Bạo Quân - Dung Hằng

Chương 52: Thi Ngôn




Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư

Tô Mạc rất bội phục Vân Phi Yên, tao ngộ của nàng và Tô Mặc Trì kỳ thật cũng không khác mấy; nhưng một nữ tử yếu đuối lại có tham vọng chinh phục thiên đường, mà Tô Mặc Trì thân là hoàng tử của một quốc gia lại kéo mọi người xuống địa ngục.

Vân Phi Yên an an tĩnh tĩnh ngồi ở trước mặt Tô Mạc, ánh mắt thì nhìn như bình tĩnh không gợn sóng nhưng kỳ thật nàng đã đem toàn bộ hy vọng đặt ở trên người Tô Mạc. Sau khi trầm tư trong chốc lát Tô Mạc trực tiếp nói với Hàn Dương bên cạnh: "Đi gọi đám người Lâm Tư Viễn tới đây."

Sau một lúc lâu Lâm Tư Viễn mang theo bốn người đi vào chính sảnh, những người này đều là đám người đi theo Lâm Tư Viễn tham gia thi hội lúc trước, sau đó lại được Tô Mạc phân công vào các cương vị khác nhau trong hoàng thành.

"Vi thần, tham kiến điện hạ." Năm người do Lâm Tư Viễn dẫn đầu cùng nhau hành lễ.

Tô Mạc nâng nâng tay nói: "Bình thân, ngồi xuống hết đi, lần này triệu các ngươi tới chủ yếu là vì chuyện 'luật mới'."

"Điện hạ là đang muốn thi hành 《Tân Luật》sao?" Gương mặt tuấn tiếu của Lâm Tư Viễn hiếm khi xuất hiện thần sắc đứng đắn.

Tô Mạc chậm rãi lắc lắc đầu nói: "Vừa lúc tương phản, 《Tân Luật》 tạm thời gác lại, biên soạn lại một lần nữa."

"Vì sao thưa điện hạ?" Người lên tiếng đầu tiên ngược lại không phải Lâm Tư Viễn hay Vân Phi Yên, mà là một thanh niên với một bộ dạng bình thường bên cạnh Lâm Tư Viễn.

Có lẽ vì nhận thức được lời nói thô lỗ của mình, thanh niên lập tức đứng dậy thỉnh tội nói: "Vi thần thất lễ, thỉnh điện hạ trách phạt."

Tô Mạc nói: "Không sao."

Vân Phi Yên trên mặt mang lụa che mặt nhìn không ra bất cứ biểu tình gì, nhưng đôi tay nàng lại nắm chặt góc váy trên đầu gối, gian nan mở miệng nói: "Điện hạ, ngài là đang muốn loại bỏ tất cả những gì ta mới đọc vừa rồi sao?"

Đám người Lâm Tư Viễn cũng dùng vẻ mặt khẩn trương nhìn Tô Mạc.

Tô Mạc không nghĩ tới cho dù là ở thời cổ đại cũng có nhiều người có tư tưởng tiên tiến vượt mức quy định như vậy, cậu vẫn quá coi thường cổ nhân rồi, Tô Mạc lắc lắc đầu nói: "Không phải, ta chỉ là cảm thấy như thế thôi thì còn chưa đủ."

"Ngươi hẳn là nên đi tranh thủ càng nhiều thời gian hơn."

Nhìn Vân Phi Yên đột nhiên hai mắt sáng lên, Tô Mạc ánh mắt đảo qua mọi người ở đây: "Vân cô nương đã nhắc cho ta một điểm mà ta đã bỏ sót trước đó, lúc trước biên soạn《Tân Luật》là lúc bổn cung đang đưa ra một số điều lệ để bảo vệ nữ tử, nhưng đây cũng chỉ là da lông mặt ngoài mà thôi."

Cảm giác được tầm mắt mọi người đang tập trung ở trên người mình, Tô Mạc trầm ngâm trong chốc lát rồi lại nói: "Nếu chỉ dựa vào thi hành luật pháp để bảo vệ nữ tử thì không thể thực hiện được, nữ tử cần phải có quyền lên tiếng ở trong xã hội, mà quyền lên tiếng là phải dựa vào thực lực thì mới có thể duy trì được."

