Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư
_____________________________
Chương 11: Tư Viễn
Ngay sau buổi lâm triều, Tô Mạc liền ra khỏi thành trên cùng cỗ xe ngựa với Vân Phi Vũ. Cũng không biết có phải gần đây vì quá mệt mỏi hay không, Tô Mạc khi nghe được mùi hương tỏa ra từ trên người Vân Phi Vũ mà bất tri bất giác liền chìm vào giấc ngủ.
Nhìn thiếu niên đang dựa vào đầu vai chính mình mà ngủ say, ngón tay thon dài chậm rãi bò trên cần cổ trắng nõn của Tô Mạc ái muội mà vuốt ve. Cần cổ tinh tế phảng phất như chỉ cần hơi dùng một chút lực là có thể dễ dàng bẻ gãy được. Cảm nhận được sự ấm áp mà đầu ngón tay truyền đến, Vân Phi Vũ cong khóe miệng mỉm cười, thiếu niên này nhìn thì nhu nhược nhưng lại là Thái Tử Thanh Quốc làm ai ai nghe đến liền sợ vỡ mật.
Vân Phi Vũ không chút nghi ngờ bây giờ chỉ cần hắn lộ ra một chút sát ý, Thái Tử liền sẽ lập tức đem hắn xé thành từng mảnh nhỏ. Đôi môi đỏ tươi dụ dỗ hắn chậm rãi tới gần, ngón tay nhợt nhạt nhẹ nhàng xoa nắn đôi môi mềm mại của Tô Mạc.
Cho dù ngươi có làm bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không thể đền bù cho những lỗi lầm ngươi đã từng phạm phải.
Xe ngựa chậm rãi ngừng lại, Tô Mạc chậm rãi mở to mắt, sau khi nhận ra mình đã dựa vào trên vai Vân Phi Vũ ngủ một đường, sắc mặt có chút không được tự nhiên mà đỏ hồng, vội vàng vén rèm xuống xe ngựa.
Vân Phi Vũ nhẫn nhịn một tia rung động ở trong lòng mà cũng đi theo xuống.
Mặt hồ phản chiếu ảnh ngược của hồng diệp đầy khắp núi đồi giống như một bức tranh tuyệt thế, tâm tình Tô Mạc cũng vì vậy mà tốt lên.
Cách đó không xa, Lâm Tư Viễn sớm đã chờ ở trên thuyền rất lâu. Chỉ là khi Tô Mạc nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Tư Viễn, người được xưng là mỹ nam đẹp thứ hai trong hoàng thành, khóe miệng nhịn không được giật giật một chút. Ngay cả Vân Phi Vũ luôn luôn bình tĩnh, nụ cười hoàn mỹ trên mặt cũng bắt đầu rạn nứt, hận chính mình bây giờ không thể đem khuôn mặt của hắn ấn xuống mặt đất.
Đôi mày lá liễu cong cong, phấn hồng má đào, con ngươi như nước mùa thu. Nếu những đặc điểm này ở trên người một nữ nhân thì sẽ là một đại mỹ nhân. Nhưng khi đặt lên trên người một đại nam nhân cao 1 mét 8, Tô Mạc chỉ thấy toàn thân ớn lạnh.
Vân Phi Vũ xoay người ngắm phong cảnh, tên này hắn chắc chắn không quen biết.
Lâm Tư Viễn một thân xiêm y màu lam nhạt đứng ở tại chỗ ngượng ngùng cười, nói: "Thảo dân tham kiến Thái Tử."
Tô Mạc gật đầu ngồi xuống, trong lòng biết Lâm Tư Viễn đây là vì phòng bị chính mình coi trọng hắn. Trong lòng liền buồn bực không thôi, nhìn về phía vẻ mặt như tiểu tức phụ của Lâm Tư Viễn khóe miệng run rẩy nói: "Lâm công tử thật là lớn lên một bộ......tướng mạo xinh đẹp...."
Lâm Tư Viễn cong môi cười nói: "Điện hạ ngài quá khen."
Tô Mạc bỗng nhiên rùng mình, nhịn không được mà nhìn nhìn Vân Phi Vũ bên cạnh chính mình, làn da trơn bóng, ngũ quan tuấn mỹ cùng với phong thái hoàn mỹ của hắn, những thứ này khẳng định có thể ném người đối diện xuyên qua mấy con phố không biết chừng.
Sau khi ba người lục tục lên thuyền ngồi xuống, cậu nhận lấy chén trà được Vân Phi Vũ đưa cho. Tô Mạc nhìn Vân Phi Vũ với một ánh mắt dịu dàng, người đằng sau tay run lên trên người cũng lập tức nổi lên một tầng da gà. Vân Phi Vũ vội vàng xoay người sang chỗ khác nghĩ thầm, Thái Tử người thật sự không hợp với ánh mắt này.
