Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư
_____________________________
Chương 5: Xét Nhà
Sau khi từ chối thôn trang của Vân Phi Vũ, cậu có nhìn thêm một vài toà thôn trang, cuối cùng Tô Mạc chọn một cái sơn trang* địa hình trống trải có thể chứa từ bốn đến năm trăm người.
(*) Sơn trang: thôn trang trên núi.
Nói đến lai lịch của tòa thôn trang này Tô Mạc hơi có chút không nói nên lời. Nơi này được xây dựng bởi một vị thương nhân giàu có ở phía Nam, chỉ là hắn chỉ mới vừa xây xong Tô Mặc Trì liền bắt đầu gây nên sóng gió. Ban đầu, thương nhân còn có thể kiên trì vì tiền tài.
Nhưng là ba năm trước đây, sau vụ huyết tẩy chín thành đồn của Tô Mặc Trì, vị phú thương này bị dọa đến suýt đột quỵ, suốt đêm mang theo gia quyến chạy đến Tấn Quốc kế bên, từ đó không còn dám bước vào Thanh Quốc thêm một lần nào nữa.
Mà thôn trang này của ông liền nhờ người bán của cải lấy tiền, chỉ là sẽ lại có kẻ nào có tiền sẽ đầu óc ngu ngốc như vậy, chạy đến lãnh địa của Tô Mặc Trì để mua nhà ở!
Nhà ở đã bị bỏ trống suốt ba năm tạm thời không thể ở được. Tô Mạc liền sai người đem phòng ở quét tước sạch sẽ, lại ở bên ngoài thuê mấy người biết làm giấy thô cho mình. Đương nhiên, người nhà của bọn họ sẽ cùng họ ở trong trang.
Nửa tháng sau trong trang giờ đã có hơn một trăm người, trong đó phần lớn là nô lệ thuộc sở hữu riêng của Tô Mạc.
Tô Mạc ngồi ở trên ghế gỗ tuyết tùng, phía sau là Hàn Dịch và Hàn Dương mặc một thân thường phục nhưng lại toát ra một tầng khí thế bất phàm, trên người Tô Mạc lại càng có phòng thái quý không thể tả.
Nô lệ cùng các thợ thủ công đứng ở trong viện chờ chỉ thị, có người nhịn không được trộm liếc mắt nhìn Tô Mạc, sau đó liền phát hiện bản thân làm sao cũng không thể rời mắt được.
Làn da nhỏ nhắn đó thật phần nộn! Cái miệng nhỏ kia thật mê người! Đôi mắt nhỏ đó thật sáng ngời......
Đương nhiên đây là miêu tả của các thường dân với vốn từ ngữ ít ỏi của mình.
Phần lớn mọi người cũng chỉ cảm thấy Tô Mạc tuấn dật phi phàm, vừa thấy chính là nhân trung long phượng*. Trong lòng họ không ngăn sự mong chờ vào những ngày sắp tới, suy cho cùng tiền công đã thỏa thuận cũng không hề ít đâu.
(*) Nhân trung long phượng: ý chỉ rồng giữa loài người, ý nói những bậc kiệt xuất, phi thường giữa những người tầm thường. Vì quan niệm ngày xưa cho rồng là loài cao quý, linh diệu.
Một ánh mắt sắc bén đảo qua đám người, những người đang nhìn lén Tô Mạc lập tức giật mình một cái, vội vàng cúi đầu nghe chỉ thị.
Đương nhiên Tô Mạc cũng không cần đích thân tới chỉ dạy bọn họ, hắn chỉ tới để cho bọn họ nhận chủ tử tương lai mà thôi. Và còn có chính là vấn đề làm xà phòng, giấy vệ sinh cùng thuật in ấn.
Chờ sau khi Hàn Dịch vừa đe dọa vừa dụ dỗ một trận xong, Tô Mạc liền mang theo ba lão nhân biết tạo ra giấy thô đi vào chính điện.
Sau khi ba người thấy Tô Mạc ngồi xuống, cung kính cúi đầu nói: "Không biết công tử gọi ba người chúng ta tới là có gì muốn phân phó?"
Tô Mạc nhìn xuống ba vị lão nhân có chút thấp thỏm, cười cười nói: "Ba vị không cần giữ lễ tiết như vậy, mời ngồi đi."
Lão giả vội vàng nói: "Như thế làm sao được, lão nhân ta đứng là được, công tử ngài có chuyện gì thì cứ việc phân phó."
Tô Mạc cũng không cưỡng cầu, làm bộ làm tịch buông chén trà, nói: "Là thế này, ta muốn ba vị giúp ta tạo ra một loại giấy trắng như tuyết, mềm như tơ, mỏng như lụa, vào nước lập tức tan."
