“Hoàng thượng, trước mang Thiên Dao rời khỏi, nơi này giao cho vi thần xử lý.” Vân Kiếm tay cầm trường kiếm, dẫn dắt ám vệ ngăn trở người trong U Minh cung.
“Ta sẽ không đi theo ngươi.” Thiên Dao nhẫn tâm ra tay đánh lại, lại đã quên giờ phút này đang bị hắn ôm trong ngực, chỉ cảm thấy sau gáy tê rần, người đã mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, người đã ở trong xe ngựa lắc lư, y phục đã được người đổi qua, trên người chỉ mặc một bộ sa mỏng, thân thể linh lung mạn diệu như ẩn như hiện, mà bên hông lại có một cánh tay rắn chắc quấn lấy. Ngước mắt, không hề ngoài ý muốn, rơi vào trong đôi mắt thâm thuý của Sở Diễm.
“Tỉnh rồi?” Hắn nhẹ cười, cúi đầu đặt một nụ hôn trên cánh môi mềm mại của nàng. Thiên Dao nghiêng đầu né tránh, đôi mắt như nước có chút không kiên nhẫn, vùng vẫy trong ngực hắn.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói hắn trầm thấp, cánh tay tráng kiện mạnh mẽ chế trụ thân thể không an phận của nàng. “Cùng trẫm ngủ thêm một chút đi, một chưởng kia của sư phụ nàng đánh cũng không nhẹ.”
“Không ai mời hoàng thượng tới Thiên Sơn, bất quá là hoàng thượng tự tìm.” Thiên Dao nói lời đả thương người xong, dùng lực muốn tránh thoát cái ôm của hắn.
Sở Diễm nhẫn nhịn mấy tháng, hiện giờ ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tự chủ sớm không chịu nổi một kích. Nếu như không để ý thân thể nàng chưa lành, sớm đã hung hăng đè nàng ở dưới thân. “Đừng lộn xộn.” Hắn kéo nàng vào trong ngực, trầm giọng nói bên tai nàng, “Nếu nàng còn lộn xộn, có tin trẫm hiện tại liền muốn nàng không?”
Thiên Dao sửng sốt, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, khi nãy không để ý tới, bây giờ mới phát hiện, hắn đã chống đỡ ở nơi đó của chính mình. “Ngươi…” Thiên Dao nghẹn lời, hai gò má ửng hồng.
Sở Diễm tà khí nhếch môi, cúi đầu bổ nhào bắt được cánh môi mềm mại của nàng, cũng chỉ là lướt qua rồi ngừng lại, sâu thêm nữa, hắn không dám. Hiện giờ Thiên Dao đã làm cho hắn lo được lo mất. “Ngoan, theo giúp ta ngủ một chút, rất nhanh sẽ đi vào địa phận kinh thành.”
“Kinh thành? Ta ngủ bao lâu rồi?” Thiên Dao kinh ngạc. Từ Thiên Sơn đến đế đô, ít nhất cũng phải mất hơn mười ngày đi xe.
Sở Diễm mỉm cười, lại nói, “Mỗi ngày trẫm động chút tay chân trong thuốc của nàng, trên đường cũng không yên ổn, nàng ngủ, trẫm ngược lại an tâm.”
Đôi mày thanh tú của Thiên Dao nhíu chặt, nàng tất nhiên là hiểu được ‘không yên ổn’ là chỉ cái gì. Sư phụ cùng người U Minh cung sẽ không trơ mắt nhìn nàng bị Sở Diễm mang đi, mặc dù là thú nguy khốn vây đấu, cũng sẽ chiến đấu tới cùng.
“Ngươi làm gì sư phụ ta rồi?”
Sở Diễm cười, trong mắt chợt loé lên thần sắc tính kế, “Trẫm thả ra chút tin tức cho Tư Đồ Tẫn, ông ta sẽ không để cho Tuyết Cơ làm chuyện ngu xuẩn, cho nên, trong một khoảng thời gian rất dài, trẫm cũng không cần phải lo lắng bà ấy tới dây dưa.”
Nghe được Tuyết Cơ bình yên vô sự, Thiên Dao mới thở ra một hơi, chỉ là tình cảnh đáng lo ngại trước mắt, nàng cũng không thể có nửa phần lơi lỏng.
“Hoàng thượng tính vây khốn Thiên Dao bao lâu?”
Sở Diễm nhẹ cười, đầu ngón tay như có như không vuốt ve xương quai xanh trên cổ nàng, lời nói mang theo vài tia ái muội ngả ngớn. “Trẫm nói một đời một kiếp nàng không tin, vậy thì…. cùng trẫm tới ngán thì thôi.”
Thiên Dao cắn môi dưới, cũng không tiếp tục nhiều lời.
Từ khi Vị Ương cung nghênh đón nữ chủ nhân trở về, trên mặt đế vương rốt cục có ý cười. Ngự thư phòng không còn đèn đuốc sáng trưng, vào đêm, Sở Diễm đều ngủ tại Vị Ương cung.
