Bạo Quân Một Lòng Muốn Chết Lại Bị Ép Sống Lại

Chương 12




Tuyên Giản thật sự cầu được ước thấy, ngay ngày hôm sau bình minh vừa lên đã thấy tuyết rơi trắng xoá cả một sân. Tuyên Giản bị Yến Duân bọc lại kín mít trong chiếc áo lông dày cộm, hắn bị gã quấn đến nghẹt thở khó chịu nói:

"Hay là ngươi trùm luôn cái chăn cho ta đi?"

Tuyên Giản chỉ nói đùa không ngờ Yến Duân lại cảm thấy có lý định chạy vào trong phòng lấy chăn thật. Vì tránh để bị ngộp chết Tuyên Giản phải nói mãi Yến Duân mới chịu từ bỏ ý định này.

Tuyết đầu mùa luôn để lại cho người ta ấn tượng khó quên, từng có truyền thuyết kể rằng vào ngày tuyết đầu mùa rơi, nếu tỏ tình với người mình thích hoặc ở cùng người mình yêu thì hai người sẽ hạnh phúc đến suốt đời.

Tuyên Giản cảm thấy truyền thuyết này thật sự rất buồn cười, nếu trở thành sự thật thì trên đời này làm gì còn có cái gọi là chia ly, đúng là gạt trẻ con.

Yến Duân một tay cầm ô một tay cẩn thận đỡ lấy eo Tuyên Giản đi ra ngoài.

Tuyên Giản ngước nhìn lên một bầu trời đầy tuyết, trong mắt hiện lên sự thích thú, tay đưa ra hứng lấy vài bông tuyết bay trước mặt. Bông tuyết vừa chạm vào tay hắn chẳng bao lâu sau đã tan thành giọt nước nho nhỏ, Tuyên Giản lại bắt lấy một bông tuyết khác, nó lại từ từ nhìn nó tan thành nước, cứ như vậy liên tục lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Yến Duân nhìn hắn chơi vui vẻ ánh mắt cũng dần trở nên dịu dàng hỏi:

"Thích như vậy sao?"

Tuyên Giản gật gật đầu: "Thích lắm."

Chỉ tiếc có lẽ đây là lần cuối cùng hắn được đón tuyết rơi.

Hai người đi dạo một vòng cũng thấm mệt, Yến Duân đỡ hắn ngồi xuống dưới gốc cây bạch, trước khi cho Tuyên Giản ngồi Yến Duân cũng lau thật sạch tuyết trên thân cây rồi trải thêm một lớp vải để tránh hắn bị lạnh, nhìn Yến Duân cẩn thận như vậy Tuyên Giản cảm thấy có chút cạn lời.

Cây bạch hiện tại cũng bị phủ thêm một lớp tuyết trắng giống như một cây cổ thụ tuyết khổng lồ, Tuyên Giản cũng không hiểu Yến Duân làm cách nào mà đem được một gốc cây lớn như vậy vào trong cung.

Trong lúc hắn đang ngây người suy nghĩ thì Yến Duân cầm tay hắn lên, dùng chính hơi thở của mình làm ấm tay hắn, nhưng làm cách nào thì tay Tuyên Giản vẫn lạnh như băng, Yến Duân nhíu mày nói:

"Sao tay ngươi lại lạnh như vậy, có khó chịu không? Hay là chúng ta trở về..."

Yến Duân chưa kip nói hết câu Tuyên Giản đã lắc đầu nguầy nguậy từ chối.

"Ta muốn ngồi thêm một chút."

"Nhưng mà ngươi..."

"Một chút nữa thôi mà."

Yến Duân hết cách đành liên tục dùng tay mình chà xát tay của hắn.

Năm nay trời rất lạnh ngồi được một lúc mà tuyết đã rơi xuống thêm rất nhiều, Tuyên Giản nổi hứng muốn nặn một người tuyết be bé, hắn hơi cúi người vo tròn một khối tuyết to bằng nắm tay, sau đó lại vo thêm một khối to hơn làm cái đầu, hai hình tròn nho nhỏ tạo nên hình dáng một người tuyết.

Tuyên Giản đẩy tay Yến Duân nói: "Ngươi đi tìm cho ta cành cây với một vài viên đá nhỏ đi."

Yến Duân do dự một lúc nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Vậy ngươi ngồi đây đợi ta."

"Ừ."

Tuyên Giản thuận miệng đáp lại nhưng tay thì vẫn hì hục nặn thêm một người tuyết mới. Yến Duân đứng nhìn hắn thêm chốc lát mới đi sang hậu hoa viên gần đó nhặt bừa vài cành cây rụng với vài viên sỏi nhỏ, khi trở về tay của gã đã xách thêm một chồng củi lớn.

