Bạo Quân - Dung Hằng

Chương 26: Tình Hương




Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư

_____________________________

Chương 26: Tình Hương

Trong bóng đêm Tô Mạc nằm trên giường lớn, đôi mắt vẫn còn mở.

Võ Quốc tuy rằng rất hiếu chiến nhưng cũng không phải là mãng phu không có đầu óc, đặc biệt là Thái Tư hiện tại của Võ Quốc đã lập được chiến công hiển hách khi mới chỉ có 17 tuổi.

"Ha......" Tô Mạc nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Màn lụa mềm mỏng nhẹ nhàng phiêu động, một thân ảnh kiện thạc bất tri bất giác xuất hiện ở bên mép giường của Tô Mạc.

"Bảo bối, ngươi thật là nghịch ngợm, ngay cả ta cũng bị ngươi lừa gạt đi." Thanh âm trầm thấp của Diệp Thanh Phong vang lên trong bóng đêm.

Hai tròng mắt đen nhánh nhìn Tô Mạc đang nằm trên giường hoàn toàn không đem hắn để vào mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cổ tức giận.

Hắn mệt mỏi phi ngựa không ngừng* chạy về Tuyết Phong sơn trang lấy dược thì bị lão cha của hắn đánh một trận thì không nói. Nhưng sau đó lại phát hiện Tô Mạc căn bản là đang lừa dối mọi người, làm hại hắn bị lão cha giảng cho một hồi giáo huấn.

(*) Là mã bất đình đề mà mấy chương trước có nói á mn.

Diệp Thanh Phong không biết xấu hổ bò lên giường Tô Mạc.

"Cút xuống đi." Thanh âm lạnh băng của Tô Mạc vang lên trong bóng đêm.

Diệp Thanh Phong không dám tới quá gần Tô Mạc, nếu không nhất định sẽ bị một chưởng chụp được đi.

Hắn nằm nghiêng ở bên cạnh Tô Mạc, cầm lọn tóc đen mềm mại của Tô Mạc không ngừng xoắn nó ở giữa các ngón tay, không có ý tốt nói: "Tốt xấu gì thì ta cũng đã vì ngươi mà bôn ba hơn nửa tháng, chẳng lẽ ngươi không nên tạ ơn ta một chút sao?"

Tô Mạc lười để ý hắn, trực tiếp nhắm mắt lại ngủ.

Diệp Thanh Phong nhướng mày cười, trên giường có một trận tiếng của vải dệt bị cọ xát, sau đó ngọn nến trong phòng được thắp lên, một cổ hương thơm đặc thù truyền vào xoang mũi của Tô Mạc, làm cậu lập tức mở mắt.

Thân thể cường tráng hữu lực của Diệp Thanh Phong trần trụi xâm nhập vào trong mắt Tô Mạc, khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười vô cùng thiếu đánh: "Đây chính là đồ vật mà trước kia điện hạ thích dùng nhất. Thế nào hương vị có đúng không? Đây là ta cố ý tìm người làm cho ngươi đó."

Tô Mạc không rảnh trên má hiện ra một tầng đỏ ửng hơi mỏng, chọc người khơi dậy sự mơ màng vô tận*, nhưng hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Phong lại chứa đầy lửa giận.

(*) Gốc là hà tư vô hạn, nói chung là tui không biết nên sửa thành gì nên dịch thô luôn.

Hô hấp dần dần trở nên thô nặng, nhưng thanh âm của Tô Mạc vẫn bình tĩnh như cũ: "Giải dược, bằng không ta sẽ làm thịt ngươi."

Diệp Thanh Phong nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đầy xuân ý của Tô Mạc, cảm giác có chút miệng khô lưỡi khô nói: "Đây là thôi tình dược, lại không phải xuân dược lấy đâu ra giải dược. Bất quá tại hạ thật ra có thể vì điện hạ mà thư giải, không cần phải quá cảm kích ta."

Tô Mạc trực tiếp vung một chưởng ra, công lực âm hàn đem màn lụa ở trước mặt xé nát, cửa phòng đối diện Tô Mạc cũng chịu chung vận mệnh bi thảm như vậy.