"Cái này......" Ba vị lão giả tức khắc ba mặt nhìn nhau, mỏng như lụa còn vào nước liền tan, giấy như vậy thì dùng để làm gì, khẳng định không thể viết chữ!
Một lão nhân đã ngoài năm mươi tiến lên nói: "Không biết công tử muốn sử dụng giấy như vậy để làm gì, thứ lỗi cho lão phu nói thẳng loại này đã không thể viết chữ lại không thể dán lên cửa sổ, làm ra thì khẳng định sẽ không ai mua, mặt khác làm sao giấy lại trắng như tuyết, mềm như tơ, mỏng như lụa, thả vào nước liền tan?"
Tô Mạc nói: "Làm ra như thế nào thì ta không biết, nhưng ta biết nhất định có thể làm ra được. Cứ làm theo các bước thông thường, nhưng từ từ thực hiện cải tiến, yêu cầu đòi hỏi chính là ba vị phải mất nhiều công sức hơn."
"Công tử cứ thích nói đùa, điều này vốn chính là việc chúng ta nên làm."
Ba vị lão nhân đi rồi, Tô Mạc lại gọi hai người khác vào.
"Chủ nhân." Đây là hai gã đàn ông trung niên bị biếm thành nô lệ vì đắc tội quan lại, cả hai đều biết chữ.
Tô Mạc nói: "Ta yêu cầu hai ngươi dùng tro rơm rạ cùng dầu thực vật chế tạo ra đồ có thể tẩy sạch vết bẩn quần áo, sử dụng bao nhiêu tro rơm bao nhiêu dầu thực vật thì còn phải nhờ hai người từ từ thí nghiệm, các ngươi cũng có thể thử cho thêm một vài thứ khác vào."
Hai người nhìn nhìn lẫn nhau, sau đó cùng lên tiếng đáp: "Vâng"
Sau khi đợt thứ ba cho gọi thêm thợ thủ công để cậu chỉ họ thuật in chữ tự động, thì sắc trời bây giờ đã tối sầm.
Sau đó Tô Mạc để lại mấy chục thị vệ trông coi Thanh Diệp sơn trang, liền dẹp đường hồi phủ.
Ở ngoại ô đặc biệt có đường rất cồng kềnh, Tô Mạc ngồi ở trên xe ngựa bị xóc nảy đến đầu váng mắt hoa, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải mau sửa đường.
Nhưng mà, cậu, không, có, tiền!
Tô Mạc cảm giác chính mình sắp nghèo đến điên rồi, vì thế Tô Mạc, người vẫn luôn giả làm một bức tượng trong buổi thượng triều cảm thấy chính mình nên bắt đầu hành động rồi.
Hôm sau, sau khi tất cả quan viên bẩm báo xong công vụ của mình, Tô Mạc đã một tháng không nói chuyện trong đại điện, đột nhiên cười cười.
Tất cả đại thần ở trong điện đột nhiên dâng lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, ngay sau đó thanh âm của Thái Tử vang lên nói: "Mệnh danh là đại Thanh Quốc, lãnh thổ đất nước mấy chục vạn dặm, mà quốc khố lại chỉ có hơn 50 vạn lượng bạc." Tô Mạc dừng một chút, biểu tình trên mặt không biết vui hay buồn.
Ở phía dưới các đại thần cảm thấy như lòng mình trải qua một trận dao động lên xuống.
Tô Mạc vẫy cổ tay về phía sau, tiếp nhận một cuốn sổ nhỏ từ trong tay lão thái giám.
Tô Mạc không chút để ý mở ra cuốn sổ nhỏ, cười lạnh một tiếng thì thầm: "Dùng tổ yến súc miệng, nước sâm ngâm chân, vàng lát sàn, bạch ngọc làm bàn......"
Tô Mạc đọc từng chữ, trên mặt các đại thần lập tức trở nên tái nhợt. Đã nhiều năm như vậy tới hoàng đế cũng không màng đến chính sự, cả ngày ngâm mình ở hậu cung, Thái Tử cũng chỉ biết giết người đoạt nam nhân còn những cái khác thì vẫn luôn một mực mặc kệ. Những quan viên này liền biển thủ tiền bằng hết khả năng của mình, ai ngờ được Thái Tử đột nhiên liền đổi tính, dường như muốn nỗ lực vươn lên.
Mọi người đều biết rõ sự tình biết rõ ai được nhắc đến trong đó.
