Bạo Quân - Dung Hằng

Chương 57: Hủy Dung




Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư

Chương 57: Hủy Dung

Hoàng đế vừa mới hạ lệnh tổ chức yến tiệc tuyển phi cho Thái tử, ngày hôm sau đã bị bệnh nặng đến mức không thể cử động trên giường.

Trong Quỳnh Hoa Các, Hoàng Tuyên ngồi ở bên cạnh Liễu Hi mày nhăn lại thật sâu nói: "Tại sao lại như vậy? Thuốc của ta tuyệt đối không thể có tác dụng này."

Bỗng nhiên, y nghĩ tới một đáp án khiến y như rơi vào hầm băng, một tay lau mồ hôi lạnh nói: "Chẳng lẽ là......"

"Thái tử!"

Liễu Hi vẻ mặt âm trầm, cũng có chút bất an, những hình ảnh khủng bố liên quan đến Thái tử đó lại lần nữa không thể ức chế hiện ra trước mắt hắn. Liễu Hi vội vàng áp xuống nỗi sợ hãi trong lòng, nói: "Nhất định là điện hạ đã ra tay can thiệp, nếu không bệ hạ tuyệt đối không có khả năng tránh được một kiếp này."

Hoàng Tuyên như đang suy tư cái gì đó gật gật đầu, nói: "Nhưng nếu điện hạ biết là chúng ta làm, vì sao không bắt chúng ta? Sau khi mặc kệ chúng ta đi, vì sao ngài ấy còn muốn cứu bệ hạ? Còn nữa, chẳng lẽ điện hạ không muốn lên ngôi sao?"

Liễu Hi cũng nghĩ nát hết cả óc trăm lần cũng không ra mà cau mày, nửa ngày cũng nghĩ không ra được một cái đáp án.

Mà Vân Phi Vũ đang ở trong lao ngục sau khi biết được tin tức từ trong miệng Lâm Tư Viễn, còn lại là vẻ mặt cười lạnh nói: "Thật là một Thái tử tốt, thật là càng ngày càng khiến người khác lau mắt mà nhìn, hắn lấy cả thân phụ của mình ra để làm lá chắn quả thật khiến người lau mắt mà nhìn."

Lâm Tư Viễn khó hiểu nhìn hắn, nói: "Phi Vũ, ý của ngươi là gì? Điện hạ cũng chưa có làm cái gì cả mà?"

Vân Phi Vũ nhìn bạn tốt của mình thở dài nói: "Chính sách mới của Thái tử đang dần được ban hành, tất nhiên sẽ bị rất nhiều người phản đối. Nhưng mà những người này lại không dám đối mặt trực tiếp với Thái tử cũng chỉ có thể đi tìm hoàng đế nói rõ lí lẽ. Mà Hoàng thượng căn bản không màng đến quốc sự, đến lúc đó vấp phải trắc trở những người này không dám trực tiếp đối lập với Thái tử, chỉ có thể chuyển hết mũi tên nhắm ngay về phía Hoàng thượng."

Lâm Tư Viễn vẫn cảm thấy khó hiểu: "Nhưng điều này có thể đại biểu cho cái gì? Thái tử có thể trực tiếp đăng cơ, Hoàng thượng căn bản không thể ngăn cản được ngài ấy, những người đó ngay cả Thái tử lúc này cũng không dám đắc tội huống chi là khi Thái tử đã bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn."

Vân Phi Vũ lắc đầu nói: "Thứ nhất, bọn người bất mãn với chính sách mới của Thái tử, nhưng hắn cũng có thể dùng hoàng đế ngu ngốc vô năng để dời đi lực chú ý; Thứ hai, Thái tử sủng hạnh...... nam tử, không có hoàng hậu, cũng không cưới phi, người trong triều đình dám bức Thái tử cưới phi thì đã bị giết sạch rồi, nhưng để làm hoàng đế cần phải đối mặt với ý muốn của lê dân, Thái tử không có khả năng giết hết tất cả người trong thiên hạ; Thứ ba, có cái tên hoàng đế ngu ngốc này tồn tại, mới có thể hiện ra sự anh minh của Thái tử anh; Thứ tư......"

Vân Phi Vũ nói rất nhiều, khiến Lâm Tư Viễn cuối cùng cũng thông suốt đồng thời phía sau lưng cũng toát ra một trận mồ hôi lạnh, tính toán này của Thái tử cũng quá mức đáng sợ rồi đi.

Lâm Tư Viễn líu lưỡi nói: "Phi Vũ, không bằng ta đi cầu tình để Thái tử thả ngươi ra, ngươi cũng không cần phải đi tìm Thái tử báo thù, trước kia ngươi cũng không giết được hắn bây giờ lại càng không thể."

"Nếu người bị Thái tử giết chính là mẫu thân của ngươi thì sao?" Vân Phi Vũ nhìn chằm chằm đôi mắt hắn nói: "Ngươi cũng có thể buông bỏ hận thù sao?"

Lâm Tư Viễn nhíu mày nói: "Ta không phải muốn ngươi buông bỏ thù hận, chỉ là ngươi bây giờ căn bản không phải là đối thủ của Thái tử, hơn nữa Thái tử hiện tại là toàn bộ hy vọng của Thanh Quốc, không phải hy vọng trước kia của ngươi là muốn thiên hạ thái bình bá tánh an cư lạc nghiệp sao? Đây đều là điều Thái tử đang làm."

Vân Phi Vũ nhìn hắn không nói gì, lời nói của Lâm Tư Viễn căn bản không có tác dụng gì với đối phương, cho nên cũng không tiếp tục khuyên bảo nữa, rốt cuộc hắn không phải người lạc vào trong tình cảnh đó không thể nào cảm nhận được loại đau đớn này.