Lão hổ khoác lên bộ dáng của một con mèo, cho dù nhìn thế nào đi nữa thì cũng chỉ cảm thấy đáng sợ mà thôi.
Tô Mạc cũng không biết kỹ thuật diễn xuất của cậu không đạt tiêu chuẩn như thế nào, cậu nhìn về phía Lâm Tư Viễn còn muốn kiều mị hơn so với nữ nhân, cậu nhẫn xuống cảm giác quái dị, nói: "Lâm công tử tài cao lại học phú ngũ xa*, sao không vì triều đình mà cống hiến, tạo phúc cho dân chúng?"
(*) Học phú ngũ xa: chỉ những người học rộng hiểu nhiều, kiến thức phong phú.
Xuất xứ từ câu: 惠施多方,其书五车。~ Huệ thi đa phương, kỳ thư ngũ xa (Thiên hạ, Trang Tử)
Lâm Tư Viễn cười cười để lộ hàm răng trắng tinh, nhỏ giọng nói: "Trong triều người có năng lực có học vấn nhiều không kể xiết, ta chỉ là một thư sinh nho nhỏ sao dám đi bêu xấu triều đình." Trong triều toàn là một đám tham quan ô lại, ta muốn vào chẳng phải là đi tìm chết sao?
Trong dạ dày Tô Mạc một trận cuồn cuộn, suýt chút nữa bị Lâm Tư Viễn làm cho buồn nôn, nói: "Lâm công tử sẽ nhẫn tâm để tâm huyết mười năm gian khổ học tập bị lãng phí sao? Hiện giờ thiên hạ bá tánh đang đứng trong tình thế nước sôi lửa bỏng, Lâm công tử đã là người có năng lực thì cũng nên giải cứu lê dân khỏi hiểm cảnh đó không phải sao?"
Tình thế này còn không phải do người họ Tô các ngươi cùng hôn quân gây ra sao? Dựa vào cái gì muốn ta đi thu thập cục diện rối rắm này. Lâm Tư Viễn thầm đem mười tám đời tổ tông nhà họ Tô ra mắng, nhưng ngoài mặt lại nở một nụ cười ngượng ngùng, e lệ ngượng ngùng nói: "Thái Tử điện hạ đánh giá ta quá cao, ta chỉ là một thư sinh văn nhược nào có năng lực lớn như vậy! Viết viết mấy bài văn chương còn được, nhưng đến chính sự triều đình, tại hạ không có năng khiếu nào dám tự làm khó mình!"
Tô Mạc quay mặt qua chỗ khác để tầm mắt không nhìn đến phong thái yêu mị trên mặt Lâm Tư Viễn, thở dài, bộ dáng thương nước thương dân, nói: "Hiện giờ kẻ địch mạnh của Thanh Quốc đang bao vây xung quanh, nguy cơ tứ phía, Lâm công tử chẳng lẽ lại nhẫn tâm chứng kiến bá tánh Thanh Quốc di tản khắp nơi, thê ly tử tán* sao?"
(*) Thê ly tử tán: gia đình tan nát.
Lâm Tư Viễn cũng từ từ thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không đành lòng lại như thế nào, ta là một cái thư sinh vô dụng sao có thể thay đổi thiên mệnh."
Lâm Tư Viễn nói lời này không phải để cự tuyệt Tô Mạc, mà là thật sự hắn cảm thấy như vậy. Hiện giờ Thanh Quốc đã mục nát từ trong ra ngoài, lý do duy nhất không bị diệt vong vẫn là bởi vì giá trị vũ lực mạnh mẽ của Thái Tử uy hiếp. Nhưng đây lại không phải là kế sách lâu dài. Thái Tử dù mạnh mẽ cũng chỉ là một con người. Trong có phản quân ở khắp nơi như hổ như hổ rình mồi, ở ngoài thì có Kim Quốc, Thạch Quốc đang chờ đến thèm nhỏ dãi. Lâm Tư Viễn dường như đã đoán trước được tương lai gần, Thanh Quốc sụp đổ, bá tánh lầm than không có nhà để về, những người như bọn họ sẽ bị các vương quốc khác bắt làm nô lệ.
Nghĩ đến đây Lâm Tư Viễn liền hận không thể lập tức đem Thái Tử trước mắt chặt thành tám khối, bất quá hắn cũng chỉ có thể ngẫm lại. Trước không nói đến giá trị vũ lực khủng bố kia, một đầu ngón tay của Thái Tử cũng có thể ấn chết hắn. Trong tình hình hiện tại chỉ cần Thái Tử chết, Thanh Quốc chỉ sợ sẽ ngay lập tức bị cuốn vào các cuộc chiến không có hồi kết.
