nguyện để Quân Ninh thương tâm nửa phần.”
Thiên Dao hồi cung, đó là lợi thế kiềm chế Tư Đồ gia tốt nhất, Thẩm Đông Thần ở lại Giang Nam đã vô nghĩa. Cân nhắc mãi, Sở Diễm điều hắn về kinh, vừa khéo công khai đặt dưới mí mắt, ngược lại càng yên tâm. Thứ hai, cũng có thể giải quyết tâm sự của Quân Ninh, hắn tự nhiên biết thời biết thế, thành toàn việc này.
Thiên Dao nói không sai, gia quốc thiên hạ, Thiên Dao là tình cảm chân thành đời này của hắn, mà giang sơn Đại Hàn là trách nhiệm hắn không thể trốn tránh. Hai cái ở trong sinh mạng hắn đều không thể thiếu.
…
Một chỗ khác, trong Ung Hòa cung, Sở Uyển đã bị giam cầm hơn nửa tháng. Nhớ ngày đó nàng vinh sủng hậu cung, phi tần trong cung kia đều đến nịnh bợ. Từ khi Dao phi vào cung, đế vương hàng đêm làm bạn ở bên, chuyên sủng lục cung, địa vị không người có thể đuổi kịp. Mà Sở Uyển từ sau khi bị giam, địa vị xuống dốc không phanh, cái gọi là tường sập chúng nhân đẩy, trong lúc này, Ung Hòa cung đặc biệt thanh lãnh, ngay cả nô tỳ trong cung cũng đã bắt đầu không chịu quản thúc.
“Nương nương, Hiền phi nương nương đến đây.” Tỳ nữ khom người mà vào, Sở Uyển đang nửa tựa trên nệm, chán đến chết thưởng thức con cờ trắng đen trước mặt. Tiết Oánh được thị nữ nâng vào, váy xanh như nước, đặc biệt tươi đẹp động lòng người. Dựa theo vị phần cấp bậc lễ nghĩa, nàng hơi hơi cúi người thi lễ với Sở Uyển.
“Khó có được tỷ tỷ ghé thăm, Ung Hòa cung này của bản cung có lẽ đã lâu chưa dính hơi người rồi.” Sở Uyển ôn hòa nói một câu, ánh mắt tùy ý quét qua Tiết Oánh, khẽ chỉ xuống vị trí đối diện, “Tỷ tỷ ngồi đi.”
Tiết Oánh nhấc vạt váy ngồi xuống đối diện nàng, mỉm cười nhìn bàn cờ trước mặt. “Hoàng thượng trước kia thích nhất đánh cờ cùng muội muội, hiện giờ cũng đã có khoảng thời gian không tới rồi. Khó tránh khỏi muội muội tịch mịch.”
Sở Uyển hừ cười một tiếng, lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ tỷ tỷ không như vậy? Vào ban ngày hoàng thượng bị quốc sự quấn thân, vào đêm lại ngủ trong Cảnh Dương cung, nghe nói thái độ Dao phi vẫn ôn hòa, hoàng thượng vẫn bảo hộ nàng trong mắt. Thật quả nhiên đáp lại câu nói kia, nam nhân đều không tự trọng.”
Sắc mặt Tiết Oánh khẽ biến, ho nhẹ một tiếng, phất tay cho lui chúng cung nhân trong phòng, “Trước mặt cung nhân, muội muội có thể nào nói lời không chừng mực như vậy.”
Sở Uyển lơ đễnh, tiện tay bỏ lại con cờ trắng. “Hiện giờ bản cung thất thế, đám nô tài lắc lư theo gió sớm lười nhác đi, mấy cái này đều là tâm phúc của bản cung, bọn hắn biết cái gì nên cái gì không nên nói.”
Tiết Oánh than nhẹ, “Muội muội ở trong cung nhiều năm, cũng nên biết nữ nhân trong thâm cung tranh đấu gay gắt, khó lòng phòng bị, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
“Tỷ tỷ tới, hẳn không vì nhắc nhở bản cung ‘cẩn thận thì hơn’ chứ.” Sở Uyển đùa cợt mở miệng, tiện tay làm loạn con cờ trắng đen trên bàn cờ.
