Bạo Quân Một Lòng Muốn Chết Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 7




Mặc cho bàn tay bị móng tay cào vào đến rỉ máu nhưng Tiết Duân cũng không hề có ý định buông ra, gã cứ nhìn Tuyên Giản mê man nói mớ, nhìn đến đau xót, gã không biết Tuyên Giản trước kia đã gặp phải chuyện gì mà khiến hắn đến trong mơ cũng sợ hãi đến vậy.

Tiết Duân vô thức đưa nắm chặt lấy tay hắn.

"Đừng sợ." Tiết Duân nhỏ giọng dỗ dành: "Không ai làm gì ngươi hết, đừng sợ."

Không biết Tuyên Giản có nghe thấy hay không nhưng sắc mặt của hắn thoáng dịu xuống một chút, chỉ là ngay sau đó Tuyên Giản bỗng nhiên mở bừng mắt, hắn đề phòng nhìn người trước mặt, nhận ra là Tiết Duân sự khẩn trương mới thuyên giảm đi phần nào, vội vàng buông tay gã ra hỏi:

"Sao ngươi lại ở đây?"

Tiết Duân chưa kịp trả lời Tuyên Giản đã đưa tay lên lau mồ hôi trên mặt, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì thản nhiên nói:

"À quên mất, ta là tù nhân mà, làm gì có quyền hỏi ngươi chứ."

Rõ ràng hắn cố tỏ ra bình thường nhưng trong giọng nói có vài phần yếu ớt, Tiết Duân không để ý đến những lời này cầm chặt lấy tay hắn nhíu mày hỏi:

"Sao tay ngươi lạnh vậy?"

Tuyên Giản mỉm cười cầm ngược lấy tay Tiết Duân vuốt ve, giọng ngả ngớn đùa:

"Chắc do không có ngươi làm ấm giường đó."

Sắc mặt Tiết Duân đen lại, sự quan tâm hiếm hoi mới có bị một câu nói của Tuyên Giản làm bay sạch, gã vội đẩy Tuyên Giản ra đứng lên lớn tiếng quát:

"Ngươi... ngươi... giờ là lúc nào rồi ngươi còn mở miệng nói lời *** loạn?!"

Mặc dù Tiết Duân đẩy Tuyên Giản rất nhẹ nhưng vẫn khiến hắn ho lên sặc sụa, Tuyên Giản một tay che miệng, ho như muốn tuôn luôn tim gan phèo phổi ra ngoài, nhưng Tiết Duân nghĩ hắn đang giả vờ nên không thèm để ý quay mặt sang hướng khác.

Phải mất hồi lâu sau Tuyên Giản mới ngừng lại, nhìn thấy vết máu trên tay vội vàng giấu vào trong chăn, hắn vẫn không buông tha cho Tiết Duân thấp giọng cười:

"Ngươi mắng ta *** loạn nhưng ngươi cũng được sướng đó thôi."

"Ngươi..."

"Lại nói không đi."

Tiết Duân cảm thấy gã không bao giờ đấu lại cái miệng của Tuyên Giản tức tối muốn rời đi.

"Ta không nói chuyện với ngươi nữa."

"Từ từ đã." Tuyên Giản gọi gã lại: "Đằng nào ngươi cũng đến rồi, sai người đem tới cho ta một chút huân hương an thần đi, dạo này ta không ngủ được."

Vừa rồi Tiết Duân cũng chứng kiến Tuyên Giản ngủ không ngon giấc, hắn không mở lời cũng định sai người chuẩn bị một ít, nhưng gã lại rất ghét cái bộ dạng chỉ tay năm ngón này của hắn.

"Sao ta phải nghe lời ngươi?"

"Đem loại của nước Liên tiến cống ấy, loại khác ta dùng không quen. À đúng rồi, chăn gối nên ngày thay một lần, vải may y phục cũng dùng loại mềm hơn một chút, ta không thích loại này."

"Tuyên! Giản!"

"Hả?" Tuyên Giản như không nhìn thấy sắc mặt tức đến phát điên của Tiết Duân, môi hơi cong lên. "Ngươi cũng lên ngôi rồi đừng keo kiệt với ta vậy chứ, trước kia ta còn là hoàng đế có bao giờ keo kiệt với ngươi đâu, phủ cũng ban cho ngươi, quyền lực cũng giao cho ngươi, ngay cả thân thể của ta cũng cho ngươi rồi."

"Ngươi đừng nói như vậy..."

"Vậy ta nên nói thế nào? Nên cảm tạ vì ngươi tiếp cận rồi lừa ta, cướp ngôi của ta rồi nhốt ta ở đây à? Xin lỗi, ta đâu có thánh thiện đến thế."

