"Ngươi cũng lừa ta."
Tuyên Giản nhỏ giọng đáp trả không ngờ Yến Duân còn tức giận hơn, mặt nặng mày nhẹ nói: "Ngươi rõ ràng biết ta lừa ngươi còn cố ý tỏ ra không biết gì tội càng nặng. Hơn nữa ta lừa ngươi là một chuyện, ngươi lừa ta lại là một chuyện khác, cái gì ra cái đấy, nếu ngươi muốn trả thù thì cố sống trước đi."
Vừa nói Yến Duân vừa đỡ Tuyên Giản về giường, thấy bước chân của hắn đi lại khập khiễng liền cau mày lại, hắn vừa ngồi xuống giường đã bị Yến Duân kéo y phục lên xem thử.
"Ngươi..." Tuyên Giản muốn cản lại nhưng Yến Duân đã nhanh tay hơn. Gã nhìn chằm chằm vào đầu gối thâm tím của Tuyên Giản cau mày hỏi:
"Làm sao đây?"
"Liên quan gì tới ngươi?"
Tuyên Giản muốn vùng ra lại bị Yến Duân giữ chặt, không hiểu sao hắn lại có cảm giác chột dạ như trẻ con phạm lỗi bị phát hiện, đối diện trước ánh mắt đằng đằng sát khí của Yến Duân mấp máy môi trả lời:
"Bị ngã."
Sắc mặt Yến Duân vẫn đen thui, đột nhiên gã đi ra ngoài, một lát sau quay lại với một lọ cao dược. Gã nâng chân của Tuyên Giản đặt lên trên đùi sau đó từ từ xoa thuốc lên chân hắn, Tuyên Giản bị đau nhưng chỉ mím chặt môi lại không dám kêu, bởi lẽ hắn nghĩ, bôi thuốc thôi cũng gào khóc thật sự quá mất mặt.
"Đau không?" Yến Duân hỏi.
"Không đau... A!"
Đột nhiên Yến Duân dùng sức làm Tuyên Giản kêu thành tiếng, hắn tức tối nhìn Yến Duân quát: "Ngươi làm cái gì vậy?"
"Ta tưởng ngươi mất cảm giác đau rồi."
Không hiểu sao Tuyên Giản lại cảm thấy Yến Duân giống như đang giận dỗi, nhưng vì ở góc này hắn không nhìn thấy sắc mặt của Yến Duân nên không biết biểu cảm của gã như thế nào. Sau khi bôi thuốc xong Yến Duân đặt hai chân của Tuyên Giản lên giường, từ đầu đến cuối giọng nói vẫn luôn không vui.
"Bị ngã cũng không biết nói à? Trước kia ngươi chỉ tay sai bảo giỏi lắm, bây giờ cũng có phải bị câm đâu."
Tuyên Giản mắt to mắt nhỏ trừng gã, trong lòng ấm ức không có ít.
Chính miệng Yến Duân nói hắn là tù nhân, trước đó còn muốn làm nhục hắn, cho dù hắn có mặt dày thế nào đi chăng nữa cũng đâu thể vì một vết thương bé xíu mà kêu ca với gã được, ít nhất là lòng tự trọng của một người trước kia từng là đế vương không cho phép hắn làm như thế.
Cứ tưởng rằng sau khi nói những lời tuyệt tình như vậy Yến Duân sẽ mặc kệ hắn, nhưng gã chỉ không đến duy nhất một hôm đó, từ sau lần bôi thuốc cho Tuyên Giản xong ngày nào cũng thấy gã cắm rễ ở cung Xuân Điện.
Có đôi lúc Tuyên Giản còn nghĩ làm hoàng đế kể ra cũng nhàn, năm xưa Tuyên Hòa đắm chìm trong hoan lạc chẳng bao giờ màng đến chuyện triều chính, đến lượt hắn thì mải trừ khử những kẻ bán nước hại dân sau đó liền giao hết mọi chuyện cho Yến Duân, đến lượt Yến Duân lên ngôi thì mười ngày đã chín ngày thấy gã không thiết triều.
Xem ra Dung Thành này bị dính lời nguyền rồi.
Tuyên Giản sầu não nghĩ.
Lúc đầu Tuyên Giản còn có sức mà đấu khẩu với Yến Duân nhưng càng về sau thân thể của hắn càng yếu, có đôi lúc ăn cháo thôi cũng nôn ra hết, những lúc như vậy Yến Duân đều ở cạnh cẩn thận lau người cho hắn, lại dỗ dành hắn ăn thêm một chút.
Tuyên Giản cười nói: "Ta đằng nào cũng chết thôi ngươi làm vậy để làm cái gì chứ?"
Dường như mỗi lần Tuyên Giản nhắc đến cái chết sắc mặt Yến Duân lại rất tệ, gã nói:
"Nghe nói phía Bắc có một thần y rất giỏi ta sai người đi tìm rồi, ngươi cố gắng chịu đựng thêm một chút."
"Chỉ vì muốn trả thù ta mà ngươi phí công tốn sức như vậy sao?"
Yến Duân muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chỉ thốt ra một tiếng. "Ừ."
