Thiên Dao ở trong lòng cười lạnh, nàng ta tới đây không phải muốn cùng nàng nói những chuyện này sao, hà tất phải mua cái nút thắt. “Tỷ tỷ cứ nói đừng ngại.”
“Trận chiến ở Ký Châu, hoàng thượng bị trọng thượng, đi đến Thiên Sơn được muội muội cứu giúp, hứa hẹn với muội muội: ‘Lấy thiên hạ làm sính lễ, sẽ cưới muội muội làm nữ tử tôn quý nhất trên đời’.” Doãn Hàm Tuyết cười, ngữ điệu đột nhiên cao lên, mang theo vài phần châm chọc. “Đáng tiếc a, hoàng thượng lại cô phụ lời thề non hẹn biển, một đi không trở lại. Chẳng lẽ muội muội chưa bao giờ nghi ngờ qua?”
Ánh mắt Thiên Dao co rúc, đôi mắt bình tĩnh như nước đột nhiên bị quấy phá, tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Khoé môi Doãn Hàm Tuyết mang ý cười nhẹ nhàng, đôi mắt nhưng lại lạnh lẽo, ánh mắt như băng, hận không thể đâm thủng Thiên Dao. “Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên sẽ không thất tín với nữ nhân. Người xác thực có đi lên Thiên Sơn, cũng mang về ân nhân cứu mạng, chỉ là, người kia cũng không phải muội, mà là… Doãn Hàm U.”
Đôi má hồng nhuận của Thiên Dao từ từ trắng xanh, mặc dù vẫn duy trì sự bình tĩnh như nước, mà bàn tay ẩn dưới ống tay áo đã nắm chặt, không thể khống chế run rẩy. Thông minh như Thẩm Thiên Dao, chỉ cần dụng tâm một chút, cũng không khó hiểu được chân tướng trong đó.
A, nàng tín nhiệm nhất là Doãn Hàm U, nàng để tâm nhất là Doãn Hàm U, nàng ta… vậy mà lại lừa nàng.
Lụa trắng lay động, từ từ lưu chuyển. Thiên Dao đã đứng trước cửa sổ, ánh mắt nhìn về phương xa. Phía sau lưng, Doãn Hàm Tuyết nheo lại đôi mắt đẹp, khoá chặt bóng lưng mảnh mai của nàng, hơi có vẻ thất vọng. Phản ứng của Thiên Dao quá mức nhạt nhẽo, cũng không có giống như nàng mong muốn. Giằng co một lúc sau, lại nghe được nàng thản nhiên nói, “Vật đổi sao dời, toàn bộ đều đã không còn quan trọng. Thiên Dao không cần, hoàng thượng cũng không lại để ý.”
Khoé môi tươi cười của Doãn Hàm Tuyết cứng ngắc, xấu hổ khẽ cười một tiếng. “Như vậy trái lại là bản cung xen vào việc của người khác. Thẩm muội muội nghỉ ngơi cho tốt, bản cung xin được cáo lui trước.”
Thiên Dao xoay người lại, mỉm cười, nhẹ thở ra hai chữ. “Không tiễn.”
Sau khi Doãn Hàm Tuyết rời đi, Thiên Dao một mình một người ngồi ở trong hành lang thanh lãnh, gió nhẹ lướt qua, hạt mưa bụi tinh mịn rơi vào trên sa y tuyết trắng, nháy mắt thấm ướt vải dệt mềm mại. Nàng mờ mịt nhìn bầu trời âm trầm, con ngươi trong veo lạnh lẽo trống rỗng.
Ngoài hành lang, Yêu Nguyệt Liên Tinh lo âu đi qua đi lại. Chủ tử nhà mình tâm tình lại bắt đầu rối rắm, đã không thể ngăn cản được. Không ăn không uống như vậy, đã ngồi trọn vẹn một buổi chiều. Không nói đến những cái khác, trong thời tiết ẩm ướt như vậy, thân thể Thiên Dao liền chịu không nổi.