“Mấy ngày nữa là thanh minh, hoàng thượng sẽ dẫn theo hậu cung tần phi đến hoàng lăng làm tế điện tổ tiên, đến lúc đó, bản cung sẽ tìm cơ hội thích hợp để hoàng thượng trước giải trừ cấm túc cho muội muội.” Tiết Oánh không nhanh không chậm nói xong, bưng chén trà ấm trong tay lên, nhấp một ngụm.
Trên mặt Sở Uyển lại không có chút vui vẻ, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, đem quân cờ tán loạn từng con từng con lần nữa bỏ vào trong lọ. “Ra ngoài thì đã sao, Thẩm Thiên Dao hồi cung, hoàng thượng lại cũng không cần một cái bóng như ta rồi.”
Tiết Oánh nhẹ cười, “Muội muội không cần tự coi nhẹ mình, bất luận như thế nào, hoàng thượng những năm gần đây đều sủng muội muội, hiện giờ thái độ của Dao phi đối với hoàng thượng ôn hòa, chỉ sợ cũng để ý việc này. Chỉ cần chúng ta ở một bên châm ngòi thổi gió, Dao phi tự nhiên sẽ càng thêm bất hòa với hoàng thượng. Hoàng thượng dù sao cũng là thiên tử một triều, cho dù người yêu Dao phi, cũng không có khả năng thuận theo không chừng mực. Tổng sẽ có một ngày chán ghét, trái lại, muội muội liền có thể lần nữa có được sủng ái của hoàng thượng.”
Sở Uyển nhíu mi tâm, nâng mắt, có vẻ đăm chiêu chăm chú nhìn Tiết Oánh hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng, vẫn như cũ là ngữ điệu ôn hòa, “Năm năm này, bản cung chỗ nào cũng áp chế tỷ tỷ, hiện giờ tỷ tỷ cũng không kể hiềm khích trước kia, tận lực bày mưu tính kế vì bản cung, quả thật không thể không để cho bản cung hoài nghi động cơ của tỷ tỷ.”
Tiết Oánh cười nhạt một tiếng, đối với lời Sở Uyển nói không chút nào thấy ngại. Trước khi tới đây, nàng liền dự đoán được Sở Uyển sẽ có nghi vấn này, Sở Uyển dù sao cũng không phải đồ ngốc, hẳn không dễ dàng bị vài lời nói của nàng lừa bịp. “Muội muội hiện giờ thất sủng, bản cung lại cần gì phải tới hại muội, bản cung còn không ngốc đến làm chút chuyện hại chính mình. Tỷ muội chúng ta thế nào cũng cùng gia tộc, một cùng vinh cùng hại, bản cung hiển nhiên là muốn giúp muội.”
Sở Uyển vẫn chưa đáp lại, suy tư xem trong lời nói của nàng rốt cuộc có mấy phần chân ý.
Tiết Oánh không chút buồn bực, đặt chén trà trong tay xuống, thong thả đứng dậy. “Bản cung đã nói xong, muội muội vẫn nên cẩn thận suy nghĩ kỹ đi.” Nàng lại cúi người cúi đầu, khóe môi hàm chứa ý cười nhạt, liếc thấy lò than trong phòng Sở Uyển không than. “Hiện giờ tuy đã đầu mùa xuân, thời tiết lại chưa ấm lên. Than lửa của muội muội dùng hết rồi, khó trách trong phòng lại lạnh như vậy, bản cung mới ngồi một lát tay đã đông cứng. Bản cung sai người đưa tới một ít, chờ chút muội muội sai người đốt lên đi. Hiện giờ bất quá là nhất thời bị quản chế, ngày lành của muội muội vẫn ở phía sau a.”
Tiết Oánh dưới sự nâng đỡ của thị nữ rời khỏi, trên đường dài dằng dặc, hai người một trước một sau tiêu sái, cung nhân người hầu đi theo sau lưng ở một khoảng cách xa.
“Kỳ quý phi hiện giờ đã thất sủng, chỉ sợ không có khả năng đông sơn tái khởi, nương nương hà tất phải làm điều thừa. Người xem bộ dáng ngạo mạn kia của nàng ta, thực làm người ta căm tức. Bộ dáng đã thê thảm như vậy mà còn tưởng chính mình là Quý phi nương nương sủng mũ lục cung trước kia sao!” Bội Nhi thật cẩn thận đỡ chủ tử nhà mình, lại căm giận lải nhải.