Mấy ngày nay Tuyên Giản rất hay nhớ lại chuyện của trước kia, từ lúc ở trong chùa đến khi bước chân vào hoàng cung.
Từ khi bắt đầu có ký ức hắn đã chẳng biết cái gì gọi là mái ấm gia đình, mẫu phi của hắn thỉnh thoảng có đến thăm nhưng lần nào cũng rời đi trong vội vã, tuy vậy hắn vẫn biết mẫu phi thật sự quan tâm hắn.
Sư phụ từng nói với hắn gia đình là một thứ rất thiêng liêng, có huynh đệ ruột thịt thật sự rất vui vẻ, có chuyện vui buồn gì cũng có thể san sẻ lẫn nhau, làm Tuyên Giản từng rất ao ước được trở về nhà.
Năm hắn mười hai tuổi, hoàng cung truyền tin đến mẫu phi của hắn qua đời rồi, hắn xin Tuyên Hòa được trở về cung nhìn mặt mẫu phi lần cuối, nhưng mà chờ mãi chỉ là lời truyền lệnh lạnh lùng của thái giám.
"Tiểu hoàng tử chưa đủ mười lăm tuổi, hoàng thượng không cho phép người trở về cung."
Khi đó Tuyên Giản còn nhỏ nên hắn chẳng nghĩ được gì nhiều, sư phụ còn nói với hắn rằng phụ hoàng phải thương hắn lắm mới chọn hắn là người ở trong chùa cầu phúc, vì sự an toàn của bách tính muôn dân kêu hắn cố chịu thêm một chút.
Lần đầu tiên Tuyên Giản trở về hoàng cung hắn cố tìm một bộ y phục đẹp nhất, trong lòng háo hức không biết phụ hoàng của mình là người như thế nào, vậy mà chờ mãi cả một ngày vẫn không thấy người đâu, chỉ có cung nữ dẫn hắn vào một căn phòng xa hoa và nói từ giờ trở đi đó là phòng của hắn.
Bây giờ Tuyên Giản lại cảm thấy may mắn vì ngày đó Tuyên Hòa đã không đến gặp hắn, nếu không thì...
Tuyên Giản bỗng nhiên hỏi Yến Duân: "Ngươi xử lý thi thể của Tuyên Mặc sao rồi?"
Động tác Yến Duân khựng lại một chút, dường như gã còn chẳng nhớ Tuyên Mặc là kẻ nào, phải một lúc sau mới nhận ra là Tuyên Giản đang hỏi về tên thích khách hôm trước.
"Ném vào rừng cho thú hoang tha đi rồi."
"À."
Tuyên Giản không ngạc nhiên cũng chẳng đau lòng, cứ như người nhắc đến chẳng có một chút quan hệ gì với hắn.
"Điều tra ra còn lưu lại tàn dư, đều bị ta giết cả."
Lẩn trốn được ba năm, Tuyên Mặc này xem ra cũng thật là có tài. Nhưng nhớ ngày đó Tuyên Giản lên ngôi tàn sát gần hết cả hậu cung, trong đó có cả mẫu phi của Tuyên Mặc, bảo gã không hận Tuyên Giản sao mà được.
Yến Duân đỡ Tuyên Giản ngồi dậy nhỏ giọng nói: "Ngươi yếu vậy rồi để hôm nay ta tắm giúp ngươi."
Tuyên Giản muốn từ chối nhưng hắn chẳng còn một chút sức lực nào, dù sao Yến Duân cũng đã biết chuyện chẳng còn gì mà giấu nữa.
Yến Duân cẩn thận ôm cả người Tuyên Giản đặt vào trong nước, Tuyên Giản rất nhẹ nên gã chẳng cần dùng hết bao nhiêu sức lực, cả người gầy đến mức lộ rõ từng khớp xương. Yến Duân không nhịn được oán trách:
"Sao lại gầy thành thế này."
Trên người Tuyên Giản vẫn còn một lớp y phục, nhưng tắm như vậy không sạch sẽ, Yến Duân nhỏ giọng hỏi hắn: "Ta cởi y phục của ngươi nhé?"
Tuyên Giản nhắm chặt mắt lại như thay cho câu trả lời.
Yến Duân chờ một lúc không thấy Tuyên Giản có phản ứng mới đưa tay lên cẩn thận cởi áo của hắn xuống.
Mặc dù trước đó đã nhìn thấy vết thương trên người Tuyên Giản nhưng khi nhìn lại lần nữa Yến Duân vẫn không thể coi như không có gì. Không chỉ đằng trước mà sau lưng của Tuyên Giản cũng là vết thương chồng chất, ngay cả một nơi lành lặn cũng không còn.
Bỗng nhiên Yến Duân đưa tay lên run rẩy sờ lên bả vai của Tuyên Giản, gã thấy cổ họng như có thứ gì đó chắn ngang run rẩy không thể thốt nên lời, ngay cả sống mũi cũng dần có cảm giác chua xót, sau đó chính là nỗi tức giận đến cùng cực.
Bên vai của Tuyên Giản còn bị người ta khắc lên một chữ "Nô" mà chữ nô này không gì khác chính là "Nô" trong "Nô lệ".