Kể từ khi Tô Mạc từ hoàng cung trở về thì vẫn luôn mặt ủ mày chau.
Một tay chống ở trên bàn, một cái tay khác không ngừng gõ ở trên mặt bàn, một chút hình tượng mà Thái tử nên có cũng bị quăng vào sọt rác.
Liễu Hi và Vân Phi Vũ vừa vào cửa liền nhìn thấy Thái tử cau mày thở dài, cùng bộ dáng bá khí trắc lậu bình thường hoàn toàn bất đồng, không giống như Thái tử của một nước nhưng lại càng giống một vị công tử nhà giàu không rành thế sự. Truyện Full
Hai người cùng nhau đi vào cửa hành lễ nói: "Tham kiến Thái tử điện hạ."
Tô Mạc ngồi ngay ngắn nói: "Đứng lên đi."
Liễu Hi nhìn nhìn Tô Mạc thử hỏi: "Điện hạ, Võ Quốc không đáp ứng cho ta mượn binh sao?"
"Không phải, Võ Quốc đã đáp ứng cho chúng ta mượn mười lăm vạn nhân mã." Tô Mạc nói.
Mười lăm vạn. Vân Phi Vũ đứng ở một bên ánh mắt lóe lên nhìn về phía Tô Mạc, hắn không nghĩ tới Thái tử lại thật sự mượn được binh từ Võ Quốc. Không thể không nói đây là một kỳ tích.
"Nếu đã mượn được binh, vậy vì sao điện hạ còn ở đây mà phát sầu?" Liễu Hi nghi hoặc hỏi, mắt phượng mê người nhìn Tô Mạc, không giống như đang biểu đạt sự nghi hoặc mà lại giống như đang câu dẫn người khác.
Tô Mạc cảm thấy trái tim của chính mình đang đập "bang bang", vì thế rất nhanh dời đi ánh mắt, nói: "Võ Quốc đáp ứng cho mượn binh, nhưng Võ hoàng muốn đem Công chúa gả cho ta."
"Cái gì?" Liễu Hi trừng lớn đôi mắt sáng ngời mê người, có chút không thể tin được hỏi: "Vì sao? Võ hoàng vì sao lại muốn đem công chúa gả cho người?"
Sau khi nghe được lời nói của Tô Mạc Vân Phi Vũ cảm thấy chính mình cứng đờ một chút, sau đó nhìn Tô Mạc, hắn cũng không rõ Võ hoàng vì sao muốn đem Công chúa gả cho Thái tử.
Nói chung chỉ có khi chiến bại cầu hòa hoặc là quốc lực không bằng nước của người khác thì mới có thể để công chúa đi hòa thân. Bằng không cha mẹ nào lại nguyện ý để nữ nhi gả đi rất xa, sống hay chết đều khó mà biết được.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của hai người, Tô Mạc cũng chỉ có thể lắc đầu nói: "Ta cũng không biết vì sao?" Sau đó lại nói với hai người: "Các ngươi giúp ta nghĩ biện pháp làm sao mới có thể cự tuyệt 'hảo ý' của Võ hoàng đi."
Tô Mạc nghiến răng, thật muốn đem lão đông tây Võ hoàng hay gây rắc rối kia ra đánh tơi bời một trận.
Vân Phi Vũ khẽ cười nói: "Vì sao người lại muốn cự tuyệt? Có thể cùng Võ Quốc liên minh chính là điều mà rất nhiều nước cầu còn không được."
Tô Mạc nhìn hắn một cái nói: "Ngươi lúc nào thì thấy ta chạm vào nữ nhân?"
Đích xác, mấy năm gần đây trong hậu cung của Thái tử nam nhân tới tới lui lui không đếm xuể, nhưng nữ nhân lại ngay cả một cọng tóc cũng không có.
Vân Phi Vũ nói: "Nhưng tương lai người là Hoàng thượng, sao có thể không có Hoàng hậu? Nếu là Võ Quốc......"
Tô Mạc nhướng mày, giống kẻ háo sắc* nhìn Vân Phi Vũ nói: "Ai nói không có Hoàng hậu, ta thấy ngươi cũng không tồi." Sau đó quay đầu nhìn Liễu Hi đang khiếp sợ nói: "Nếu không ngươi tới làm Hoàng hậu đi?"