Một đám người bao gồm Vân Phi Yên đều dường như nhìn Tô Mạc như quái vật đáng sợ nào đó, Lâm Tư Viễn mở to hai mắt nhìn Tô Mạc nói: "Điện hạ, người là muốn để cho nữ tử tham gia chính trị ư."

Tô Mạc gật gật đầu nói: "Đây chỉ là điểu thứ nhất, muốn đạt được quyền lợi thì cần phải sáng tạo ra một giá trị tương ứng."

Tô Mạc quay đầu nói với Vân Phi Yên: "Nếu một nửa thị trường Thanh Quốc nằm trong tay nữ tử, một nửa triều chính cũng như quân đội được nữ tử nắm giữ trong tay, không cần ta nhiều lời ngươi cũng có thể hiểu được điều đó có nghĩa là gì."

Vân Phi Yên khắc chế cảm xúc trong cơ thể mênh mông gật gật đầu, nói: "Điện hạ, ta hiểu rồi."

Một đôi mắt sáng lóng lánh quang hoa nhìn Tô Mạc, nàng đột nhiên từ trên ghế đứng lên, quỳ rạp xuống trước mặt Tô Mạc, cúi người là lúc hai giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà.

Nàng đứng thẳng người nói với Tô Mạc: "Công đức của điện hạ chắc chắn sẽ được tất cả nữ tử ghi khắc muôn đời."

Tô Mạc dùng một ánh mắt ám chỉ thị nữ đỡ nàng lên nói: "Nam nữ cùng nhau tạo thành một xã hội cùng vinh hoa chung tổn hại, nếu nó nghiêng về một bênnào đó quá nhiều đều sẽ gây thành đại họa, điều ngươi cần phải làm không chỉ có vì nữ tử trong thiên hạ mà cũng là vì nam tử trong thiên hạ."

Bên này Tô Mạc đang thảo luận chính sự.

⚠️Cảnh báo phía trước có cảnh thô thiển, nói trước rồi á nha ai không nghe thì ráng chịu :))⚠️

Bên kia Tôn Hạo Nhiên dẫn theo quân đội truy kích phản quân tan tác, nhưng mà chủ tướng của Tây Nam quân mang theo người trốn vào dãy núi mênh mang ở trung tâm Thanh Quốc, quân đội của Tôn Hạo Nhiên không thể tiến vào, hơn nữa hắn còn muốn đi đào hang ổ của tam quân, bởi vậy đành phải truyền tin về cho Tô Mạc.

Mà Tô Mạc lúc này giao nhiệm vụ cho Thi Ngôn.

Việc này xảy ra vào cuối mùa xuân, thời tiết còn có chút rét lạnh, Thi Ngôn một thân kính trang tối màu bao vây lấy thân thể cường tráng hữu lực của hắn, giống như một con mạnh mẽ liệp báo cấp tốc chạy qua ở trong rừng cây.

Mà ở ngoài xa cách đó mười mấy dặm, chủ tướng Tây Nam quân Hạ Trung Tín còn lại là đầy người chật vật hốt hoảng chạy trốn ở trong rừng rậm.

Thượng Quan Hạo đến nghĩ cách cứu viện vết thương còn chưa lành hẳn, sắc mặt còn có chút tái nhợt, gã quan sát địa hình xung quanh, nói với Hạ Trung Tín: "Hạ tướng quân, phía trước cây cối dần dần thưa thớt, bất lợi cho việc che giấu tung tích, nếu cứ tiếp tục như vậy chúng ta chỉ sợ đều sẽ rơi vào trong tay thuộc hạ của Tô Mặc Trì, không bằng tướng quân đổi khôi giáp với ta một chút, để ta dẫn dắt thuộc hạ của Tô Mặc Trì rời đi."

Hạ Trung Tín đầu tóc rối bời vẻ mặt mệt mỏi, nhìn dãy núi màu xanh lơ ở phương xa thở dài nói: "Trời xanh không có mắt a, vì sao phải trợ giúp cái tên bạo quân kia mượn được quân đội của Võ Quốc? Đại thế đã mất, cái mạng già này của ta giữ lại cũng vô dụng, giờ ngươi còn trẻ vẫn là để ta cản trở bọn chúng một trận, còn ngươi mau mang theo các tướng sĩ mau mau đào tẩu đi."