Thân hình Diệp Thanh Phong mơ hồ, trong chớp mắt hắn vòng ra sau lưng Tô Mạc, khẽ cười nói: "Điện hạ đừng tức giận, chẳng phải trước kia ta đã hầu hạ điện hạ rất thoải mái sao......"

Đổi lấy lại là một chưởng không lưu tình một chút nào của Tô Mạc.

Ngay sau đó trong phòng không ngừng truyền ra những tiếng "bang bang", nhưng thị vệ thị nữ canh giữ ở ngoài phòng cũng không có một ai dám bước vào, tất cả đều giả câm vờ điếc làm như không nghe thấy. Ngọn lửa thiêu đốt trong cơ thể càng ngày càng mãnh liệt, Tô Mạc khó chịu thở hổn hển, Diệp Thanh Phong đang không ngừng trêu chọc cậu khiến cậu càng thêm khó chịu.

Khi chém ra một chưởng cũng dần dần mất đi độ chính xác.

Diệp Thanh Phong chớp thời cơ, bỗng nhiên nhảy lên vnhư một đầu mãnh hổ, đem Tô Mạc đè thật mạnh ở dưới thân xong cũng đè lại đôi tay đang muốn tấn công của Tô Mạc với tốc độ cực nhanh.

Tô Mạc mồ hôi đầy người sắc mặt ửng đỏ, hai mắt mờ mịt hơi nước. Cậu rất muốn dùng nội lực đẩy Diệp Thanh Phong ra, nhưng thân thể không cảm nhận được sự uy hiếp, ngược lại còn cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của đối phương. Trong khoảng thời gian ngắn cảm giác của cơ thể thế nhưng lại chiến thắng lý trí.

Diệp Thanh Phong không chút do dự hôn lên đôi môi tươi tắn của Tô Mạc, cảm giác sướng đến mức khiến hắn thiếu chút nữa đã để Tô Mạc thoát khỏi bàn tay đang buông lỏng của mình.

Hắn hung hăng nắm đôi tay không an phận của Tô Mạc, một cái tay khác luồn vào dưới lớp áo hơi mỏng của Tô Mạc.

Bàn tay to nóng tiếp xúc với làn da mịn màng của Tô Mạc, khiến toàn thân hắn không thể khống chế mà run lên.

Tô Mạc không ngừng thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Mẹ kiếp, buông lão tử ra."

Một khuôn mặt luôn tràn ngập ý cười không ngừng giờ phút này chỉ còn lại có đôi mắt tràn đầy dục hỏa, bàn tay thô ráp càng ngày càng làm càn, không ngừng dời xuống phía dưới......

Nhưng đúng lúc này, một thanh âm lạnh băng đột nhiên vang lên: "Diệp Thanh Phong, trở về Tuyết Phong sơn trang."

Diệp Thanh Phong đang đục hỏa khó nhịn vừa nghe thấy thanh âm này, sắc mặt tức khắc đen như đáy nồi, áp xuống sự khó chịu trong lòng gằn từng chữ: "Cố Vân Châu, ngươi là đang tìm chết sao? Cha ta cho ngươi bao nhiêu tiền thì lão tử cho ngươi gấp đôi, lập tức cút cho ta!"

Trong bóng đêm không ngừng truyền đến tiếng thở dốc mê người, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng người đang giao điệp ở bên nhau. Cố Vân Châu sắc mặt bình tĩnh nhìn hai người đang ở trên giường, không dời đi ánh mắt cũng không có xấu hổ, càng không bởi vì lời nói của Diệp Thanh Phong mà tức giận.

"Diệp Thanh Phong, trở về Tuyết Phong sơn trang." Cố Vân Châu ngữ khí bình tĩnh lặp lại lần nữa, bị Diệp Thanh Phong làm như không nghe thấy liền quyết đoán rút kiếm chém ra.

