Bạo Quân - Dung Hằng

Chương 24: Mật Thám





Chương 24: Mật Thám
Liễu Hi gắt gao nắm lấy song quyền quỳ gối trên sàn nhà lạnh băng, trong lòng không ngừng trầm xuống. Hắn sợ Thái Tử sẽ hạ lệnh giết cả nhà hắn, liên lụy đến mẫu thân và đệ đệ ruột của chính mình.
Tô mạc ngồi ở phía trên nhìn xuống Liễu Hi, nhàn nhạt nói: "Liễu Nhân động vào bổn cung là tội không thể tha thứ, Liễu Nguyên Hóa quản con không nghiêm cũng không thể tha thứ. Cho dù không đề cập tới chuyện này thì duy chỉ việc Liễu Nguyên Hóa kết bè kéo phái, xem mạng người như cỏ rác. Những vụ oan án mà gã đã tạo ra không tới một trăm thì cũng có tám mươi. Những điều này cũng đủ để xét nhà diệt tộc."
Liễu Hi cả người run lên, cảm giác như máu toàn thân đều đông cứng. Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tô Mạc, ánh mắt kiên định mà quyết tuyệt nhìn chằm chằm Tô Mạc, nói: "Điện hạ, nếu vi thần lấy công để chuộc tội thì người có thể buông tha mẫu thân và đệ đệ của ta được không?"
"Vậy còn phải nhìn xem công của ngươi lớn đến cỡ nào." Tô mạc nhàn nhạt nói.
Hắn nhìn Tô Mạc cao cao tại thượng, trầm giọng nói: "Ta là mật thám do nước Thạch an bài ở bên cạnh người, ta là người nắm giữ phần lớn mật thám Thạch quốc trong hoàng thành. Những thích khách mà người đã gặp được bên hồ lần trước là do ta phái tới, ta có thể trợ giúp người thanh trừ hầu hết mật thám của Thạch quốc ở bên trong hoàng thành. Nhưng ta chỉ cầu người sau khi xong việc sẽ phái người che chở cho mẫu thân và đệ đệ của ta, lúc sau cho dù người muốn giết muốn xẻo ta, tất cả đều là theo ý chỉ của điện hạ."
Đôi mắt của Tô Mạc hơi nheo lại, con ngươi đen nhánh nhìn Liễu Hi nói: "Ngươi vì sao lại không mang theo người nhà đi đầu nhập vào nước Thạch?"
Liễu Hi nói: "Thạch quốc có đầy nhân tài, ta chỉ là một quân cờ bình thường, chỉ có thể ở bên cạnh người cũng chỉ có thể đóng một vai trò nhỏ. Lúc trước mật thám của Thạch quốc chính là dùng sinh mạng của người thân để uy hiếp ta, nên ta mới làm việc mưu hại điện hạ cho bọn họ, nếu ta đến cậy nhờ bọn họ thì sẽ chỉ liên lụy đến người thân của ta mà thôi."
Tô Mạc khóe miệng hơi cong lên, lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu sự thật thực sự là như vậy, tính mạng của mẫu thân và đệ đệ ngươi mệnh ít nhất còn được bảo vệ, nếu ngươi dám gạt ta...... ngươi đã từng thấy qua bổn cung chiêu đãi những kẻ có mưu đồ chống lại ta như thế nào rồi."
Cảnh tượng địa ngục đó đột nhiên ùa vào trong tâm trí Liễu Hi, khiến hắn cả người như rơi vào hầm băng: "Tội thần không dám."
"Viết tên và địa chỉ của những mật thám đó ra đây." Tô Mạc nói.
Liễu Hi thuận theo quỳ trên mặt đất: "Vâng điện hạ, nhưng người mà Hoàng đế Thạch quốc phái tới giám thị tội thần người nào võ công cũng rất cao cường, người bình thường căn bản không phải là đối thủ."
"So với bổn cung thì như thế nào?" Tô Mạc hỏi.
"Như huỳnh quang cùng hạo nguyệt.*" Liễu Hi nói.
(*) Như đom đóm đối với vầng trăng sáng(?)
Tô Mạc cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi đi về trước đi, không có mệnh lệnh của bổn cung thì không được phép ra khỏi cửa nửa bước."
"Vâng." Liễu Hi cung kính lui ra. Sau khi ra ngoài mới phát hiện lòng bàn tay của chính mình toàn là mồ hôi, hắn không khỏi cười khổ một chút, hắn thế nhưng lại thực sự đem tiền đặt cược ở trên người Thái Tử, hy vọng ông trời có thể chiếu cố hắn.
Sau đó không lâu Liễu Hi liền đem danh sách các mật thám của Thạch quốc ở hoàng thành đưa cho Tô Mạc, tiếp đến là Hàn Dương và Thi Nặc bị gọi lên trước mặt, Tô Mạc đem danh sách giao cho hai người, lãnh khốc nói: "Người trong danh sách không chừa một ai."
"Vâng." Hàn Dương và Thi Nặc song song đáp.
Tô Mạc mặt vô biểu tình ngồi ở trên ghế, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát đốt ngón tay trỏ, trong mắt lóe lên lãnh quang.
Năm mươi mấy người, tuy rằng nhân số không tính nhiều nhưng mỗi người đều có thể phát huy vai trò rất lớn ở những thời điểm mấu chốt, tỷ như hoàng đế phi tần còn có thái giám cung nữ trong hoàng cung, trong quân đội có quan quân cùng thị vệ trong cung Thái Tử.
Toàn bộ hoàng cung của nước Thanh cơ hồ đều trần trụi hiện ra trong mắt Hoàng đế Thạch quốc, Tô Mạc dần dần nắm chặt nắm tay.