Mấy tên binh lính vây xung quanh Hạ Trung Tín lập tức ngăn cản nói: "Tướng quân không thể, tướng quân đức cao vọng trọng, là trụ cột của Tây Nam quân sao có thể rơi vào tay tặc thủ!"

Thượng Quan Hạo cũng nói: "Các tướng sĩ nói không sai, Tây Nam không thể không có tướng quân."

Nói xong không màng Hạ Trung Tín phản đối hắn trực tiếp gọi người cởi bộ khôi giáp của Hạ Trung Tín đổi với cái của mình, rồi sau đó chia quân thành hai con đường đào tẩu.

Thời điểm Thi Ngôn dẫn theo người đuổi tới nơi đây thì người đã biến mất, quan sát một chút dấu chân trên mặt đất, Thi Ngôn đứng dậy phân phó cho người phía sau: "Hạ Lực ngươi dẫn ba người đi về hướng bên này đi, hai người các ngươi đi cùng với ta."

"Rõ!"

Chạng vạng, Thi Ngôn mang theo hai người vây quanh đám người Thượng Quan Hạo, trải qua một hồi giao chiến ác liệt cuối cùng cũng bắt được Thượng Quan Hạo, mà những người khác đều đã mất mạng.

Thi Ngôn vững chắc trói Thượng Quan Hạo vào trên cây, làm lơ ánh mắt hung tợn của gã, lấy ra lương khô từ trong lòng ngực đưa đến bên miệng Thượng Quan Hạo.

Thượng Quan Hạo vẻ mặt phẫn nộ nhìn lương khô trong tay Thi Ngôn nói: "Lấy ra!"

Thi Ngôn rất "nghe lời" lấy lương khô ra bỏ vào trong miệng chính mình.

Thượng Quan Hạo cười nhạo một tiếng khinh thường nói: "Làm bộ làm tịch, ghê tởm đến cực điểm."

Thi Ngôn không để ý đến gã nhảy lên một cái thân cây chuẩn bị ngủ, dù sao so với những lời này hắn đã từng nghe qua không biết bao nhiêu lời nói khó nghe hơn gấp trăm lần kia kìa.

Thượng Quan Hạo âm thầm giãy giụa, nhưng sợi dây thừng được trói quá chặt, gã từ bỏ hành động phí công, ngẩng đầu nói với Thi Ngôn đang nằm ở trên thân cây: "Này, ta mắc tiểu, cởi trói cho ta."

Thi Ngôn mở to mắt từ trên cây nhảy xuống, đi về phía Thượng Quan Hạo.

Mắt thấy Thi Ngôn đi tới, Thượng Quan Hạo trong lòng mừng thầm một trận, không nghĩ tới gia hỏa này lại có thể dễ lừa như vậy, đồng thời trong lòng cũng có chút nôn nóng, vì thế gã cố gắng giả bộ sốt ruột muốn đi tiểu.

Nào biết tiếp theo từ dưới thân đột nhiên truyền đến một trận lạnh lẽo, Thi Ngôn trực tiếp dùng vỏ kiếm mang theo đẩy đai lưng của Thượng Quan Hạo ra.

Quần bị tụt xuống, hai bắp đùi trắng bóng lộ ra ngoài không khí, Thượng Quan Hạo vẻ mặt đỏ bừng đang muốn nổi bão, thì bỗng nhiên cảm giác tiểu đệ đệ của chính mình bị một thứ gì đó rất lạnh lẽo đụng phải.

Thi Ngôn dùng vỏ kiếm nâng tiểu đệ đệ của Thượng Quan Hạo lên, mặt nghiêng sang một bên nói: "Xả nước tiểu đi."

Thượng Quan Hạo nhìn tiểu đệ đệ của mình thản nhiên nằm ở trên vỏ kiếm, tức giận đến mức mặt bốc khói.

Này mẹ nó ai mà có thể tè ra được!

(*) Không biết sốp tìm đúng không chứnó ra TM= "m* nó" tại sốp sợt ra 他妈的 (tā mā de)

_____________________________

Cúi cùng chương bão cúi cùng cx quằn xog trg hnay \(^ヮ^)/ (5/5)