Bạo Quân - Dung Hằng

Chương 29: Vây Bắt




Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư

_____________________________

Chương 29: Vây Bắt

Thi Ngôn lái xe ngựa dừng lại ở cổng thành.

Vài tên lính nhìn Thi Ngôn ăn mặc bất phàm, trong lòng càng vui mừng nói: "Các người từ đâu đến? Có giấy thông hành không?"

Thi Ngôn từ trong lồng ngực móc ra một tờ giấy hơi mỏng đưa cho tên lính.

Tên lính tiếp nhận giấy thông hành liếc mắt một cái nói: "Mười lăm người, mỗi người hai lượng bạc, tổng cộng ba mươi lượng."

Thi Ngôn lạnh lùng nhìn gã nói: "Văn bản luật pháp của Thanh Quốc rõ ràng quy định phí vào thành của mỗi người chỉ có mười văn."

Tên lính hừ cười nói: "Thành Kim Dương chúng ta cũng có văn bản rõ ràng quy định phí vào thành mỗi người hai lượng, thiếu một phân cũng không được."

"Các ngươi đây là coi rẻ quốc pháp." Thi Ngôn cũng được sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, hắn ghét nhất chính là loại người ỷ thế hiếp người này.

Vài tên lính vây ở một chỗ ha ha cười nói: "Nơi này của chúng ta chỉ có vương pháp chứ không có quốc pháp, mệnh lệnh của Vương gia chính là pháp, muốn đi vào phải giao tiền hoặc là cút đi đừng ở chỗ này làm chướng mắt bọn ta......"

Hàn quang chợt lóe lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ, trong nháy mắt trên cổ vài tên lính liền xuất hiện một đạo vết máu.

Sau khi vài tên lính phục hồi lại tinh thần, nháy mắt một thân mồ hôi lạnh vội vàng rút ra bội kiếm đứng cách xa hung tợn chỉ vào Thi Ngôn mắng: "Mẹ nó, ngươi không muốn sống nữa sao, nơi này chính là thành Kim Dương."

Thi Ngôn hừ lạnh một tiếng xem cũng chưa thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái mà lái xe ngựa vào thành.

Những tên lính này cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, ít nhất không trực tiếp xông lên đi tìm chết mà trở về tìm viện binh.

Trong thành Kim Dương, Tô Mạc cùng đám người Vân Phi Vũ, Liễu Hi trực tiếp bao một khách điếm.

Trong phòng cho khách, Liễu Hi tư thái ưu nhã thay Tô Mạc pha lá trà mà hắn tự mang theo, hỏi: "Điện hạ, chúng ta gióng trống khua chiêng vào thành như thế liệu có ổn hay không?"

"Ta chỉ đang lo không có cơ hội để đối phó gã, gã muốn tự mình đuổi kịp thì vừa lúc đi tìm đường chết." Tô Mạc tiếp nhận chén trà lạnh lùng nói.

Liễu Hi nhíu mày, hắn hiện giờ cùng Tô Mạc có thể nói là châu chấu trên cùng một sợi dây, càng chuẩn xác mà nói thì Tô Mạc đang nắm giữ vận mệnh một nhà lớn nhỏ của hắn, nếu Tô Mạc có chuyện gì, người ở bên cạnh Thái Tử nhất định cũng sẽ không có một cái kết cục tốt đẹp gì.

Hắn không thể không nhắc nhở nói: "Nhưng điện hạ, nếu tin tức người không có ở trong cung truyền tới tai bọn phản quân tứ phía, chẳng phải sẽ cho bọn chúng cơ hội thừa dịp sao?"

Tô Mạc ánh mắt thâm thúy, thỉnh thoảng lộ ra một tia sát khí, khiến Liễu Hi ở một bên cả người lạnh lẽo.