“Ta nói hai vị cô nương, các cô trái lại nên nghĩ biện pháp gì đi, nương nương nếu bởi vì vậy mà sinh bệnh, chúng ta đúng là không yên ổn đâu.” Một đám tiểu thái giám sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng. “Nếu không, nô tài đi Cảnh Dương cung thỉnh hoàng thượng…”
“Im miệng.” Yêu Nguyệt lạnh lùng khiển trách. “Nương nương đã phân phó xuống, việc này không được nói cho hoàng thượng biết. Ngươi có mấy cái đầu mà dám công nhiên cãi lại mệnh lệnh chủ tử.”
Chính là lúc cung nhân đang loạn thành một nùi, Lưu Trung đi đến có thể nói là đúng lúc kịp thời.
“Hoàng thượng thấy đã nhiều ngày khẩu vị nương nương không tốt, liền đem ‘Phi tử tiếu’* mới tiến cống từ Giang Nam đưa cho nương nương nếm đầu tiên.” Lưu Trung nói xong, tiểu thái giám từ phía sau trong tay bưng cái khay hình con bướm bằng sứ trắng đưa tới trong tay Yêu Nguyệt.
“Hôm nay thân thể nương nương có tốt không? Từ hoàng lăng trở về có bị cảm lạnh không? Hoàng thượng thực là nhớ nhung hết sức.” Lưu Trung lải nhải nói.
Yêu Nguyệt Liên Tinh đưa mắt nhìn nhau, Liên Tinh thấy chuyện tình cũng không giấu diếm được nữa, cắn răng một cái liền mở miệng. “Hồi bẩm Lưu tổng quản, hôm nay chủ tử nhà ta cùng trở về với Lệ phi nương nương. Sau khi Lệ phi rời đi, nương nương nhà ta liền một mình một người ngồi ở trên hành lang dài, đã hơn nửa buổi chiều rồi.”
“Cái gì?” Lưu Trung theo bản năng lên cao giọng, đưa đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng trắng như ẩn như hiện ở hàng cột phía xa. “Các ngươi sao lại hồ đồ như vậy, chuyện lớn như vậy cũng không thông báo. Nương nương là người trong lòng hoàng thượng, nếu như có sơ xuất gì, cái đầu trên cổ các ngươi cũng đừng mong giữ lại.”
Lưu Trung giận dữ, vung tay một cái, vội vã rời đi. Chỉ trong thời gian ngắn, loan giá của hoàng thượng liền đứng ở ngoài Vị Ương cung. Cung nhân quỳ đầy đất, đều nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh.
Sở Diễm vô tâm để ý tới mọi người, một đường đi tới, cung nhân quỳ đầy đất. Trong mắt hắn cũng chỉ có bóng dáng mảnh mai lại cao ngạo trong trời mưa mờ mịt kia. Hai cánh tay rắn chắc từ phía sau vòng qua eo nàng, trở tay khoá nàng ở trong lòng. Nhiệt độ thân thể băng lãnh của nàng khiến cho hắn kinh hãi. Ngực hơi đau, cánh tay lại siết chặt vài phần.
“Sao lại một mình ngồi ở chỗ này?” Hắn ôn nhu mở miệng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.
Thiên Dao khẽ nâng mắt, đối diện với đôi mắt thâm thuý của hắn, ánh mắt dần dần ngưng tụ, ánh sáng long lanh thắp sáng con ngươi trong suốt. “Chỉ là, nhớ tới chút chuyện cũ mà thôi.”
Ánh mắt Sở Diễm chớp loé gợn sóng, sự lạnh lùng tự phụ trước nay bị phá vỡ. “Nếu đã là chuyện cũ, liền để cho nó theo gió mà đi đi. Dao Nhi hà tất tự làm phiền mình.”