(*) Gốc là Đăng Đồ Tử là cụm từ Hán Việt thường được sử dụng trong các bộ truyện cổ đại Trung Quốc, đây là một từ lóng dùng để ám chỉ một kẻ dâm tặc háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh. Đăng Đồ Tử vốn là tên của 1 sĩ phu cùng thời với Tống Ngọc là một trong tứ đại mỹ nam của Trung Quốc cổ xưa. Đăng Đồ Tử ám chỉ kẻ háo sắc là do xuất phát từ điển cố xích mích giữa Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc.
Liễu Hi sắc mặt bạo hồng, phong tình vạn chủng trừng mắt nhìn Tô Mạc liếc mắt một cái, nói: "Điện hạ ngài nói bậy gì đó?"
Tô Mạc cũng chỉ là nói đùa một chút mà thôi, lập nam Hoàng hậu, đây không phải là tự tìm phiền phức cho chính mình sao? Cùng lắm thì vẫn luôn như thế này không được sao?
Bị Liễu Hi trừng mắt một cái Tô Mạc khiến cậu như có dòng điện chạy qua cơ thể đến tê dại, vội vàng dời sang đề tài khác: "Nếu ta cưới Công chúa không phải sẽ hại nàng sao? Nếu nàng lại trở về Võ Quốc cáo trạng một cái, đến lúc đó thì chuyện gì sẽ xảy ra? Đừng nói đến vớt được chỗ tốt mà chỉ lại rước lấy thêm một đống phiền toái không đâu."
Không hiểu vì sao khi nghe Thái tử không có ý định cưới công chúa của Võ Quốc, hai người trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Liễu Hi âm thầm nghĩ, nếu nàng công chúa kia thật sự gả cho Thái tử, hắn nhất định sẽ khiến cho nàng công chúa đó ngay cả mặt của Thái tử cũng không thấy.
"Điện hạ, không bằng tốt hơn là để Công chúa gả cho Vân công tử." Liễu Hi vô cùng thành khẩn nói: "Ngài nhìn xem Vân công tử tài cao bát đẩu ngọc thụ lâm phong, nếu người phong cho Vân công tử một cái chức quan cao hơn một chút, chẳng phải sẽ là tuyệt phối cùng công chúa hay sao?"
Tô Mạc nhìn Vân Phi Vũ, nửa đoạn trước nói đúng là không sai, nhưng nửa đoạn sau sao...... Cậu thật sự muốn gõ cho Liễu Hi một trận, Võ hoàng sao có thể đem công chúa gả cho một "nam sủng".
Liễu Hi nhìn ra sự băn khoăn của Tô Mạc, sau đó cười nói: "Điện hạ người không biết Vân công tử trước kia được bao nhiêu nữ tử yêu thích, trước kia Vân công tử mỗi lần ra cửa trên xe ngựa đều sẽ chất đầy hoa tươi của các nữ tử đưa tặng....."
Tô Mạc nhìn về phía khuôn mặt không giống phàm nhân của Vân Phi Vũ, sau đó tin lời nói của Liễu Hi.
Liễu Hi vừa thấy có điều gì thú vị, lập tức bổ sung nói: "Điện hạ nếu Công chúa nhìn thấy Vân công tử nhất định sẽ thích hắn."
Tô Mạc gật gật đầu, có 90% khả năng sẽ là như vậy.
Liễu Hi làm lơ Vân Phi Vũ đang dần dần trở nên lạnh lùng, tươi cười nói: "Điện hạ, không bằng để cho bọn họ gặp nhau."
"Nhưng, điều này sao có thể được chứ?" Tô Mạc hơi hơi rối rắm tốt xấu gì cậu cũng xem hắn là người của mình, vẫn là có chút không muốn buông tay.
Liễu Hi vẫn luôn quan sát Tô Mạc, tự nhiên thấy được sự do dự trên mặt cậu, làm bộ không thấy được tiếp tục dụ dỗ nói: "Không thử thì làm sao biết được, sẽ tốt nhất nếu công chúa coi trọng hắn, nhưng nếu không được chúng ta lại nghĩ ra cách khác. Dù sao cũng không có tổn thất gì cả."
Tô Mạc gật đầu nhìn Vân Phi Vũ hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng Tô Mạc lại không muốn nghe thấy một câu trả lời khẳng định, nói như thế nào cũng là người từng có tiếp xúc thân mật với mình, cứ như vậy đưa cho nữ nhân khác, xem như được coi là gì?