"Lần trước, các bên công thành ít nhất đã bị tổn thất một phần ba binh lực. Trước khi tin tức bổn cung ra cung được chứng thực thì các bên sợ sẽ giẫm lên vết xe đổ nên sẽ không dám dễ dàng xuất binh. Cho dù bọn họ có chứng thực được tin bổn cung đã không còn ở Thanh Quốc thì thế nào. Thẩm Uy cùng Tần Khôn Vũ nắm giữ binh lực cũng không phải là dùng làm vật trang trí, chờ bổn cung từ Võ Quốc mượn binh xong chính là ngày những phản quân đó phải chết." Chén trà trong tay bỗng nhiên bị niết đến vỡ nát.

Ánh mắt hung ác khát máu của Tô Mạc khiến Liễu Hi không dám nhìn thẳng, nhưng trong lòng vẫn còn có chút lo lắng.

Chẳng lẽ binh lính Võ Quốc nói mượn liền mượn được sao? Thái Tử rốt cuộc lấy đâu ra sự tự tin này.

Tô Mạc nhìn thần sắc của Liễu Hi liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, rốt cuộc đem người kéo lên chiến xa của chính mình, Tô Mạc nhìn hắn cười cười nói: "Không cần phải lo lắng, cho dù bổn cung ở trong cung phản quân cũng sẽ không an phận, ta có chín phần nắm chắc có thể mượn được binh từ Võ Quốc. Hơn nữa cho dù mượn không được ít nhất chúng ta cũng sẽ không trở thành tù nhân của bọn phản quân, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chỉ cần ta còn tồn tại thì còn sợ không có cơ hội để tiêu diệt phản quân hay sao?"

Trên khuôn mặt tuấn mỹ nở ra một nụ cười ấm áp, dung nhan như ngọc cũng đủ để khiến cho bất luận kẻ nào cũng phải cảm động, cũng phải ngước nhìn.

Liễu Hi biết bản thân đẹp bởi vì đã từng có rất nhiều người mê luyến dung mạo của hắn, nhưng giờ phút này sau khi nhìn thấy nụ cười xán lạn của Thái Tử, hắn cảm thấy nếu sau khi những người đó nhìn thấy nhất định sẽ cảm thấy khuôn mặt của chính mình bất quá cũng chỉ có như vậy.

Ngẩn ngơ trong giây lát trước khuôn mặt hoàn mỹ của Tô Mạc, Liễu Hi nhanh chóng hoàn hồn thay một gương mặt tươi cười hỏi: "Điện hạ ngày mai còn phải lên đường, người nghỉ ngơi sớm một chút đi, vi thần xin cáo lui."

Liễu Hi tuy rằng đã hạ quyết tâm đi theo Tô Mạc, nhưng hắn không có ý định tiếp tục làm hậu cung của Thái Tử. Thái Tử mỗi lần đều đem hắn lăn lộn với những thủ đoạn chết khiếp, hắn không muốn lại trải nghiệm thêm một lần nào nữa.

Liễu Hi nhanh chóng xoay người mở cửa phòng, lại bỗng nhiên nhìn thấy Thi Ngôn vội vàng lao tới.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Liễu Hi hỏi.

"Khách điếm bị bao vây." Thi Ngôn nói.

Liễu Hi nhíu mày, quay người lại liền nhìn thấy Tô Mạc đầy mặt cười lạnh.

"Điện hạ, chúng ta nên làm sao bây giờ?" Liễu Hi hỏi như vậy, tự nhiên là đang chờ đợi chỉ thị của Tô Mạc.

Từ lúc bắt đầu Tô Mạc vào thành một chút cũng không điệu thấp, mọi người đã đoán được Thái Tử muốn gây phiền toái cho Kim Dương Vương. Chỉ là không nghĩ tới Kim Dương Vương cư nhiên đã muốn tới tìm chết nhanh như vậy.

Trong đêm đen, từng ánh đuốc bập bùng khiến cho cả khách điếm không một chỗ nào che giấu được.

"Tặc tử trong khách điếm mau chạy ra đây nhận lấy cái chết." Một thanh âm to lớn vang dội rõ ràng truyền tới tai đám người Tô Mạc.

