Cực kỳ hiển nhiên, Sở Diễm đang rất tức giận. Thiên Dao cả kinh, mở miệng nói, “Dừng tay.” Sau đó lại nhìn về phía Sở Diễm, trong giọng nói mang theo vài tia khẩn cầu, giọng điệu cũng dịu xuống, không còn sự xa lạ băng lãnh như trước. “Những thứ Thiên Dao có thể bảo hộ không nhiều lắm, hoàng thượng có thể tha mạng cho Liên Tinh hay không?”
Sở Diễm chăm chú nhìn nàng, ánh mắt từ từ ôn hoà, bàn tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nhạt giọng hỏi, “Vì sao không uống thuốc?”
Thiên Dao cắn cắn cánh môi, cân nhắc tỉ mỉ, hiện giờ, mỗi một câu của nàng đều có khả năng quyết định mệnh của Liên Tinh. “Thuốc, thuốc đắng quá.” Nàng cắn răng phun ra một câu.
Vô cùng rõ ràng là tìm cớ, lại khiến cho Sở Diễm có vài phần dở khóc dở cười. Hắn cúi người ôm nàng lên, động tác cực kỳ ôn nhu đặt nàng trên giường, có chút bất đắc dĩ nói, trong giọng nói lại không cách nào che giấu sự sủng nịch. “Dao Nhi rốt cuộc muốn tuỳ hứng tới khi nào?”
Một hồi bão tố cứ như vậy lặng yên trôi qua. Lưu Trung vô cùng thức thời dẫn theo cung nhân thối lui ra ngoài, cũng nhẹ tay khép cửa phòng lại.
Sở Diễm vây Thiên Dao ở dưới thân, hai tay đặt bên eo nàng, chóp mũi dán chóp mũi, trán kề trán, rất là thân mật, hô hấp trong lúc đó đều là hơi thở của đối phương.
“Không phải nàng hiểu biết y thuật sao? Nói cho trẫm nghe, bệnh của nàng rốt cuộc nghiêm trọng tới mức nào rồi?”
“Không có quan hệ gì với ngươi. Sở Diễm, buông.” Thiên Dao lại khôi phục sự băng lãnh như trước, bị hắn áp ở dưới thân khó chịu nói không nên lời, cuống quít nghiêng đầu tránh đi hơi thở của hắn.
Sở Diễm cũng không giận, muốn đối phó với một tiểu nha đầu, hắn có cả đống thủ đoạn. Hắn áp hai tay nàng trên đỉnh đầu, đầu ngón tay tuỳ ý đẩy sa y của nàng ra, cùng với ngực kịch liệt lên xuống càng thêm mê người. Sở Diễm cúi đầu hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của nàng, trằn trọc triền miên, cũng một đường đi xuống dưới, vốn chỉ là khiêu khích, sau đó từng chút từng chút một lan ra. Thiên Dao không thể khống chế run rẩy, muốn vùng vẫy, lại phát hiện bị hắn chế trụ tay chân, căn bản không thể động đậy.
“Còn không chịu nói?” Sở Diễm cắn vành tai của nàng, dẫn tới một trận ngứa ngáy khó nhịn. Thiên Dao gắt gao cắn chặt cánh môi, quật cường không chịu mở miệng. Sở Diễm cũng không tính buông tha nàng, khẽ cắn nàng, khiến nàng thở gấp liên tục. Sở Diễm chỉ cảm thấy càng lúc càng khó nhịn.
Mà đúng lúc này, ngoài cung, trống trận vang cao, âm thanh ‘thùng thùng thùng’ điếc tai.
Thiên Dao giễu cợt cười, con ngươi trong suốt thăm dò vào đáy mắt thâm thuý của hắn, thanh lãnh nói, “Vinh Thân Vương lại công thành, hoàng thượng không tính đi lên nghênh chiến sao? Hay là muốn… chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu?”
Sở Diễm xoay người đứng dậy, lưu loát khoác lên trường bào. Nếu như ngày thường, có lẽ hắn còn có thể vui đùa với nàng, nhưng giờ phút này, hắn không có tâm tình nghe nàng châm chọc khiêu khích. Nếu bảo hộ không được hoàng thành, làm sao nói đến việc bảo hộ nàng.
Bóng dáng cao lớn của hắn đưa lưng về phía nàng, đứng yên trong khoảnh khắc mới nói. “Vạn nhất, ta có gì bất trắc, nàng hãy đi theo Sở Hạo. Ít nhất, cảm tình của hắn đối với nàng là thật.” Ít nhất, nàng còn có thể sống tốt, như vậy, với hắn là đủ rồi.
Thiên Dao châm chọc cười, lệ chua xót lặng yên chảy xuống. Hắn nghĩ nàng là người như vậy sao? Quả nhiên là dụng tâm lương khổ.