Tô Mạc khép lại cuốn sổ, dùng đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào một vị đại thần nào đó, ném xuống sổ con ngay tại chỗ vị quan đó, tức giận nói: "Trương đại nhân, Trương Phúc An, ngươi cũng có thật nhiều tiền đi!"
Trương Phúc An phịch một tiếng quỳ xuống trên mặt đất, gào khóc: "Xin Thái Tử điện hạ tha mạng Thái Tử tha mạng......"
Trương Phúc An dập đầu trên mặt đất, vẫn không dám dừng lại ngay cả khi trán của ông ta đã bắt đầu chảy máu.
"Xin Thái Tử điện hạ tha mạng, Thái Tử tha mạng......"
Trong ánh mắt của Tô mạc lóe một tia băng giá, hừ lạnh nói: "Ngươi ăn hối lộ trái pháp luật, bán quan mua quan, coi mạng người như cỏ rác còn muốn bổn Thái Tử tha ngươi?"
Ngư: Ha hả không phải TMT cũng vậy sao anh:)))
Điều này còn không phải là điều Hoàng Thượng cùng người đặt ra sao? Người chính là vì Liễu Hi mà thăng quan cho Liễu Nguyên Hóa, vì Diệp Thanh Phong chém trên dưới một trăm người của Tuyết Phong sơn trang!
Đương nhiên, các đại thần chỉ dám ở trong lòng âm thầm phun tào*, trên mặt nửa điểm cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
(*) Phun tào: là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.
Trương Phúc An sắc mặt xám xịt, toàn thân như muốn nhũn ra, nói: "Thái Tử, Thái Tử điện hạ vi thần vi thần......"
Trong mắt Tô Mạc hiện lên một tia băng giá, lạnh lùng nói: "Người đâu, đem Trương Phúc An đi xuống chém!"
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết rồi đột nhiên im bặt, trong Thái Hòa Điện các đại thần cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, sợ tiếp theo liền đến lượt bản thân bị chém.
Tô Mạc đảo mắt xuống phía dưới, nhìn các đại thần ngoan ngoãn như một đám thỏ con tâm tình lập tức vui vẻ lên không ít, sau một lúc trầm mặc qua đi cậu lại gọi vào: "Hình Bộ......"
Lời nói của Tô Mạc còn chưa dứt, trong điện Thái Hòa liền gấp không chờ nổi vang lên tiếng kêu thảm thiết đến rung chuyển đất trời.
"Thái, Tử, điện, hạ, lão thần, lão thần bị oan!!!!"
Thanh âm chói tai truyền vào trong tai Tô Mạc, làm hắn khó chịu cau mày, quát: "Câm miệng."
Hình Bộ thượng thư tựa như một con vịt bị bóp chặt cổ, bỗng nhiên tiếng hét dừng lại.
Tô Mạc nhìn Trần Tục Vinh đang không ngừng lau mồ hôi, run rẩy như sàng, nhíu mày nói: "Ngươi run cái gì, bổn cung chỉ kêu ngươi tịch thu hết gia sản của Trương Phúc An nạp vào quốc khố mà thôi."
"Điện, điện hạ......" Trần Tục Vinh vui mừng khôn xiết liên tục bảo đảm nhất định sẽ đem gia sản của Trương Phúc An tịch thu sạch sẽ, ngay cả những con chuột mới sinh còn chưa mở mắt cũng không tha.
Tô Mạc vừa lòng gật đầu, chậm rãi nói: "Quân vương như thuyền, dân như nước, nước cũng có thể cuốn thuyền lật, cũng có thể đẩy thuyền đi nhanh hơn. Mà hiện giờ mười vạn người lưu lạc khắp nơi do lũ ở phía Tây sông Hoạn, bụng đói ăn quàng, bổn cung trong lòng sầu lo đồng cảm cho dân như chính bản thân mình cũng bị, nhưng quốc khố lại trống rỗng không thể cứu tế. Để làm gương, bổn cung quyên tặng 30 vạn lượng vàng, 10 vạn lượng bạc trắng, hy vọng chư vị đại nhân cũng vì bá tánh mà góp một phần lực."
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói Tô Mạc bí mật mang theo hàn ý, rõ ràng đây là một sự uy hiếp trần trụi. Cậu đem giường lớn vàng ròng của chính mình đi quyên tặng, các ngươi còn dám không tặng sao!
Đáng thương thay Trương Phúc An kia chỉ là một con gà, chính xác là dùng để giết gà dọa khỉ.
Kế hoạch đe dọa của Tô Mạc rất có hiệu quả, sau khi hạ triều văn võ bá quan vô cùng lo lắng chạy về nhà kiểm kê lại tài sản.