Thạch quốc......
Vì thế sau vụ Thái Tử huyết tẩy hoàng thành hai tháng trước theo thì gã lại lần nữa có động tĩnh. Tổng cộng có hơn trăm người bị liên lụy lại lần nữa trở thành vong hồn dưới kiếm của Thái Tử. Trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ hộ gia đình ở hoàng thành đều đóng chặt cửa ở yên trong nhà, ngày thường thường xuyên đi thăm bạn bè người thân thì giờ cũng không hề lui tới nữa, ai cũng đều sợ sẽ bị liên lụy vô cớ mà rước lấy đại họa.
Trong Phi Vũ Các, Vân Phi Vũ đang ngồi xếp bằng ở trước đàn cổ, trên mặt mang theo nụ cười khiến người thư thái, nhẹ nhàng gảy dây đàn, một khúc nhạc khiến người mụ mị từ dây đàn vang lên.
Tần Nghiệp ngồi đối diện hắn, nhưng ngay cả những tiếng đàn du dương cũng không thể lọt vào lỗ tai y, nhìn Vân Phi Vũ dương dương tự đắc không có một chút hoảng loạn, nhíu mày nói: "Phi Vũ, Thái Tử lại giết hơn một trăm người. Người ngoài nói rằng đó là tàn dư loạn đảng của Lưu Khải, nhưng kỳ thật hầu hết đều là những mật thám do các thế lực khác phái tới. Thái Tử bây giờ càng ngày càng khôn khéo......"
Tần Nghiệp gắt gao nắm chặt nắm tay ánh mắt phẫn hận. Thái Tử trước kia tuy rằng bạo ngược thích giết chóc, nhưng cũng chỉ là hữu dũng vô mưu cả ngày chỉ biết làm xằng làm bậy, muốn tính kế lên cũng tương đối dễ dàng, nếu không phải vì võ công của Thái Tử cao thâm nhiều lần bị người khác hạ độc đều bị hắn dùng nội lực hóa giải thì làm sao hắn có thể sống tới ngày hôm nay.
Nhưng hiện giờ mọi chuyện đã khác, Thái Tử không chỉ có võ công cao thâm mà còn có một cái đầu minh mẫn. Điều này có lẽ là chuyện tốt đối với người khác, nhưng đối với Tần Nghiệp một lòng chỉ muốn báo thù lại là một tin dữ.
May mắn lúc trước, khi y đút thuốc độc cho Thái Tử ăn thì y đã ăn thuốc giải trước. Nếu không bản thân đã biến thành bạch cốt trong khi Thái Tử bây giờ vẫn còn sống rất tốt, ngẫm lại liền cảm thấy không cam lòng.
Một quyền đập vào mặt bàn cứng rắn, Tần Nghiệp hận thù nói: "Mặc kệ là như thế nào, ta đều sẽ không từ bỏ, dựa vào cái gì hắn có thể không chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của bản thân? Lời lẽ của hắn khi xử quyết quan viên một cách chính đáng, vậy hắn có từng nghĩ tới tội lỗi của mình cũng chỉ có hơn chứ không có kém?"
Nốt nhạc cuối cùng lặng yên rơi xuống, đôi tay Vân Phi Vũ đặt trên dây đàn, hai tròng mắt thâm thúy từ cầm cổ chuyển sang khuôn mặt của Tần Nghiệp, cười nhạt nói: "Ngươi lấy cái gì để đấu với Thái Tử? Chỉ sợ hiện tại toàn bộ hoàng cung đều đã bị Thái Tử khống chế. Có lẽ lời nói vừa rồi của ngươi đã truyền tới tai Thái Tử. Nếu ngươi đã biết Thái Tử đã không phải người mà ngươi từng biết, vậy khống chế bản thân một chút nếu không chỉ sợ ngươi còn chưa kịp ra tay đã bị Thái Tử dẫm chết."
Tần Nghiệp không phục nói: "Muốn ta cứ chờ đợi như vậy sao? Chờ hắn được vạn người xưng tụng, chờ người trong thiên hạ đều quên mất việc hắn đã từng làm sao?"
"Chưa chắc, khi Thái Tử bạo ngược các phe còn có thể an tâm chờ đợi thời cơ thích hợp. Nhưng hiện tại, hành động của Thái Tử càng ngày càng làm các phe lo lắng. Sự náo động sắp tới chỉ có tăng lên, vị Thái Tử này......" Vân Phi Vũ ánh mắt thâm thúy, trầm mặc trong chốc lát rồi lại nói: "Hắn khuyết thiếu chỉ là thời gian. Chỉ trong vòng nửa năm hắn đã có thể làm cho quân đội khắp nơi đã làm chuẩn bị nhiều năm toàn quân bị diệt. Nếu cho hắn thời gian quân của các phe cánh tất nhiên sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm, cho nên...... hắn sẽ không có thời gian......"
Tần Nghiệp áp xuống cơn giận của chính mình nói: " Nhưng ta không muốn chờ đợi, làm sao ngươi có thể hiểu được nỗi đau của ta. Ta cùng Vũ Trúc...... chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vốn dĩ chúng ta sắp thành thân nhưng...... ta đợi mười năm, ta chờ đợi một ngày đó suốt mười năm, ta lòng tràn đầy chờ mong lại đổi lấy lại là sự thống khổ vô tận. Hắn sống lâu hơn một khắc ta thì ta càng thêm đau đớn hơn một phân."
"Ha......" Vân Phi Vũ cúi đầu nhìn cầm cổ khẽ cười một tiếng, nói không nên lời: "Không ai biết đến tột cùng là ai đau hơn ai......"