Nào biết Vân Phi Vũ vẻ mặt mỉm cười nhìn Tô Mạc nói: "Tất cả đều xem ý nguyện của điện hạ."
Tô Mạc trên mặt cứng đờ, sau đó sắc mặt liền trầm xuống nói: "Tốt cứ như vậy đi, ta sẽ nghĩ cách để ngươi cùng công chúa gặp mặt."
Sau khi trở lại phòng Tô Mạc ở trên giường lăn qua lộn lại không sao ngủ được, nam nhân của mình thì dựa vào cái gì phải nhường cho người khác.
Tô Mạc không phải người đạo đức giả, câu biết bản thân đối với Vân Phi Vũ có hảo cảm, tuy rằng chưa nói tới thích, nhưng là đồ vật của mình bị không tình nguyện tiễn đi, cho dù không thích cũng sẽ cảm thấy nghẹn khuất, huống chi còn có một chút hảo cảm như vậy.
Dù sao ngủ cũng không được Tô Mạc đơn giản từ trên giường bò dậy, tùy tiện khoác một kiện quần áo đi ra ngoài gõ vang cửa phòng của Vân Phi Vũ.
Cửa gỗ được nhẹ nhàng mở ra, ánh trăng thanh lãnh rơi trên gương mặt trắng tinh của Vân Phi Vũ, hắn nhẹ nhàng cười giống như hoa quỳnh nở rộ vào đêm khuya.
"Điện hạ, người sao lại tới đây?" Bởi vì vội vàng đứng dậy, hắn giống Tô Mạc chỉ tùy tiện khoác một kiện áo ngoài, lộ ra một mảng ngực tuyết trắng.
Tô Mạc bước nhanh vào phòng hắn, nhìn hắn nghiêm túc hỏi: "Ngươi thật sự muốn cưới Công chúa?"
Vân Phi Vũ đóng cửa lại, xoay người nhìn Tô Mạc mỉm cười: "Thân là thần tử đương nhiên phải vì điện hạ mà phân ưu, bất quá, làm sao Công chúa lại có thể đến được với điện hạ?"
Tô Mạc nghe vậy trên mặt không tự giác xuất hiện một tia đắc ý nho nhỏ, một bên hướng ngoài cửa đi đến một bên nói: "Tốt vậy ta trở về, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Đột nhiên trên tay truyền đến một loại cảm giác nóng hầm hập, thanh âm thanh nhã của Vân Phi Vũ ở phía sau lưng vang lên: "Điện hạ nếu đã tới, vì sao không ở lại?"
Trên mặt Tô Mạc hiện lên một tầng hồng nhạt, tiết tháo bảo cậu mau rời đi, nhưng hai chân lại như đã bén rễ.
Xúc cảm mềm nhẹ trên má dần dần di chuyển đến môi, Tô Mạc cảm thấy hô hấp có chút dồn dập nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao. Khuôn mặt trơn bóng như ngọc gần trong gang tấc, nhưng lại nhìn không thấy được chút tỳ vết nào.
Trên môi truyền đến cảm giác ướt nóng, Tô Mạc phối hợp hơi hơi há miệng thở dốc nhắm hai mắt lại.
Cảm giác được vòng eo bị ôm, Tô Mạc hơi hơi run một chút. Hai thân thể nóng bỏng kề sát vào bên nhau, cả hai đều rõ ràng cảm nhận được dục vọng của đối phương.
Vân Phi Vũ lôi kéo Tô Mạc đi đến giường nhẹ nhàng buông màn giường xuống, cởi áo ngoài của Tô Mạc chậm rãi đè lên người cậu.
Ánh nến vốn đã mờ mịt lại bị chặn lại bởi một tầng mành che. Tô Mạc chỉ có thể nhìn thấy hình bóng của đối phương, kết quả là giác quan trở nên tối tăm cũng khiến cho cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Những nụ hôn như lông vũ rơi xuống cổ và vai cậu, Tô Mạc không khỏi rùng mình. Cậu thở một cách khó nhọc, nói: "Đừng làm như vậy."
"Ng......buông ta ra!"
Vân Phi Vũ ngoan ngoãn buông cậu ra, cúi đầu nhìn vào đôi mắt phủ một tầng sương mờ của Tô Mạc. Hắn không khỏi cảm thấy trong lòng nhói lên, chậm rãi cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của Tô Mạc.