Tiếng trống mỗi lúc một khác, tiếng trống trận lúc này vang vọng phía chân trời, mặc dù thân ở hậu cung, vẫn có thể mơ hồ nghe tiếng hò hét đinh tai nhức óc, trong không khí, tựa hồ đã ngập tràn mùi máu tươi. Xem ra, Sở Hạo đã hết tính nhẫn nại, tiến hành công thành rồi. Đây mới là, khảo nghiệm chân chính.
Thiên Dao được thị nữ nâng dậy, sa y trên người bị Sở Diễm xé rách liền đổi một bộ mới. Chất tơ lụa mềm mại phiêu dật, chiếu lên khuôn mặt nhỏ trắng xanh lại vô cùng xinh đẹp. Mái tóc đen xoã bên hông, trên búi tóc chính là chiếc trâm Thanh Ngọc đã được tu bổ qua.
Đẩy cửa mà ra, không để cho thị nữ đi cùng, nàng bước nhẹ nhàng đi tới Cảnh Dương cung. Tỷ muội Như Băng Tư Băng bị Sở Diễm nhốt ở đó.
Mặc dù là có ám vệ ở trong cung, nhưng vì bảo hộ an nguy của nàng mà không có hạn chế tự do của nàng. Trong Cảnh Dương cung, Như Băng Tư Băng quỳ gối trước người Thiên Dao, vô cùng cung kính. Hoá ra, Tuyết Cơ cung chủ lo lắng cho nàng, liền phái Như Băng Tư Băng canh giữ ở đế đô, nếu không như vậy, ngày ấy, nàng sớm bị Huyễn Ảnh xâm phạm rồi.
“Thương tích trên người các ngươi đã khôi phục rồi ư?” Thiên Dao nhàn nhạt mở miệng, trong giọng nói không có chút gợn sóng nào.
“Hồi bẩm Thiếu chủ, đã khỏi hẳn. Chỉ là, hoàng thượng sai người canh giữ bốn phía, chúng ta không dễ dàng đào thoát.” Tỷ muội Như Băng Tư Băng đáp lại.
“Ừ.” Thiên Dao gật đầu, lại nói. “Ta cần các ngươi truyền một nửa công lực cho ta.”
Tỷ muội Như Băng Tư Băng sửng sốt, trong lúc này vẫn không hiểu được ý tứ của Thiên Dao.
Thiên Dao khẽ cười khổ, “Ta bị Sở Diễm phế võ công, hiện giờ tay trói gà không chặt. Các ngươi truyền công lực cho ta, chúng ta nhân lúc hỗn loạn đào tẩu.”
Tỷ muội Như Băng Tư Băng bừng tỉnh hiểu ra, khó trách ngày ấy Thiếu chủ bị tên cầm thú kia kiềm chế, lại không có chút năng lực phản kháng.
“Thiếu chủ nghĩ thông suốt đương nhiên là tốt, hỗ trợ Thiếu chủ rời khỏi đây, chúng tỷ muội chúng ta nghĩa bất dung từ.” Như Băng thản nhiên cười, có thể dẫn Thiếu chủ về Thiên Sơn, đó là công lớn của các nàng. Chỉ cần cung chủ cẩn thận dạy bảo, muốn khôi phục công lực cũng không phải chuyện khó. Vì vậy, tỷ muội hai người vô cùng sảng khoái nhận lời.
Sau khi độ công xong, hai người Như Băng Tư Băng hao phí rất nhiều thể lực, nằm sấp ở bên giường không ngừng thở dốc, Thiên Dao lặng im ngồi khoanh chân, vận công điều tức khí tức trong cơ thể.
“Thiếu chủ, sao rồi?” Hơi thở Như Băng ngưng trọng, mở miệng.
Một lát sau, Thiên Dao chậm rãi mở đôi mắt sáng, ánh mắt di chuyển trên người tỷ muội Như Băng Tư Băng, mang theo vài tia áy náy, thản nhiên nói. “Như Băng Tư Băng, thật xin lỗi.” Dứt lời, đầu ngón tay trắng nõn điểm trên ngực hai tỷ muội. Hai người chưa kịp phản ứng gì liền ngất đi.
Đúng vậy, ngay từ lúc bắt đầu, Thiên Dao đã lừa các nàng. Nàng xác thực nghĩ phải rời khỏi, nhưng sẽ không phải lúc này.
Trong hoàng thành sớm hỗn loạn, trống trận vang cao, tiếng chém giết đinh tai nhức óc, mùi máu tanh tràn ngập, máu loãng đỏ tươi theo thềm đá trên tường thành chảy thành dòng, mỗi một phút đều có thi thể ngã xuống, rơi xuống tường thành.
Thiên Dao mặc y phục trắng thuần, trong lòng ôm cây đàn bạch ngọc tỳ bà, trong đêm tối tản ra ánh sáng trong veo mà lạnh lùng. Nàng bước từng bước lên thành cao, giống như tuyết trắng, cùng với ánh trăng trong đêm và màu đỏ tươi của máu không hợp nhau. Dung nhan tuyệt thế đạm mạc, vài sợi tóc bị gió nhẹ thổi bay, nữ tử như vậy, vốn không thuộc về chiến tranh.
