Bạo Quân Diễn Tinh Hoàng Hậu
"Khi Quý nhân tiến cung chúng ta đã không giúp được gì cho người. Bây giờ nhận được tin tức của nàng, chúng ta lại cứu vãn cũng không muộn." Thẩm Khang Chính đang mưu đồ nói, "Ngươi là mẫu thân của nàng. Chờ mấy ngày nữa, ngươi hãy vào cung gặp Lăng Nhi, nhớ mang theo chút bạc đi vào. Nàng đã là Quý nhân trong cung, chúng ta không thể lại dùng ánh mắt như xưa nhìn nàng, từ sủng ái của bệ hạ dành cho nàng, ta nghĩ nàng sẽ không dừng bước tại quý nhân. Nếu như nàng có thể tiến thêm một bước nữa thì chính là phi tần, đến lúc đó ngươi cũng phải nhiều quan tâm Lăng Nhi hơn."
"Được ta đã biết, nàng có thể làm quý nhân là tốt nhất rồi. Lão gia ngươi là thượng thư,dù sao nàng cũng là nữ nhi của ngươi, đương nhiên cũng không thể kém hơn ngươi. Trong phủ ra một vị quý nhân là nàng, thì Hi Nhi sẽ càng có nhiều người ứng cử hơn trong việc lựa chọn hôn sự của mình. Dù gì đi nữa Hi Nhi cũng là muội muội của nàng, nếu hôn sự của nàng không tốt, thì chúng ta nên đối xử với nàng như thế nào ở bên ngoài?"
Tưởng thị không thích Thẩm Lăng, nàng có thể từ trong lời nói của Thẩm Khang Chính biết được hắn đã hạ quyết tâm muốn cho nàng và Thẩm Lăng hàn gắn lại tình cảm, nếu không thể thay đổi được gì vậy nàng phải nghĩ xem Thẩm Hi có thể chiếm được chỗ tốt gì từ việc Thẩm Lăng vào cung. Ngay cả khi bây giờ nàng là quý nhân thì như thế nào, nói không chừng đến một ngày nào đó nàng sẽ bị thất sủng, Tưởng thị chỉ cần thừa dịp thời điểm Thẩm Lăng còn chưa thất sủng cho Hi Nhi nàng một mối hôn sự tốt đẹp, không biết chừng đến cuối cùng Thẩm Lăng lại không có cuộc sống trôi qua tốt đẹp như Hi Nhi.
Lúc này, Tưởng thị muốn gả Thẩm Hi vào cửa Hầu gia làm Vương phi cũng không phải là không thể. Cuối cùng thì Thẩm Lăng cũng đã làm được một chuyện khiến nàng vừa lòng.
Tưởng thị rất đồng tình với những lời của Thẩm Khang Chính khi nói ở đây, cứ nhìn vào vẻ mặt ôn hoà đầy tình thương của Tưởng thị sẽ biết, nhưng khi Thẩm Khang Chính vừa rời đi, nàng lập tức thay đổi sắc mặt.
"Lão gia thật hồ đồ, hoa dù có đẹp đi nữa thì cũng sẽ tàn, càng huống chi bệ hạ hiện tại hung tàn ai không biết, chắc lần đầu bệ hạ nhìn thấy dáng vẻ đần độn của nàng nên cảm thấy mới lạ, rất nhanh thôi, bệ hạ rồi cũng sẽ ghét bỏ nàng, nàng thật sự nghĩ bây giờ mình trở thành quý nhân thì sau này còn có thể được phong tần? Nàng tưởng trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao."
Ma ma hầu hạ bên cạnh nói, "Mặc kệ đại tiểu thư có thể được sủng ái hay không, phu nhân nếu người vì Nhị tiểu thư lên kế hoạch thì phải nắm chặt khoảng thời gian này."
"Những gì ngươi nói cũng chính là những gì ta đang nghĩ." Tưởng thị lấy khăn tay vuốt ve miệng mình, "Tin tức về việc Dương Tả tướng tới phủ chúng ta không cần giữ kín, ta tin rằng rất nhanh người trong kinh thành đều sẽ biết, đến lúc đó sẽ có không ít thiệp được đưa vào phủ, ta sẽ mang Hi Nhi ra cửa dự tiệc cho các nàng thấy Thẩm Hi ưu tú ra sao."
Ma ma, "Phu nhân còn cần chuẩn bị bạc không?"
Tưởng thị cười khẽ một tiếng, "Đương nhiên phải chuẩn bị, dù sao lão gia cũng đã phân phó, đúng rồi, ngươi nên thu thập thêm ít bạc vụn chút. Chờ sau khi vào cung, đưa nàng cầm để mua chuộc nô tài, mặc dù ta cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng đối với nàng, nhưng điều này sẽ không làm người ngoài cảm thấy chúng ta không hòa thuận."