Trong nội thất, một hồ nước trong xanh, nữ tử thân thể trần trụi dựa sát cạnh bờ hồ, bàn tay tùy ý lướt lướt trên mặt nước, năm ngón tay tạo ra gợn sóng. Bên cạnh hồ, dọc theo góc tường, cứ cách một bước là có một chậu than được đốt cháy. Là đầm nước băng hàn từ Thiên Sơn đưa tới, sau ấm áp sẽ mất đi dược tính nhưng cũng chỉ có thể mượn phương thức này sưởi ấm.
Rèm châu lay động tạo ra âm thanh thanh thuý êm tai. Trong chốc lát, y phục minh hoàng đã xuất hiện bên cạnh ao. Thiên Dao nhất thời bối rối, hai tay che ở trước ngực, thối lui tới bên cạnh ao cách xa hắn nhất.
Sở Diễm nhẹ cười, nửa ngồi cạnh bờ ao, ánh mắt sâu xa nhìn về phía nữ tử như ngọc trong nước. “Sợ trẫm ăn nàng sao?”
Thiên Dao khẽ nghiêng đầu, lông mi thon dài rũ xuống, nhẹ giọng mở miệng, “Hoàng thượng hôm nay trở về tựa hồ sớm chút.”
Ngày trước, khi Sở Diễm trở về, đã là lúc nửa đêm, Thiên Dao đã sớm ngủ. Mà hôm nay, bất quá chỉ mới lên đèn mà thôi.
“Qua đây.” Sở Diễm nói khẽ, duỗi cánh tay về phía nữ tử trong nước.
Thiên Dao cứng đờ, lại không chút di chuyển. Tính nhẫn nại của hắn rốt cục đã hết rồi sao? Thời gian hồi cung không ngắn, hắn luôn lấy lễ đối đãi, vào đêm ngoại trừ ôm nàng ngủ, chưa từng vượt qua khuôn phép nửa phần. Như vậy hiện tại, hắn muốn nàng sao? Ở trong này?
“Dao Nhi muốn tự mình qua đây, hay là để trẫm đi qua?” Hắn cố chấp không thu tay lại, ánh mắt sâu thẳm trói chặt trên người Thiên Dao, khiến cho nàng không chỗ nào che giấu.
Nàng khẩn trương cắn cánh môi, suy nghĩ trong chốc lát, vẫn nhận mệnh đi về phía hắn, hồ nước xanh biếc phát ra tiếng nước xôn xao. Cánh tay óng ánh trắng nõn như ngọc chậm rãi đặt vào lòng bàn tay hắn, khoé môi Sở Diễm khẽ cười, cánh tay dùng lực, liền kéo nàng ra khỏi mặt nước, xoay tròn, rơi vào cái ôm của hắn. Long bào minh hoàng rộng rãi che khuất thân thể của nàng, Thiên Dao nằm ở trong ngực hắn, thân thể cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Tối nay trong kinh có hội đèn lồng, trẫm dẫn nàng đi có được không?”
“Hội đèn lồng? Phải xuất cung sao?” Thiên Dao nâng mắt, trong ánh mắt đan xen kinh ngạc cùng kinh hỉ.
“Ừ.” Sở Diễm nhẹ cười gật đầu, trong đôi mắt thâm thuý là biểu tình dịu dàng.
Mãi đến khi ngồi trên xe ngựa xuất cung, Thiên Dao vẫn cảm thấy giống như đang nằm mộng. Dưới thân trải một tấm da bạch hổ mềm mại, tuy là giữa hè, thân thể nàng thuở nhỏ lạnh, Sở Diễm đối với sinh hoạt thường ngày đặc biệt cẩn thận.
Thiên Dao mặc một chiếc sa y như tuyết, ngân tuyến màu vàng trên làn váy thêu những đoá sen nước lớn, trong bóng tối tản mác ra ánh sáng chói lọi. Tóc dài xoã bên eo, trên búi tóc cắm một cây trâm ngọc nhẹ nhàng lay động, ánh sáng lung linh. Đầu ngón tay xanh miết đẩy màn xe ra, Thiên Dao nửa dựa vào sườn xe, nhàn nhạt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Đang nhìn gì vậy? Lại thất thần như thế.” Sở Diễm toàn thân mặc cẩm bào màu tím, theo ánh mắt của hắn nhìn lại, bất quá là đường phố phố phường cùng cửa hàng san sát nhau mà thôi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy náo nhiệt thôi.” Thiên Dao nhàn nhạt đáp lại.
Sở Diễm cười, đầu ngón tay tuỳ ý lướt nhẹ qua những sợi tóc lộn xộn rơi trên trán nàng. “Hội đèn lồng trải dài mười dặm phố mới có thể gọi là náo nhiệt, tới nơi nàng sẽ biết.”