"Đây là chó nhà ai không buộc chặt chạy khắp nơi sủa loạn a!" Liễu Hi đi ở phía sau Tô Mạc cười lạnh mở miệng, nhìn kẻ đang ngồi trên lưng ngựa kêu gào như nhìn một cái xác chết.

Dám ở trước mặt Thái Tử kêu gào, hắn còn chưa từng gặp qua kẻ nào có thể sống sót qua đêm hôm đó.

Người tới ngồi trên lưng ngựa được hộ vệ bảo hộ nghiêm ngặt, diện mạo lớn lên sáng sủa mày rậm đôi mắt đang nhướng lên vừa thấy liền không phải người tốt, gã nhìn Liễu Hi với vẻ mặt dâm đãng nói: "Lớn lên cũng không tồi a! Đáng tiếc lại là nam nhân."

Sau đó gã nhìn thấy Lam Lan còn đang ở trong phòng, hai mắt dâm tà nhìn chằm chằm không ngừng quét qua người Lam Lan.

Lam Lan chán ghét né tránh ở phía sau Tô Mạc.

Người nhà là vảy ngược của Liễu Hi, hắn có thể chịu đựng sự lăng nhục cùng ngược đãi của Thái Tử, nhưng lại tuyệt không thể chịu đựng được người khác bất kính với mẫu thân mà bản thân yêu nhất.

Liễu Hi đi qua che ở trước người Lam Lan, ánh mắt âm lãnh, tay áo giương lên, một chiếc phi tiêu hình thoi đột nhiên bắn nhanh ra.

Lập tức truyền đến một trận kêu rên, gã che lại ngực giận dữ trừng mắt nhìn Liễu Hi rồi hô lớn với những binh lính xung quanh: "Đem đám phản tặc này bắt lấy cho ta!"

Máu tươi trên vai cuồn cuộn chảy xuống, miệng vết thương truyền đến cơn đau nhức càng khiến cho gã giận không thể át, hung tợn hét lớn: "Bắt lấy bọn chúng, giết toàn bộ cho ta. Chỉ để lại mỗi nữ nhân kia."

Liễu Hi nghe vậy càng thêm phẫn nộ, ám khí lạnh băng như mưa trút xuống tiếp đón cái kẻ đang nói năng lỗ mãng kia.

Hắn làm mật thám đã nhiều năm như vậy cũng không phải là vô ích. Võ công của hắn không được tốt nhưng sử dụng ám khí lại không tồi, đối với Thái Tử thì giống như phù du rung cây, nhưng đối phó với cái bao cỏ này như vậy lại là đủ rồi.

Năm sáu trăm người ùa lên, nhìn như rất nhiều, nhưng đối với Tô Mạc mà nói không khác gì có mà như không. Cậu chỉ là mắt lạnh nhìn thậm chí còn chưa có ra tay. Vài tên ám vệ cùng Liễu Hi liền đã đem người giải quyết.

Tên cầm đầu bị ném đến dưới chân Tô Mạc, vẫn nhìn không rõ tình thế kêu gào nói: "Đám phản tặc các ngươi tốt nhất là nên thả bản tướng quân, bằng không Vương gia nhất định sẽ đem các ngươi bầm thây vạn đoạn!"

Liễu Hi hừ lạnh một tiếng tiến lên hung hăng một chân đá vào lưng tên cầm đầu, lạnh lùng nói: "Hắn thì tính là cái thứ gì?" Sau đó nhìn về phía Tô Mạc đang ngồi trên ghế nhàn nhã uống trà, dò hỏi: "Điện hạ......"

"Tùy ngươi xử trí." Liễu Hi còn chưa nói xong Tô Mạc đã biết hắn muốn làm gì.