Tưởng thị không muốn để mình trở thành kẻ dốc láo trong miệng người khác. Nói nàng không có đem Thẩm quý nhân coi trọng quá nhiều. Trong cung phi tần bị hoàng đế giết qua còn ít sao,ngay cả Hoàng Hậu mà hắn còn giết được thì thật sự cho là trở thành quý nhân rồi mọi chuyện sẽ không phải lo lắng gì nữa sao? Sự sủng ái của Hoàng đế cũng đâu có phải lấy lòng là có thể dễ dàng chiếm được.
....................
Thẩm Lăng thị tẩm trong Thái Cực Điện mỗi ngày, thực tế để hiểu chính xác từ thị tẩm này là -- bồi ~ ngủ thì đúng hơn, từ sau khi bị Tạ Nguyên Tuần dọa cho đến giờ, mỗi khi Thẩm Lăng tỉnh dậy nàng sẽ không lập tức mở mắt ra, mà nhắm mắt lại để cảm nhận xem tên đại ma vương Tạ Nguyên Tuần có nổi điên hay không, nếu như hắn không làm gì xằng bậy, nàng mới có thể yên tâm rời giường, thành thật mà nói nàng sắp sửa trở thành một cái Radar để xác định dò tìm xem hôm nay Tạ Nguyên Tuần có nổi điên hay không.
( Radar: dò tìm định vị bằng sóng vô tuyến)
Hôm nay Tạ Nguyên Tuần đi thượng triều nên không có ở đây. Tạ Nguyên Tuần là một hoàng đế không thích thượng triều, hắn nhiều lắm một tháng thượng triều hai lần, hai lần này còn phải xem hắn có muốn đi hay không, nếu như hắn không muốn đi, đừng nói là hai lần, một lần cũng đừng mong có, Tạ Nguyên Tuần đã từng có kỷ lục nửa năm không thượng triều.
Thẩm Lăng một lần nữa cảm thán: Đúng là bạo quân, quả nhiên không sợ gì cả.
Chậm rãi đi bộ từ Thái Cực Điện rời đi, dưới ánh mặt trời ấm áp nàng bước đi nhẹ nhàng trở về Trường Nhạc Cung, hôm nay thời tiết tốt nên nàng cho người đặt một chiếc ghế dài ở bên ngoài, sau đó nằm trên đó và bắt đầu nghe cung nữ kể chuyện.
Mặc dù chỉ có một cung nữ kể chuyện cho nàng nghe nhưng một mình nàng cũng có thể sắm vai cả một đoàn kịch, nếu không thì cũng là một nghệ thuật gia kỹ năng giao tiếp siêu tốt. Nếu không phải trước mặt còn thiếu một cái TV màn hình lớn, Thẩm Lăng thật sự cảm thấy nàng đang xem một bộ phim dài tập.
Cung nữ chỉ mới nói tới phần đầu, Thẩm Lăng đã giơ tay cho dừng lại, "Đổi một bản khác đi, bản này ta đã nghe qua rồi."
"Vâng."
Cung nữ thay đổi một thoại bản khác, vẫn là bản Thẩm Lăng đã nghe qua, Thẩm Lăng nhíu mày, cung nữ lập tức sợ hãi quỳ trên mặt đất, "Nương nương tha tội."
(Thoại bản là một cách gọi khác của tiểu thuyết. Nó xuất hiện vào đời Tống và được coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại. Thoại bản chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, nó cũng thường được dùng làm cốt truyện cho các tác phẩm sau này.)
Thẩm quý nhân là một chủ tử rất tốt để hầu hạ, theo lý mà nói bọn nô tỳ trong cung không nên sợ nàng như vậy, nhưng thực tế ngược lại bọn họ còn rất sợ, đơn giản vì sau lưng Thẩm quý nhân có bệ hạ, bọn họ sợ làm Thẩm quý nhân không vui, bệ hạ sẽ cho thị vệ lôi bọn họ xuống giết chết.
Thẩm Lăng, nói "Đứng lên đi." Các nàng đã quen với những việc quỳ lạy này, nàng có thể làm gì khi nàng không quen với nó? Chẳng lẽ muốn nàng đứng ra nói chuyện này là không đúng, mọi người chúng ta đều bình đẳng, không nên hở tí lại quỳ tới quỳ lui như thế? Nàng nghĩ chắc ngại mình sống quá lâu nên mới có thể đi làm loại chuyện ngu ngốc này, nàng vẫn có thể rõ ràng mình nên làm gì và không nên làm những gì ở đâu.
Thẩm Lăng, "Không có thoại bản nào mới sao? Những thoại bản đó ta đều đã nghe qua."
Cung nữ lúng túng, " Bẩm nương nương, không có ạ." Nàng cũng không nghĩ là Thẩm quý nhân sẽ thích nghe kể chuyện đến vậy.
Thẩm Lăng nhìn về phía đại cung nữ ổn trọng bên người, "Lưu Châu, ngươi có biết nơi nào trong cung có những thoại bản không?"