“Ừ, ta từng xem qua, khi đó mới 5 tuổi đi, rất nhiều cái đã mơ hồ rồi.” Thiên Dao nói, con ngươi trong suốt từ từ mờ sương, giống như rơi vào trong hồi ức thâm sâu. Lúc 5 tuổi, mẫu thân vẫn còn sống, nam nhân kia ôm nàng, cùng mẹ con các nàng cùng nhau dạo chơi hội đèn lồng. Khi đó tuổi nhỏ, không hề hiểu được, nụ cười e lệ trên mặt mẫu thân gọi là ‘ái mộ.’
Mười dặm phố dài, đám đông bắt đầu náo nhiệt. Đèn đuốc hai bên sáng trưng, khắp nơi tiếng người cười đùa trò chuyện.
Trên sông đào, du thuyền qua lại không ngớt, mặt sông dập dờn sóng xanh, mơ hồ truyền đến tiếng ca như có như không, thiếu nữ tuổi thanh xuân mặc y phục tươi đẹp, vui vẻ múa ở đầu thuyền.
“Chúng ta cũng lên thuyền đi xem một chút đi.” Thiên Dao đưa tay chỉ vào du thuyền trôi nổi trên sông ở phía xa.
Sở Diễm nhẹ cười lắc đầu, ôm nàng vào trong ngực. “Trên sông đào hơn phân nửa là quan thuyền hoặc là tư thuyền, hôm nay chưa kịp an bài, hôm nào lại dẫn Dao Nhi đi du thuyền, được không?”
“Ừ.” Thiên Dao gật đầu, lại không chút để tâm hỏi, “Quan gia xuất hành đều dẫn theo nhiều nữ quyến như vậy sao?”
Sở Diễm lúng túng khụ một tiếng, lại nói, “Thuyền hoa kia giống như của Xuân Phong lâu.”
Thiên Dao buồn bực đáp lại, không hỏi thêm nữa, ngược lại hướng về phố trước mà đi.
Đợi một hồi người rất đông, Thiên Dao nhẹ nhàng xuyên vào trong, tóc đen da trắng, chỉ có phần kỳ ảo thuộc về bóng đêm, rất nhanh liền biến mất trong đám người. May mà sa y màu trắng trong đêm tối đặc biệt bắt mắt, Sở Diễm ngược lại chưa từng mất dấu nàng.
Thiên Dao dường như đều cảm thấy cực kỳ hứng thú với mọi thứ, nhưng cũng chỉ là nhất thời thấy mới mẻ, sau khi thưởng thức xong liền bỏ qua. Sở Diễm bất đắc dĩ lắc đầu, vẫn như cũ theo sát cước bộ của nàng. “Chậm một chút.” Hắn dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán nàng.
“Ta cũng không phải giấy.” Thiên Dao không được tự nhiên kéo bàn tay hắn xuống. Vừa dứt lời, đã bị một lực đạo đụng phải, suýt nữa ngã quỵ. Lông mày khẽ chau lại, nâng mắt nhìn, là một nữ tử mỹ mạo, vừa khéo đâm trúng nàng cùng Sở Diễm, cũng thật khéo ngã vào trong lòng Sở Diễm.
Tuấn nhan Sở Diễm khẽ biến, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo bình tĩnh đẩy nàng ra.
“Tiểu nữ tử vô ý vấp ngã, đa tạ công tử đưa tay đỡ.” Nàng kia nhẹ nhàng cúi đầu, trên mặt e lệ. Trên người là y phục hoa mỹ, phía sau có người hầu nha đầu theo sau, chắc là người nhà phú quý, cũng có thể là tiểu thư quan gia.
“Không sao.” Sở Diễm không kiên nhẫn ném ra một câu, duỗi cánh tay ôm Thiên Dao vào lòng, ôn nhu hỏi. “Có bị đụng trúng không?”
Thiên Dao lắc đầu, ý nói không có chuyện gì. Con ngươi trong suốt lại đảo qua bốn phía náo nhiệt, đối với nữ tử đột nhiên xuất hiện hoàn toàn không chút để ý. “Đi chỗ đó xem một chút đi.”
“Được.” Sở Diễm cười nhẹ, lại nắm tay Thiên Dao. Mới vừa tính rời đi lại bị nữ tử ngăn lại.
“Có việc?” Mày kiếm Sở Diễm nhíu lại, không kiên nhẫn hỏi.
“Tiểu nữ tử còn chưa biết tên họ công tử, nhà ở nơi nào? Ngày khác muốn đến cửa nói lời cảm tạ.” Nữ tữ khẽ cúi người, khiêm tốn hữu lễ, lại hiển nhiên không tính để cho hai người rời đi.
Ánh mắt Sở Diễm lạnh dần, thầm nghĩ: ‘Dân chúng Đại Hàn khi nào thì lại cởi mở đến cỡ này, nữ tử lại ở bên đường cướp đoạt nam nhân.’ Mà Thiên Dao ở bên cạnh lại hì hì cười một tiếng, ngước mắt lên nhìn, mang theo ý cười đùa trầm thấp nói, “Bệ hạ quả thật sức quyến rũ khôn cùng, mặc dù không đi trêu chọc nữ nhân, cũng có nữ nhân tự động tìm tới cửa.”