Một nhà Liễu Nguyên Hóa đối với ba người mẹ con Liễu Hi không tốt. Sau này Liễu gia lại bị tịch thu tài sản và giết cả nhà Liễu Hi không chỉ không có một lời cầu tình, ngược lại bỏ đá xuống giếng khiến những người khác trong Liễu gia toàn bộ đều bị chém đầu.

Loại người có thù tất báo này làm sao sẽ bỏ qua cho người có ý đồ gây rối đối với mẫu thân của hắn.

Nhìn thấy Liễu Hi kéo kẻ kia vào hậu viện như kéo lợn chết, Tô Mạc liền biết kẻ này chỉ sợ không thể dễ dàng chết như vậy đi.

Vân Phi Vũ ngồi ở kế bên Tô Mạc, một thân hương lan tươi mát thanh nhã làm nhân tâm thần đều vì vậy mà yên lặng. Hắn mặt mang ý cười hỏi: "Điện hạ, ngài muốn giết Kim Dương Vương?"

Tô Mạc nghe vậy lạnh lùng nói: "Loại bại hoại này, chết cũng không đáng tiếc."

Vân Phi Vũ cười cười cũng không nói chuyện.

Tần Nghiệp thật ra vẻ mặt cười lạnh nhìn Tô Mạc nói: "Điện hạ nói đúng, những loại người giết lung tung lương dân đến dồn ép những bá tánh vô tội vào chỗ chết như này, vẫn là nhân lúc còn sớm mà giết chết, miễn cho để lại tai họa cho dân chúng."

Tô Mạc ngẩng đầu nhìn về phía Tần Nghiệp, sau đó nói: "Tần Nghiệp, ta phát hiện trong đầu ngươi tất cả đều là hồ nhão. Tần Khôn Vũ sao có thể sinh ra thứ không có không đầu óc này như ngươi?"

"Rầm" một tiếng cái bàn thiếu chút nữa bị đấm sụp xuống, Tần Nghiệp đứng dậy cả giận nói: "Tô Mặc Trì!"

Tô Mạc thản nhiên ngồi ở trên ghế, ngẩng đầu nhìn Tần Nghiệp đang phẫn nộ cười nói: "Ta cảm thấy khi ngươi sinh ra nhất định đã quên mang theo chỉ số thông minh."

Tần Nghiệp tuy không quá hiểu Tô Mạc là có ý tứ gì, nhưng cũng biết đó không phải lời hay ý đẹp gì. Gã nhìn chằm chằm Tô Mạc chất vấn: "Điện hạ có phải cho rằng người khác ăn hối lộ trái pháp luật thảo gian nhân mạng chính là tử tội, mà ngươi lại có thể giết người vô tội lung tung hay không?"

Lam Lan cúi đầu không biết phải làm như thế nào cho phải. Vân Phi Vũ mắt mang ý cười không nói một lời.

Tô Mạc bỗng nhiên khựng lại, ý cười trên mặt dần dần tan đi, Tô Mặc Trì phạm phải huyết án là sự thật, Tô Mạc không thể phủ nhận.

"Mỗi người đều sẽ vì sai trái mà bản thân phạm phải mà trả giá đại giới, ngươi làm sao lại biết ta không có?" Tô Mạc trầm giọng nói.

"Chính là ngươi cho tới bây giờ ngay cả một cọng tóc cũng chưa thiếu, ngươi trả giá đại giới cũng thật 'đại' đi." Tần Nghiệp trào phúng nói.

Tô Mạc ngẩng đầu bỗng nhiên lại cười: "Ngươi làm sao liền kết luận thú ngươi nhìn thấy liền nhất định là sự thật? Ngươi thì lại biết được bao nhiêu chứ?"

Tần Nghiệp cười lạnh nói: "Ta biết cũng không nhiều lắm, nhưng ta biết 'vương tử phạm pháp cũng xử phạt giống với thứ dân' đây là người của Tô gia các ngươi viết vào trong luật pháp của Thanh Quốc."

Tô Mạc nhàn nhạt nhìn gã một cái liền xoay người đi lên lầu.

_____________________________