"Sự thành do người, thay đổi thiên mệnh cũng không phải không có khả năng." Tô Mạc thần bí khó lường cười, lừa dối nói: "Có phải các ngươi đều rất tò mò vì sao chỉ trong thời gian ngắn mà ta lại giống như biến thành một người khác phải không?"
Khi điều này được nhắc đến vô luận là Lâm Tư Viễn hay Vân Phi Vũ đều dừng động tác trong tay mà nhìn Tô Mạc. Nói đến việc tính tình của Thái Tử đại biến trong khoảng thời gian gần đây thì có rất nhiều suy đoán thái quá nhiều đếm không xuể. Lâm Tư Viễn và Vân Phi Vũ cũng đã nghe qua rất nhiều phiên bản. Nhưng bọn họ không ngờ Thái Tử sẽ tự mình nói ra.
Tô Mạc hừ lạnh một tiếng nói: "Một lão nhân đã tìm tới ta, nói sát nghiệt của ta quá nặng, ta phải cứu vớt thiên hạ lê dân để trả lại những tội nghiệt mà ta đã gây ra, bằng không sẽ giết ta."
Khó trách tính tình Thái Tử đại biến, hóa ra là vì như vậy. Không phải Lâm Tư Viễn và Vân Phi Vũ chỉ vì một câu liền hoàn toàn tin tưởng Tô Mạc, mà thật sự lời giải thích này có vẻ hợp lý hơn một ít. Nếu không phải vì sinh mệnh của hắn đang chịu uy hiếp, ai có thể trị được Thái Tử vô pháp vô thiên* như vậy. Nhưng bọn họ càng kinh ngạc hơn chính là trên đời này cư nhiên còn có người đánh thắng được Thái Tử, trong lòng không khỏi có chút tò mò về vị cao nhân này.
(*) Vô pháp vô thiên: ám chỉ việc không có phép tắc kỉ cương trên dưới, có thể hỗn lại với bất kì ai kể cả lớn – bé với nhau. Đây là 1 câu thường nói đến những kẻ vô phép tắc không coi ai ra gì. Những người này thường ỷ bản thân có cây cao bóng cả che lắp nên được dựa hơi từ đó lộng hành.
Lâm Tư Viễn nhấc một tay hoa lan*, nâng lấy chén trà dùng tay áo chống đỡ nhấp một ngụm, lại lấy ra một cái khăn tay thêu hình con bướm mùi hương thơm nức xoa xoa miệng, ngượng ngùng cười cười nói: "Thì ra là thế, không biết vị cao nhân nào lại có thể thuyết phục được Thái Tử."
(*) Đây là cử chỉ tay trong các điệu múa truyền thống trong đó ngón cái và ngón giữa nối với nhau, phần còn lại duỗi ra, thường là một cử chỉ rất nữ tính.
"Bất quá cũng chỉ là một lão già chết tiệt thôi, nếu không phải đồ vật mà lão để lại còn có điểm dùng......" Tô Mạc dừng một chút khinh thường nói: "Bổn cung đã sớm một phen bóp chết hắn." Thì ra sự việc là như thế này!
Thái Tử ngày thường làm quá nhiều chuyện xấu, cao nhân ẩn sĩ nhìn không được lại không đành lòng sát sinh. Vì thế đã giáo huấn Thái Tử để hắn cải tà quy chính, hơn nữa còn để lại đồ vật làm cho Thái Tử tâm động, lúc này mới làm Thái Tử thu liễm lại hành vi của mình.
Trên đây là suy đoán của Vân Phi Vũ và Lâm Tư Viễn.
Tô Mạc không chờ hai người mở miệng hỏi cậu liền thì thầm: "Chiến tranh là việc lớn của quốc gia, quan hệ đến sự sống còn của quân và dân cũng như sự tồn vong của đất nước. Vì thế, như việc chiến tranh, ta không thể không xem xét cho kĩ càng, nghiên cứu cho sâu sát.
Cho nên, khi bàn về chiến tranh, ta ắt nên theo năm phương diện sau mà so sánh tương quan ta- địch, cốt là để đối sánh lực lượng hai bên, từ đó nắm được khả năng thắng thua trong chiến sự*...... " Sau khi đọc xong Binh pháp Tôn Tử thì cậu liền nhìn thấy biểu tình khiếp sợ của Vân Phi Vũ và Lâm Tư Viễn, nội tâm Tô Mạc rất là đắc ý. Đây chính là của quý đã được truyền lưu hàng ngàn năm của Trung Hoa, cho dù ở dị thế nó cũng có thể nở rộ ra một vầng quang huy lộng lẫy như vậy.
(*) Gốc được trích từ đoạn đầu của Binh pháp Tôn Tử như sau:
"Binh giả, quốc chi đại sự, tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, bất khả bất sát dã.
Cố kinh chi dĩ ngũ sự, hiệu chi dĩ kế, nhi sách kì tình.. v. v.. "