Bên ngoài mặt trời đã lặn, Tiết Duân ôm Tuyên Giản lên, đèn chưa bật nên trong phòng là một mảng tối đen như mực chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy người trước mặt, hai tay Tuyên Giản ôm lấy cổ Tiết Duân, đầu dựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, Tiết Duân thả người xuống giường thấp giọng hỏi:
"Lại không muốn thắp đèn?"
"Không thắp."
Dứt lời Tuyên Giản đã kéo áo Tiết Duân xuống điên cuồng hôn lên môi, giống như con thú bị bỏ đói lâu ngày bỗng dưng được ném cho một miếng thịt, vừa suồng sã muốn một hơi nuốt hết vào bụng, vừa cẩn thận liếm láp như muốn để dành.
Tiết Duân cũng không nói gì thêm kéo xiêm y của Tuyên Giản xuống, nhưng gã không cởi hết, lần nào cũng phải giữ lại một lớp y phục.
Gã cũng không rõ lý do nhưng đây là yêu cầu của Tuyên Giản, có một lần Tiết Duân thấy hắn tâm tình tốt nên thuận miệng hỏi:
"Tại sao lần nào bệ hạ cũng phải tắt hết đèn còn phải để lại y phục trên người?"
Tuyên Giản dựa vào lòng Tiết Duân cười khúc khích: "Do người ta ngại đó."
Tiết Duân: "..." Nghe mà nổi da gà.
Nhưng đó là sở thích của bạo quân, gã cũng không rảnh để tâm.
Một trận mây mưa qua đi, Tuyên Giản không còn một chút sức lực nằm trên giường thở dốc, căn phòng trước sau như một đều là một mảng đen tối, ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ cũng không thể lọt vào.
Tuyên Giản dùng móng vuốt của mình chạm lên ngực Tiết Duân, lại từ từ sờ xuống bên dưới, cơ bụng săn chắc nổi lên rõ rệt sau lớp da làm Tuyên Giản tham lam sờ thêm vài lượt nữa.
Hắn thật sự rất thích Tiết Duân, mặt khác tạm thời chưa nhắc đến nhưng trên giường thật sự rất vừa lòng hắn.
Cơ bắp vạm vỡ, gương mặt lại đẹp, thứ kia cũng lớn, sức lại khỏe, ngàn người mới có một.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiết Duân luyện kiếm giữa trời mưa Tuyên Giản đã muốn lên giường với gã. Thật ra hắn muốn đè Tiết Duân ra mà làm, chỉ là không ngờ, tên súc sinh này lại dám khi quân phạm thượng quay ngược lại đè hắn.
Đã vậy chân tay lóng ngóng làm hắn đau gần chết, không biết hắn có bị ấm đầu hay không mà sau này vẫn để hắn tiếp tục ở trên người mình dùng sức.
Có lẽ lý do lớn nhất vẫn là thoải mái đi.
Đang nghĩ đột nhiên móng vuốt của Tuyên Giản bị Tiết Duân cầm lấy, hắn như bị điện giật vội vàng rụt tay lại, ở trong bóng tối Tiết Duân nhíu mày lại nhưng giọng nói vẫn không có gì khác thường điềm nhiên hỏi:
"Bệ hạ còn muốn?"
Tuyên Giản lắc đầu.
"Vi thần hầu hạ người tắm rửa?"
"Không." Ngừng lại một lúc Tuyên Giản lại nói: "Ngươi đi được rồi."
Tiết Duân còn muốn nói gì đó, nhưng biết tính tình Tuyên Giản thất thường chỉ có thể cúi đầu tuân theo, trong bóng tối lục lọi y phục rồi cứ thế đi ra ngoài.
Không ai nhìn thấy tay gã cuộn lại thành nắm đấm đến mức nổi cả gân xanh.
Vẫn luôn là như vậy, cho dù có cùng nhau ân ái thì sau khi xong chuyện Tuyên Giản chưa từng giữ gã lại, ngay cả cử chỉ thân mật như cầm tay Tuyên Giản cũng không cho phép, điều này làm Tiết Duân cực kì khó chịu.
Gã chẳng khác gì mấy tên nam sủng thích thì gọi đến đuổi thì đi, là công cụ giúp Tuyên Giản phát tiết, cũng chẳng biết trước gã Tuyên Giản đã dùng qua biết bao nhiêu người.
Nghĩ đến đây sắc mặt Tiết Duân càng đen đi, trong lòng dâng lên một ý nghĩ, muốn đem Tuyên Giản nhốt lại, chặt hết móng vuốt của hắn, ép hắn quỳ dưới chân, cho hắn nếm mùi đau khổ.
Sẽ rất nhanh thôi...
Trong mắt Tiết Duân chứa toàn là sát ý, nhưng ngay sau đó lập tức vụt tắt.