Lâm Tư Viễn lấy một quyển sách ra từ trong lòng nói: "Đây là thứ lần trước ngươi bảo ta mang đi, sinh hoạt trong lao tù rất kham khổ nếu ngươi có yêu cầu gì thì cứ việc nói với ta."

Vân Phi Vũ nhận tuyến đính sách bìa trắng, gật gật đầu nhìn Lâm Tư Viễn: "Phi Yên nàng thế nào rồi?"

Lâm Tư Viễn không nói với Vân Phi Vũ về chuyện Vân Phi Yên đã đem phương thuốc giải độc dâng cho Thái tử, bởi vậy cho đến giờ Vân Phi Vũ vẫn chưa biết chuyện Thái tử đã giải được độc. Lâm Tư Viễn tránh ánh mắt của Vân Phi Vũ, vô thức đưa mắt về phía dưới bên cạnh, chột dạ nói: "Nàng khá tốt."

Lâm Tư Viễn có chút hoài nghi đôi huynh muội này có thật sự là cùng một cha mẹ sinh ra hay không, cùng là mối thù giết mẹ Vân Phi Vũ thì muốn Thái tử không thể không chết, Vân Phi Yên lại lấy phương thuốc giải độc từ chỗ Vân Phi Vũ đưa cho Thái tử.

Vân Phi Vũ nhìn ánh mắt trốn tránh của hắn, dần dần nắm chặt thư tịch trên tay, ánh mắt chuyển hướng về chỗ ngoặt, nói: "Phi Yên, ngươi ra đây."

Bị phát hiện rồi!

Lâm Tư Viễn trong lòng nhảy dựng, âm thầm kêu không ổn.

Vân Phi Yên vẫn là một thân bạch y như cũ, trên mặt che vải bố trắng không trong suốt, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Vân Phi Vũ, cách một hàng rào nhìn hắn, nói: "Ca."

Trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nhìn đôi con ngươi sáng ngời của Vân Phi Yên trong lòng không ngừng trầm xuống, Vân Phi Vũ hung hăng niết cuốn thư tịch đến mức làm nó biến dạng, ôn nhu trên mặt cũng đã biến mất, hắn hỏi: "Ngươi đã đem phương thuốc giải độc của Hương Lan cho Thái tử."

Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng kỳ thật hắn đã có được đáp án chắc chắn, chẳng qua trong lòng vẫn còn ôm một tia hy vọng mà thôi.

"Đúng vậy."

Vân Phi Yên bình tĩnh trả lời hoàn toàn phá hủy ảo tưởng của hắn, hắn chịu đựng lửa giận gần như muốn nổ tung, hỏi: "Tại sao?"

Hắn nỗ lực ba năm, lần lượt tìm cơ hội để tiếp cận Thái tử, lần lượt thừa nhận sự tra tấn phi nhân tính để hạ độc Thái tử, nhưng tại sao muội muội thân sinh của hắn lại muốn cứu Thái tử.

Vân Phi Vũ tự nhận mình không phải là kẻ ngu dốt gì, nhưng lúc này hắn lại không thể nghĩ ra được một lí do đáng tin cậy nào để bào chữa cho muội muội mình.

Nhìn sự phẫn nộ cùng đau lòng trong mắt ca ca của mình, trong lòng Vân Phi Yên cũng cảm thấy không chịu nổi, nàng nhắm lại hai mắt khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt, duỗi tay tháo xuống tấm khan che mặt mà nàng chưa bao giờ tháo xuống trước mặt người khác.

Sau đó, Vân Phi Vũ vốn đang phẫn nộ đột nhiên ngây dại, sau khi phục hồi lại tinh thần liền đột nhiên vọt tới trước mặt Vân Phi Yên, bất chấp cái gì là lễ nghi nam nữ, hung hăng nắm lấy tay Vân Phi Yên chất vấn nói: "Tại sao lại như vậy? Là ai đã hại ngươi thành ra như vậy!"

Muội muội của hắn, từ nhỏ đã mỹ lệ đáng yêu, sau khi lớn lên lại càng xinh đẹp như thiên tiên có được danh hiệu đệ nhất mỹ nhân trong hoàng thành. Nhưng hiện tại người đang đứng ở trước mặt hắn là ai? Nữ tử xấu xí vết sẹo đầy mặt khiến người nhìn một cái đã thấy chán ghét này, sao có thể là muội muội của hắn?

Toàn bộ nửa dưới của khuôn mặt nàng đã hoàn toàn không thể nhận ra được, không một chỗ da thịt nào còn nguyên vẹn, miệng và mũi đã biến thành hình thù lệnh người khủng bố, trên cổ cũng chằng chịt những vết sẹo vừa khó coi lại đáng sợ, có thể tưởng tượng trên người nàng hẳn là còn có nhiều vết sẹo khủng khiếp hơn thế nữa.

Vân Phi Vũ không dám nghĩ đến nàng đến tột cùng đã phải chịu đựng sự ngược đãi vô nhân đạo như thế nào, thậm chí so với nàng những khổ hình mà Thái tử đã dùng trên người hắn còn có thể được coi là "ôn hòa" hơn biết bao nhiêu.

Lâm Tư Viễn ở một bên cũng bị khiếp sợ nói không nên lời lời, hắn cũng nghĩ giống như Vân Phi Vũ, mà cho rằng Vân Phi Yên mang theo khăn che mặt cả ngày chỉ vì muốn tránh những rắc rối mà nhan sắc quá đỗi xinh đẹp của nàng mang đến, nhưng không ngờ lại là như thế này!

_____________________________