Hàng mi dài của Thiên Dao khẽ run, lời nói ra miệng mang theo chút nhẹ nhàng như có như không. “Hoàng thượng có thể trả lời Thiên Dao ba vấn đề không?”
Ánh mắt Sở Diễm hơi trầm xuống, trong lòng đã có vài phần hiểu rõ. “Nhất định phải trả lời sao?” Trong giọng nói hết sức bất đắc dĩ.
Thiên Dao cười, xen lẫn vài tia chua xót cùng châm chọc, chậm rãi rời khỏi cái ôm của hắn. Bóng dáng tuyết trắng đứng ngạo nghễ trong mưa gió, thân thể mềm mại lại ẩn chứa vô hạn tang thương cùng sức mạnh, kiên định mà cố chấp.
“Hoàng thượng từng nhận sai Doãn Hàm U là ta, có việc này chăng?” Nàng chung quy vẫn hỏi.
“Đúng vậy.” Sở Diễm trầm lãnh phun ra hai chữ. “Chuyện giữa ta và nàng trong lúc đó, nàng ấy nói rất trôi chảy. Trẫm nhận nhầm nàng.”
Thiên Dao trầm tư trong chốc lát, khẽ gật đầu. Lúc nàng bị thương nặng, đau đớn khó chịu nổi, những chuyện trong lúc đó với Sở Diễm từng chút từng chút một là sức mạnh duy nhất giúp nàng chống đỡ. Trong lúc vô tri vô giác, nàng xác thực đem chuyện xưa nói rõ ngọn ngành cùng Doãn Hàm U.
“Cái chết của Hàm U có quan hệ với Linh Lung, đúng không?” Ngữ điệu của nàng càng trở nên trong veo mà lạnh lùng, nhiệt độ lại từng chút trôi đi.
Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, hơi thở dần dần bao hàm sương mù, nhưng vẫn khẳng định trả lời, “Đúng vậy.”
Khoé môi Thiên Dao từ từ gợi lên nụ cười, nghênh đón mưa phùn lả tả bay, tuyệt mỹ lại thê lương. Doãn Hàm Tuyết không có nói sai, Linh Lung cũng không có nói sai, chỉ cần đem câu chuyện của hai người trước sau ghép lại, vấn đề bị che giấu liền nổi lên trên mặt nước, như kim châm bén nhọn mà liên tiếp đâm vào tâm Thiên Dao.
Vấn đề thứ ba, cũng là vấn đề sau cùng…
“Nếu, không phải Hàm U mạo nhận ta, người chết sẽ là ta, có đúng hay không?”
Trong nháy mắt, không khí lạnh đến điểm cực điểm. Bóng lưng Thiên Dao đứng trong mưa, vô tội mà tịch mịch. Vấn đề vô cùng sắc bén như thế lại chân thật tồn tại giữa hai người, trong vô hình đã trở thành một khe rãnh không cách nào vượt qua được.
“Trẫm không muốn trả lời.” Mày kiếm Sở Diễm nhíu chặt, giọng điệu băng lãnh cơ hồ có thể kết tụ thành băng. “Chuyện không có xảy ra, trẫm không muốn làm một giả thiết vô vị. Doãn Hàm Tuyết hoặc Linh Lung đã cùng nàng nói cái gì, nàng tốt nhất nên quên đi. Nàng oán trẫm cũng được, hận trẫm cũng được, mọi thứ đều đã không thay đổi được.”
Cánh tay dài của hắn mở ra, đem nàng ôm vào trong lòng. Cánh môi ôn lãnh kề sát bên tai nàng, trầm giọng nói, “Thẩm Thiên Dao, nàng nguyện ý cũng được, không nguyện ý cũng được, cuộc đời này, trẫm tuyệt đối sẽ không buông tay nàng.”
Thiên Dao cắn chặt cánh môi, đột nhiên bắt đầu vùng vẫy, không khống chế được đẩy hắn ra, lớn tiếng gầm nhẹ. “Sở Diễm, ngươi đã nói, chỉ cần ngán sẽ bỏ qua ta.”