Tuyên Giản nhìn đám cây khô Yến Duân mang trở về không nhịn được bật cười: "Ngươi đi tìm củi về để đốt lửa hay sao? Có hai người tuyết nhỏ xíu đâu cần nhiều như thế."

Yến Duân ngại ngùng đặt cành cây xuống nói: "Ta không biết ngươi muốn cành cây giống như thế nào nên mang về hết luôn."

Tuyên Giản chẳng thèm chấp với người mà quê hương ngay cả một hạt tuyết cũng không có. Hắn bẻ lấy một cành cây nho nhỏ cắm vào thân hình người tuyết bé hơn, sau đó lại nhặt hai viên đá tròn màu đen làm mắt, tiếp đến lại lắp tay cho người tuyết bên cạnh, người tuyết này trông lớn hơn một chút, đôi mắt ngoài lấy hai viên sỏi để thay thế ra Tuyên Giản còn gắn thêm hai nhánh cây ngắn làm thành lông mày hơi cau lại, làm xong hắn nhìn lại thành quả của mình một cách đáng tự hào quay sang Yến Duân khoe.

Hắn chỉ vào người tuyết nhỏ hơn: "Đây là ta." Rồi lại chỉ sang người tuyết cau có bên cạnh: "Còn đây là ngươi."

Yến Duân nhìn người tuyết rồi nhìn lại mình khó hiểu hỏi: "Trông ta cau có như vậy sao?"

"Ngươi lúc nào chẳng cau có."

Nói xong chẳng để ý đến Yến Duân hắn tiếp tục trang trí cho "Yến Duân" và "Tuyên Giản" phiên bản người tuyết.

Trông Tuyên Giản thích thú như vậy Yến Duân cũng không nỡ xen ngang, yên lặng ngồi một bên nhìn hắn cắm cúi.

Gã chưa bao giờ thấy Tuyên Giản ở trong trạng thái thoải mái như vậy, cứ như buông bỏ được những thứ đau khổ trước kia, hắn cũng không còn sự tàn ác nói giết người là giết, không còn nhìn đời bằng ánh mắt bất cần, hắn lại trở về với con người đơn thuần của mình.

Nhưng để buông bỏ được cũng là lúc thời gian hắn ở trên cõi đời này không còn được bao lâu nữa.

Nghĩ đến đây Yến Duân lại giật mình hốt hoảng.

Cho dù Tuyên Giản có thích nghịch tuyết đến đâu thì vì sức khỏe của hắn Yến Duân cũng chẳng dám để hắn nghịch tuyết lâu, được nửa buổi liền ép hắn về phòng. Tuyên Giản vẫn còn rất tiếc nuối chỉ sang hai người tuyết nói:

"Ngươi mang nó về đặt trước cửa sổ phòng ta đi."

Yến Duân đồng ý cẩn thận nâng hai người tuyết như báu vật chỉ sợ nó bị vỡ, sau đó làm theo lời Tuyên Giản đặt chúng trước cửa sổ, lúc đặt lên gã còn cố ý để hai người tuyết đứng sát lại gần nhau, Tuyên Giản rất hài lòng ngồi ở trong phòng chống cằm nhìn thành quả của mình tạo ra.

Yến Duân cẩn thận là vậy mà ngày hôm sau cả người Tuyên Giản vẫn phát sốt, đầu nóng đến mức chạm vào như lửa bỏng, Yến Duân sai tất cả ngự y trong cung đến hết sắc thuốc rời chườm khăn, phải đến tối Tuyên Giản mới đỡ hơn một chút.

Gã thật sự rất hận bản thân mình, rõ ràng biết thân thể của Tuyên Giản không tốt còn cho hắn ngồi ngoài kia lâu như vậy.

Cả một buổi Yến Duân chỉ ngồi trông chừng Tuyên Giản nên vừa mở mắt ra Tuyên Giản đã trông thấy gã ngồi bên cạnh giường mình, Yến Duân tựa lưng và ghế mắt hơi khép lại nghỉ ngơi, Tuyên Giản vừa trở mình gã đã lập tức tỉnh dậy, sờ thấy đầu hắn không còn quá nóng nữa mới thở hắt ra một hơi.

"Ngươi làm ta sợ quá."

Tuyên Giản nhìn Yến Duân không rời mắt, bỗng nhiên hắn cất tiếng hỏi: "Yến Duân, ngươi thích ta sao?"

"Ta..."

Vì bị hỏi đột ngột nên Yến Duân không biết trả lời ra sao, nhưng cũng chẳng để gã kịp suy nghĩ Tuyên Giản đã chặn lời trước.

"Thôi đừng trả lời, ta cũng không muốn nghe."