Bốn phương một mảnh hỗn loạn, thế cho nên không ai chú ý tới sự tồn tại của nàng, mãi đến khi nàng đứng trên thành lâu cao nhất, đón gió mà đứng, mới bị đám người Sở Diễm phát hiện.
Hắn khẩn trương nhìn nàng, bóng dáng đơn bạc kia, giống như gió thổi qua liền có thể thổi bay nàng. “Dao Nhi, mau xuống đây.” Nữ nhân này, rốt cuộc có biết cái gì là nguy hiểm hay không. Thỉnh thoảng có vài mũi tên bay tới, đúng là không có mắt.
Thiên Dao ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt trong suốt giống như vượt thời không, giao nhau với ánh mắt thâm thuý của hắn, khoé môi hơi hơi hiện lên nụ cười chua xót, làn môi đỏ hồng hơi rung động. “Tháng sáu tuyết rơi, thật sự sẽ yêu ta sao?”
Giọng nói giống như đang lẩm bẩm, nhưng Sở Diễm lại đọc được, hắn đoán không ra nàng muốn làm gì, chỉ là dự cảm không tốt ùn ùn kéo tới, trái tim đập cuồng điên. Trên thành cao, bóng hình xinh đẹp như ẩn như hiện, giống như tuỳ lúc đều có thể tan biến trong sinh mệnh của hắn. Mà sự sợ hãi khi mất đi nàng, vượt hơn hẳn sợ hãi khói thuốc súng cùng chiến hoả.
Thiên Dao đứng ở trên thành cao, bàn tay mềm mại khẽ vuốt ve thân bạch ngọc cầm, đầu ngón tay động đến dây đàn, run rẩy phát ra lời rõ ràng. “Mẫu thân, xin người hãy ban cho Thiên Dao sức mạnh.”
U Minh công thức thứ 10 – nghịch thiên. Điên đảo ngày đêm, xoay đông hạ. Chỉ là công lực hiện tại của nàng không đủ để khu động nghịch thiên, cho nên chỉ có thể mượn dùng bạch ngọc tỳ bà còn lưu lại sức mạnh của mẫu thân.
Đứng ở điểm cao nhất trên đế đô, ánh mắt Thiên Dao lạnh nhạt, nhìn ra xa. Nơi xa, núi non trùng điệp, nhấp nhô lên xuống, cao vút trong mây. Đây là giang sơn Sở Diễm từng hứa cho nàng — lấy thiên hạ làm sính lễ, ta sẽ cưới nàng làm nữ tử tôn quý nhất thiên hạ. Chưa bao giờ nghĩ tới, một lời thề kia vậy mà lại liên tiếp khắc vào trong lòng. Nàng nghĩ, nàng có thể vì hắn bảo vệ đế đô, có điều, đây là chuyện sau cùng nàng có tài cán làm được cho hắn.
Trong tiếng chém giết, đột nhiên xen lẫn tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo, trên thành cao, nữ tử đón gió mà múa, sa y như tuyết tung bay, như một con bươm bướm muốn giương cánh bay lượn. Một khúc đông phong đào hoa vũ, tỳ bà bạch ngọc trong lòng vang lên. Lúc này, người, cầm, điệu múa, ba cái đã hoàn mỹ hoà làm một. Trong thiên địa này, mọi sự vật giống như đều mất đi màu sắc, chỉ còn lưu lại màu trắng lay động phiêu miểu kia.
Đột nhiên trong lúc đó, bầu trời biến sắc, màn đêm tối đen chậm rãi kéo đi, ánh sáng hiện ra. Mà mây đen cuồn cuộn theo chân trời không ngừng kéo đến, che khuất một mảng trời ở đế đô. Gió cuốn mây trôi, cuồng phong vừa nổi, mái tóc nữ tử bay loạn trong gió. Ánh sáng bảy màu thần kỳ từ bạch ngọc tỳ bà chiếu ra, bay vào phù vân nơi chân trời, từng hạt tuyết trắng như lông ngỗng từ từ tiêu tiêu sái sái rơi xuống.
Chiến tranh ngừng bặt. Mọi người chấn kinh trước biến đổi lớn đột ngột này, cuồng phong quét tới khiến người không mở mắt được, nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống điểm đóng băng. Y phục mùa hè trên người tướng sĩ căn bản không cách nào chống chọi lại cái lạnh, thân thể nháy mắt cứng ngắc, mất đi lực tác chiến.
Sở Diễm đón gió mà đứng, từng bước đi lên thành cao, trong đôi mắt đen cuồn cuộn sóng gió động trời. Đây là theo như lời nàng nói — tháng sáu tuyết rơi sao!