Những ngón tay thon dài khéo léo luồn vào trong mảnh quần áo của Tô Mạc, bận rộn vuốt ve làn da mịn màng, sau đó nắm lấy dục vọng mãnh liệt giữa hai chân của Tô Mạc.
Tô Mạc thở dốc, nắm chặt vai của Vân Phi Vũ, nhíu mày: "Mau lên đi."
Chỉ là lần này Vân Phi Vũ không nghe theo lời cậu nói. Hắn hôn lên khóe miệng Tô Mạc, dỗ dành nói: "Điện hạ, người đừng lo lắng."
Một tay từ từ di chuyển, tay còn lại lột bỏ bộ quần áo duy nhất còn sót lại trên người Tô Mạc.
Cơ thể kiều diễm nhẹ nhàng vặn vẹo dưới thân hắn, bên tai hắn vang lên những tiếng thở hổn hển đầy quyến rũ. Khuôn mặt luôn nở một nụ cười hiền lành trở nên lạnh lùng nhưng ngọn lửa lại bùng cháy sâu trong ánh mắt của hắn.
Vân Phi Vũ thả tay ra lột bỏ quần áo trên người bản thân sang một bên, hai người hoàn toàn lõa lồ đối mặt với nhau.
Tô Mạc vốn đang hưởng thụ khoái cảm mà đối phương mang lại, cau mày bất mãn trước sự mất mát tạm thời, nhìn xuống cơ thể của mình.
Tuy nhiên, sự chú ý của Tô Mạc đã nhanh chóng bị thu hút khi cậu tình cờ nhìn thấy thứ cứng ngắc to lớn giữa hai chân Vân Phi Vũ.
Rõ ràng hắn chỉ là một học giả tay không tấc sắt, vậy tại sao lại có thể lớn đến như vậy? Tô Mạc không hài lòng bóp đỉnh của cái thứ có vẻ ngoài kiêu ngạo đó.
Vân Phi Vũ thở hổn dốc, nắm lấy tay trái của Tô Mạc, ấn vào thứ đó trên người của mình.
Tô Mạc đỏ bừng mặt ngoan ngoãn cầm lấy. Cảm giác đó hoàn toàn khác với khi cậu cầm lấy của chính mình. Nó cảm giác có chút khó khăn hơn và nóng hơn.
Vân Phi Vũ chịu đựng khoái cảm từ phía dưới truyền đến, bàn tay nóng rực nắm lấy vòng eo thon gọn săn chắc của Tô Mạc. Dần dần, họ trượt xuống và chỉ dừng lại khi đến lúc xuất thần. Nhẹ nhàng, cậu xoa nhẹ vào phần đỉnh đầu.
Tô Mạc áp sát vào cơ thể nóng bừng của Vân Phi Vũ, cảm nhận được hơi nóng từ vật trong tay, tất cả những điều này khiến miệng cậu cảm thấy khát khô, đặc biệt là khi cảm giác bản thân bị kéo căng ra, Tô Mạc không khỏi nhẹ giọng kêu lên.
Vân Phi Vũ đưa ngón tay vào nơi sâu hơn, toàn thân Tô Mộc cũng vì vậy mà mềm nhũn ra, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt lấy người phía trên, thở dốc.
Vân Phi Vũ dùng ánh mắt âm trầm nhìn người cực kỳ ngoan ngoãn trong lòng mình, không nhịn được nữa hắn rút ngón tay ra ấn xuống Tô Mạc, vội vàng mở hai chân của Tô Mạc ra, đồng thời kiềm chế dục vọng mãnh liệt của chính mình, cọ xát nó với lối vào trong chốc lát trước khi chậm rãi kiên quyết ấn vào. Tô Mạc cắn môi, cả hai tay dùng sức nắm lấy cánh tay săn chắc của Vân Phi Vũ. Bởi vì vào chậm nên cảm giác khi bị kéo căng lại càng rõ ràng hơn.
Đôi môi được hôn đỏ tươi và ướt át dừng lại ở khóe mắt hắn. Hắn trông giống như một chàng thanh niên yếu đuối mỏng manh, mà hắn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Bá tánh Thanh Quốc thậm chí không bao giờ có thể nghĩ rằng Thái tử làm người sợ hãi của họ sẽ ngoan ngoãn nằm dưới một người nam nhân và để bản thân được thao một cách mãnh liệt và say đắm.