Ngày đầu tiên thu được 200 vạn lượng vàng, 1000 vạn lượng bạc trắng.
Ngày hôm sau, 70 vạn lượng vàng, 500 vạn hai lượng bạc trắng.
Ngày thứ ba, 10 vạn lượng vàng, 90 vạn lượng bạc trắng.
Trong nháy mắt cướp được nhiều tiền như vậy, Tô Mạc nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh. Nhưng đồng thời thật sâu trong nội tâm cũng phải sầu lo.
Quốc gia này đã mục nát đến tận gốc rễ, nếu muốn cứu nó quả thực khó như lên trời. Thanh Quốc đến nay chưa bị diệt đều là do có giá trị vũ lực khủng bố của Tô Mặc Trì trấn áp. Tô Mặc Trì huyết tẩy chín thành làm cho bọn họ không dám ra tay vì sợ chọc giận Tô Mặc Trì, hắn sẽ chạy đến đại bản doanh của bọn họ lại làm thêm một lần "Huyết tẩy chín thành".
Tuy là như thế, tình huống cũng đã rất tệ rồi, biên cảnh mỗi năm không ngừng xích mích, diện tích lạnh thổ không ngừng thu nhỏ lại. Nếu điều này vẫn luôn tiếp tục như vậy, dù sớm hay muộn Thanh Quốc cũng sẽ bị xóa sổ đến hầu như không còn.
Tô Mạc cầm tấu chương báo Tây Nam quân đã chiếm lĩnh Lạc Hoàng thành, sắc mặt trở nên âm trầm không thôi.
Lạc Hoàng thành nằm ở trung lưu phía Tây sông Du, chung quanh là những cảnh đồng ngũ cốc rộng hàng vạn hecta, một phần ba lương thực của Thanh Quốc đến từ chính Lạc Hoàng thành và các thành lân cận.
Tô Mạc xoa cái trán đang đau nhức, cảm giác đầu sắp nổ tung đến nơi. Trong triều phần lớn võ quan là những bao cỏ vô dụng được cái đẹp chứ không xài được, duy nhất Trấn Viễn tướng quân Tần Khôn Vũ là có năng lực nhưng lại có thù oán với hắn*.
(*) Là TMT á
Tô Mạc suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ ra được người nào thích hợp để xuất trận.
Vì thế ngày hôm sau lâm triều Tô Mạc trực tiếp hỏi: "Chúng ái khanh có ai nguyện ý dẫn binh xuất trận?"
Tô Mạc đợi một hồi lâu cũng không thấy có người nguyện ý xuất trận, cơn giận tích tụ cả đêm nháy mắt bùng nổ, một chưởng hạ xuống long ỷ làm bằng vàng ròng ở dưới mông cậu, tức khắc nó liền chia năm xẻ bảy.
"Một đám phế vật, hèn nhát, triều đình nuôi các ngươi để các ngươi ăn không sao, các ngươi còn có mặt mũi gặp người khác sao? Bổn cung hỏi lại một lần, có ai nguyện ý dẫn binh xuất trận?"
Các quan viên ở đây hận không thể đem đầu vùi hết xuống mặt đất, nhóm võ tướng nói riêng càng là hô to oan uổng.
Ai dám mang theo một đám binh lính ham ăn biếng làm ngay cả thương còn không thể nhấc lên đi đánh giặc? Huống chi phần lớn binh lính ngay cả thương còn không có.
Đột nhiên, một vị võ tướng trẻ tuổi tướng mạo thường thường do dự trong chốc lát đi đến chính giữa, nói: "Điện hạ, thần nguyện ý xuất trận, chỉ là......"
Tô Mạc thần sắc vui vẻ bàn tay vung lên, hỏi: "Chỉ là cái gì, mau nói."
Võ tướng trẻ tuổi nói: "Chỉ là các tướng sĩ nhiều năm chưa xuất chinh, lại khuyết thiếu vũ khí, một khi đối mặt với Tây Nam quân được trang bị đầy đủ vũ khí mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ không có phần thắng."
Tô Mạc trầm mặc đi qua đi lại, vấn đề này thật sự rất lớn, không có vũ khí thì cho dù có bao nhiêu binh sĩ cũng sẽ phải chịu chết, nhưng mà vũ khí muốn chế tạo nhanh cũng không thể ngay lập tức liền có.
Cuối cùng Tô Mạc chỉ có thể cắn răng nuốt máu, chuyện này cậu sẽ nhớ kỹ!
Nhưng Tô Mạc cũng không thể không làm gì được, nếu không sẽ không chỉ có thành Lạc Hoàng là thất thủ.
_____________________________