Giọng nói của nàng không lớn, dưới bầu trời mưa lại trong trẻo mà lạnh lùng, trôi nổi khắp cung điện. Cung nhân lảo đảo quỳ trên đất, một đám cúi đầu tới cực thấp, trong lòng lại càng thấp thỏm lo âu. Trong thiên hạ, dám gọi thẳng tục danh của hoàng đế, có năng lực sống đến hôm nay, sợ rằng chỉ có vị trong Vị Ương cung này.
Sở Diễm trào phúng cười, hắn nói qua nhiều câu như vậy nàng lại không nhớ, chỉ nhớ kỹ câu này. “Được, vậy thì cùng trẫm đến ngán đi rồi nói tiếp.” Hắn như băng tuyết phun ra một câu, cúi người ôm nàng lên, không chút nào để ý phản kháng của Thiên Dao, đi nhanh về phía nội thất.
Cung nhân quỳ rạp bên cửa, thấy đế vương đi nhanh mà đến, lảo đảo tính đứng dậy đẩy cửa, Sở Diễm đã nhanh hơn một bước nhấc chân đá văng cửa phòng ra. Lực đạo mạnh mẽ, cửa gỗ màu nâu đỏ khắc hoa phát ra tiếng ‘cọt kẹt’, thật lâu sau mới khôi phục lại yên tĩnh.
Hắn có chút không kiên nhẫn ném Thiên Dao ở trên giường nệm, thân thể trầm trọng áp xuống, vốn là muốn sưởi ấm thân thể băng lãnh bị đông lạnh trong mưa của nàng, mà Thiên Dao lại hiển nhiên hiểu sai ý. Nàng run rẩy cởi quần lụa mỏng trên người xuống, trong con ngươi sáng quắc nhảy động ánh sáng lấp lánh, mang theo vài tia quật cường, lại ẩn chứa uỷ khuất nói không nên lời.
“Hoàng thượng nói qua, ngán rồi sẽ bỏ qua ta…” Nàng ấp úng nói nhỏ, thân thể lại càng run rẩy hơn trước.
“Thẩm Thiên Dao!” Hắn lớn tiếng gầm lên, hai tay đè lại bả vai gầy yếu của nàng, hung hăng áp nàng ở dưới thân, bá đạo hôn lên đôi môi rung rung của nàng. Làn môi mất đi nhiệt độ, mang theo ý tứ trừng phạt, hắn bá đạo gặm cắn làn môi yếu ớt mềm mại của nàng, chút vị ngai ngái từ từ lan tràn trong miệng.
May mà Sở Diễm mặc dù tức giận, lại không hoàn toàn mất đi lý trí. Sau khi kịch liệt ôm hôn, hắn buông nàng ra, chỉ thấy nàng lảo đảo co rúc thân thể thành một cục, hai tay đặt ở trên bụng, động tác cực kỳ cẩn thận. Ánh mắt trong suốt loé ra tia mê mang, yếu ớt như con thú nhỏ bị thương tổn.
Hắn đưa tay nâng cằm nhỏ của nàng lên, lạnh lùng nói, “Thẩm Thiên Dao, đừng cố gắng chọc giận trẫm, chuyện này đối với nàng không có bất kỳ lợi ích gì. Trẫm nếu có thể không tiếc đại giá mang nàng từ Thiên Sơn về đây, cũng sẽ không chút cố kỵ nhốt nàng ở bên cạnh.”
Chú thích:
*Phi tử tiếu: ý chỉ trái vải. Theo cuốn Tân Đường Thư, vải là loại quả ưa thích của một trong tứ đại mỹ nhân Trung Quốc – Dương Quý Phi. Bà thích vải tới nỗi người thời đó đặt tên ngoại hiệu cho vải là “phi tử tiếu” – tức nụ cười Dương phi.
[justify]