Kiếm khí sắc bén khiến lông tơ cả người Tô Mạc dựng đứng, nháy mắt từ trong tình dục thoát khỏi. Đồng thời cậu dùng một chân đá văng Diệp Thanh Phong vừa chật vật tránh khỏi kiếm khí của Cố Vân Châu.

Diệp Thanh Phong so với Tô Mạc lại càng chật vật. Hắn chỉ giỏi mỗi khinh công, xét về nội lực thì hắn còn kém hơn Tô Mạc và Cố Vân Châu nhiều. Cho nên khi Cố Vân Châu đuổi theo thì hắn cũng chỉ có thể chạy trốn.

Tô Mạc thở phì phò từ trên mặt đất đứng lên nhìn hai người không hề bận tâm nhảy nhót lung tung ở cung Thái Tử, hung hăng cắn răng, trong lòng thề nhất định sẽ có một ngày cậu phải đem hai người này đạp ở dưới chân.

Nhưng sau khi sự uy hiếp về thể xác biến mất thì tình triều che trời lấp đất lại một lần nữa nhấn chìm Tô Mạc.

Móng tay ở trên thân cây cột thô to để lại từng đạo dấu vết thật sâu. ngôn tình ngược

Tô Mạc mắng một tiếng đáng chết, sau đó trong nháy mắt lại biến mất tại chỗ.

Trong Phi Vũ Hiên, Vân Phi Vũ đang thắp đèn đọc sách vào ban đêm đột nhiên bị đẩy ngã trên mặt đất, áo ngoài màu xanh lơ của hắn ngay lập tức bị xé nát thành từng mảnh.

Tô Mạc thô bạo đem người ném lên trên giường rồi cũng đi lên theo.

Sắc mặt Vân Phi Vũ vẫn luôn bình tĩnh lại âm thầm nắm chặt đôi tay, chờ đợi sự đau đớn sắp tới.

Nhưng việc xảy ra tiếp theo lại hoàn toàn khác xa với những điều mà hắn nghĩ.

Tô Mạc nhíu mày lại trên mặt phủ kín một tầng mây ửng hồng. Trong cơ thể đã được lấp đầy, nhưng lại không cách nào làm cho cậu cảm thấy thỏa mãn, vì thế cậu ấn người xuống vòng eo của Vân Phi Vũ mà tự mình di chuyển.

Ý cười trên mặt sớm đã biến mất gần như không còn, khuôn mặt vẫn luôn vân đạm phong khinh* chuyển từ trầm tư giờ đây lại trở nên chuyên chú dưới ánh nến yếu ớt tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Hắn nhìn người trên người mình một bộ hưởng thụ lại có vẻ như thống khổ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cổ mạc danh kì diệu.

(*) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Gắt gao nắm lấy đôi tay nhịn xuống dục vọng mãnh liệt đang tràn đầy trong cơ thể. Những loại vết thương lớn bé trải rộng trên cơ thể như đang nhắc nhở hắn tốt nhất là nên ngoan ngoãn nằm yên, tùy ý để Thái Tử chơi đủ.

Tô Mạc thở hổn hển dừng lại động tác, đồ vật kia tiến vào càng sâu khiến cậu đã thỏa mãn nhưng cũng lại cảm thấy trống rỗng, tức giận nói: "Ngươi không biết động sao! Nhanh lên đi!"

Động tác mềm nhẹ lại có thể đi vào chỗ sâu nhất, ngọn nến đỏ đã tắt hẳn nhưng những động tĩnh trong phòng lại vẫn tiếp tục như cũ.

Tô Mạc lăn lộn đến hơn nửa đêm mới ngủ, khuôn mặt ngây thơ khi ngủ của cậu khiến người không dựng dậy nổi một chút phòng bị nào. Nhưng chỉ cần biết thân phận của cậu, nằm ở bên người cậu tuyệt đối có thể coi như là một loại khảo nghiệm.

Cho dù là vậy, nhưng Vân Phi Vũ lại không có cách nào để ngủ, lẳng lặng nhìn nhan sắc tuyệt mỹ khi ngủ của Thái Tử với thần sắc khó lường.

_____________________________