Nghe những lời này Tiết Duân thật sự không nói được gì. Ai cũng nói gã giỏi giang chỉ trong một thời gian ngắn đã cướp được ngôi của bạo quân, nhưng không ai biết gã lại dùng cách đê hèn nhất, lợi dụng lòng tin của Tuyên Giản dành cho gã, cho dù có chiến thắng cũng chẳng có gì là vẻ vang.

Tuyên Giản có độc ác thế nào đi chăng nữa quả thật cũng từng đối với gã rất tốt, hơn nữa dạo gần đây gã còn phát hiện Tuyên Giản cũng chưa chắc đã là một bạo quân thật sự.

Thấy Tiết Duân không trả lời, Tuyên Giản nhếch môi cười, lại nằm xuống trùm chăn khó chịu nói:

"Không làm thì thôi, coi như ta nhìn nhầm ngươi."

Tiết Duân nén giận, sau khi rời đi dù tức thế nào vẫn sai người làm theo ý Tuyên Giản, trần đời này gã còn chưa thấy tên tù nhân nào sống an nhàn vậy đâu.

Dạo gần đây Tiết Duân mải điều tra quá khứ của Tuyên Giản mà quên mất đám đại thần kia vẫn luôn khăng khăng muốn lấy mạng hắn. Dưới tay Tuyên Giản đã nhuốm máu của biết bao nhiêu người đó là sự thật, người muốn lấy mạng hắn nhiều vô số kể, cứ nhỡ rằng Tiết Duân lên ngôi sẽ thanh lý môn hộ nhưng gã lại không làm gì khiến nhiều người không thể ngồi chờ được nữa.

"Có thích khách! Mau bắt lấy thích khách!"

Nửa đêm tiếng hô hoán khiến hoàng cung bỗng chốc náo loạn, Tiết Duân vừa chuẩn bị đi nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng ồn ào bèn cất tiếng hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

"Bẩm hoàng thượng, trong cung có thích khách xin người hãy cẩn thận."

"Đã bắt được chưa?"

"Vẫn chưa, hình như đã đi về hướng cung Xuân Điện."

Cung Xuân Điện chính là nơi Tuyên Giản đang ở, Tiết Duân vừa nghe tới đó liền gấp gáp mặc lại y phục rồi nhanh chóng rời đi.

Giờ phút này gã thật sự lo lắng Tuyên Giản gặp chuyện.

Tiết Duân đã đi rất nhanh nhưng khi đến nơi cung Xuân Điện đã trở thành một bãi hỗn loạn, bên trong xuất hiện ánh lửa, người chết nằm la liệt dưới đất.

Thật may là Tuyên Giản ở cách đó không xa, hắn bị thương ngồi dưới đất, trước mặt là tên thích khách không ngừng ôm mặt gào thét.

"Tuyên Giản, ngươi có giỏi thì đừng có giở trò bẩn thỉu, loại người như ngươi nên chết từ lâu rồi!"

Trên mặt thích khách toàn là máu, đến gần Tiết Duân mới nhìn kỹ những vết thương này là do chính bản thân thích khách tự mình làm ra, da thịt bị cào đến mức nhìn không phân biệt được ngũ quan.

Tiết Duân sợ Tuyên Giản bị thương vội chạy đến chắn trước mặt hắn lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Tuyên Giản không trả lời nhìn tên thích khách bằng ánh mắt đầy căm hận, hắn gằn giọng: "Giết hắn đi…”

"Ngươi đừng tưởng ngươi giết nhiều người thì có thể che giấu được chuyện ghê tởm của ngươi. Tại sao ngươi còn có thể sống đến giờ này chứ, nếu ta là ngươi ta đã sớm đi tìm cái chết từ lâu rồi!"

Tuyên Giản bấu lấy tay Tiết Duân đôi mắt hằn lên từng tia máu. "Giết kẻ đó cho ta!"

Tiết Duân thấy hắn phản ứng dữ dội như vậy cũng cầm kiếm lên, tên thích khách vẫn điên cuồng nói nhảm.

"Súc sinh thì vẫn hoàn súc sinh, ngươi tưởng ta không biết bao năm qua ngươi đều làm nô lệ..."

Thanh kiếm đâm vào người khiến câu nói bị gián đoạn, nhưng vì Tiết Duân đứng gần nên vẫn có thể nghe nốt nửa câu còn lại. Câu hoàn chỉnh là:

"Bao năm qua ngươi đều làm nô lệ trên giường của Tuyên Hoà."