Vừa rồi tối quá không nhìn thấy lấy nhầm y phục của tên bạo quân kia, vóc dáng hai người trái ngược nhau, Tuyên Giản người nhỏ hơn gã rất nhiều vậy nên y phục vận trên người trông có chút buồn cười, cũng may trời tối nên không mấy ai để ý, nếu không Tiết Duân lại âm thầm đem nỗi hận này ghi vào.
*
Từ rất lâu trước kia Tuyên Giản đã đem tất cả chính sự trong triều giao cho Tiết Duân, còn hắn luôn lười biếng nằm im một chỗ, thỉnh thoảng hạ lệnh giết người.
Có rất nhiều đại thần hướng hắn nói làm vậy có khác gì dâng giang sơn của mình cho kẻ khác, khuyên can hắn không nên làm như vậy, nói đến hắn đau cả đầu.
Cũng may sau khi giết vài người cũng không thấy ai kêu ca gì nữa.
Thời gian này Tuyên Giản cảm thấy người không có một chút sức lực nên càng lười biếng hơn trước, ngay cả ngón tay cũng không muốn động, việc thay y phục thay giày bắt buộc để người khác làm thay, còn hắn ngồi yên một chỗ nhìn kẻ khác bận rộn.
Những việc này đáng lẽ là việc của cung nữ, nhưng vị Nhiếp Chính Vương kia rất tận tụy, trời vừa mới sáng đã vào trong cung hầu hạ hắn.
Tuyên Giản nhìn Tiết Duân bằng ánh mắt tràn ngập ý cười, chống cằm nhìn gã khụy gối xuống đeo tất thay giày cho mình đến thành thục, hắn nói:
"Nhiếp Chính Vương cứ như hiền thê vậy, hay là ngươi vào trong cung sống cùng ta luôn đi?"
Tiết Duân không phản ứng, lại ôm người dậy thay cho hắn một bộ y phục, giúp hắn chải tóc cài trâm, một đống lộn xộn được Tiết Duân xử lý trong phút chốc.
Nhưng vì bị gọi dậy quá sớm nên Tuyên Giản vẫn còn buồn ngủ mắt nhắm mắt mở, Tiết Duân vừa rời tay ra đã nằm gục lên trên bàn như một con mèo lười.
Nói đi cũng phải nói lại, tại sao một tên bạo quân như hắn còn phải nghe lời Nhiếp Chính Vương dậy sớm, hắn có phải lên triều, có phải xử lý tấu chương đâu?
Đến tận khi một bát canh nóng hổi được dâng lên trước mặt Tuyên Giản mới sực tỉnh, phải rồi, dậy sớm mới được ăn canh tổ yến.
Tuyên Giản nhàm chán nhìn Tiết Duân đem tổ yến đến bên cạnh hỏi: "Sao ngày nào cũng phải ăn tổ yến?"
Tiết Duân nói: "Bệ hạ gầy rồi."
"Ăn là sẽ béo lên sao?"
"Sẽ khỏe hơn phần nào."
"Sao ta cảm thấy càng ăn càng yếu đi."
Động tác Tiết Duân dừng lại trong phút chốc, nhưng rất nhanh lại thản nhiên nói: "Sao lại có thể chứ, bệ hạ phải uống thường xuyên mới có tác dụng."
"Nghe lời Nhiếp Chính Vương." Tuyên Giản bật cười nói: "Cũng chỉ có ngươi mới quan tâm ta."
Tiết Duân nhìn Tuyên Giản ngoan ngoãn há miệng ăn hết non nửa bát canh mà mày nhíu chặt lại, gã biết Tuyên Giản rất kén ăn, dù là sơn hào hải vị cũng sẽ không động đũa đến lần hai, chỉ riêng bát tổ yến nào cũng phải uống bằng sạch.
Đột nhiên Tiết Duân đặt canh xuống bàn giọng không vui nói: "Đừng uống nữa."
"Sao vậy?" Tuyên Giản nhìn gã hỏi: "Còn nhiều mà."
Tiết Duân cũng không biết gã làm sao vội vàng đứng dậy: "Vi thần chợt nhớ ra có chuyện phải làm, bệ hạ thứ tội, thần xin cáo lui."
Tuyên Giản nhìn theo bóng dáng rời đi gấp gáp của gã không nói gì, đợi người trong phòng lui ra ngoài, hắn tìm từ trong người ra một viên thuốc nuốt xuống.
Đến lúc đứng dậy, Tuyên Giản run rẩy thiếu chút nữa ngã luôn xuống đất, hắn bám vào cạnh bàn mới có thể miễn cưỡng đứng yên, sau đó lại chậm chạp về phòng.
Từ đầu tới cuối không một ai nhìn thấy.