Nàng biết trong hoàng cung có một tàng thư tập hợp rất nhiều sách ở Thiên lộc các, trong đó sách sử chiếm phần nhiều, nhưng nàng chỉ muốn tìm vài thoại bản xem chứ không phải nàng thích đọc sách.
Lưu Châu, "Những thoại bản trong cung vốn là do nhạc cung viết, nếu như nương nương muốn nhìn thoại bản mới, có thể phái người đi nhạc cung một chuyến." Nàng bổ sung thêm nói, " Ở Nhạc cung còn có con hát biết nhảy múa hát tuồng thành thạo tất cả mọi thứ."
"Nhạc cung?" Thẩm Lăng hỏi, "Có thể cho bọn họ đến Trường Nhạc Cung sao? Ta muốn nhìn bọn họ diễn thoại bản."
Lưu Châu, "Có thể đến trước mặt nương nương, đó là phúc khí của mọi người trong nhạc cung, nô tỳ sẽ cho người gọi người từ nhạc cung qua, nương nương đợi một chút."
Thẩm Lăng không đợi lâu thì người từ nhạc cung đến, cả nam lẫn nữ đều rất đẹp, con hát chính đưa cho nàng vài quyển thoại bản sau đó bắt đầu lên đài biểu diễn.
Những con hát diễn kịch, diễn thật sự rất chân thật. Nội dung đại khái là kể về một anh nông dân có xuất thân nghèo khó. Mặc dù nhà nghèo nhưng anh ấy đủ thông minh để biết rằng chỉ có con đường thi cử mới có thể trở nên xuất sắc. Anh muốn được đi học đọc sách nhưng trong nhà lại không có đủ bạc, vì vậy mỗi ngày anh đều đến bên ngoài học viện nghe lén. Một tú tài trong học viện thấy anh hiếu học như vậy sau lại phát hiện anh có tư chất thông minh nên đã thu anh làm đồ đệ, không chỉ cho bạc anh đến học viện nghe thư, tú tài còn đem nữ nhi của mình xinh đẹp như hoa gả cho anh.
Thẩm Lăng khịt mũi một cái, thầm nghĩ trong lòng khoản đầu tư của tú tài khá lớn, không biết sau này có hoàn lại vốn hay không.
Khi xuất giá nữ nhi của tú tài đã mang rất nhiều của hồi môn theo, điều này đã làm giảm bớt áp lực trong nhà, tình cảm phu thê hai người hòa thuận. Vài năm sau nàng sinh được một cậu con trai cho nam nhân, nàng vừa chăm sóc cha mẹ vừa nuôi dạy con trai, còn phải trở lại làm việc đồng áng nên da dẻ của nàng vàng vọt tái xanh tay chân thì sần sùi,nhưng nàng lại nổi tiếng là người vợ ngoan hiền chịu thương chịu khó. Sau đó nam nhân cũng đã trở thành Trạng Nguyên dưới sự bồi dưỡng của tú tài và học viện, nhưng khi anh đi dạo phố trên đường thì bị công chúa nhìn thấy và coi trọng.
Thẩm Lăng:......
Đúng là cẩu huyết quá đi mà.
Công chúa coi trọng ngoại hình và tài văn chương của anh, một lòng muốn gả cho anh, dù anh nói anh đã có vợ và con đang đợi mình ở nhà. Nhưng công chúa vẫn muốn gả cho anh, anh không thể làm gì khác hơn, nên đã phái người về quê nhà đưa vợ con lên kinh thành càng sớm càng tốt. Chỉ có làm vậy, thì công chúa thấy mới không ép buộc anh nữa, nhưng khi vợ con đang trên đường đi thì gặp phải núi lở và chôn thân trong trận lở đất ấy.
Trong khoảng thời gian anh đau khổ nhất thì công chúa là người đã bên cạnh quan tâm chăm sóc anh, khiến cho anh vô cùng cảm động nên anh liền cưới công chúa, còn dẫn nàng đến mộ người vợ đã chết của mình. Anh nói bây giờ anh sống rất tốt và rất mãn nguyện với cuộc sống hiện giờ, nên mong người vợ đã chết của mình không cần phải lo lắng cho anh,cuối cùng anh trở thành trọng thần trong triều và cùng công chúa hạnh phúc cả một đời.
Thẩm Lăng:.......
Đây là câu chuyện ngu xuẩn gì vậy? Thăng quan phát tài chết vợ ư? Còn có tú tài đã đầu tư vào hắn vừa mất công đã vậy mất luôn cả chì lẫn chài, thảm, quá thảm, tú tài và nữ nhi của hắn chính là bài học cho những kẻ thích lấp liếm người khác!
(Lấp liếm: nói át đi, hòng che lấp điều sai trái, tội lỗi của mình để tránh trách nhiệm)
Khi các con hát nhìn thấy sự không hài lòng trên khuôn mặt của Thẩm Lăng, tất cả đều run rẩy lo sợ và tự hỏi không biết vì sao, thật ra Thẩm Lăng không có làm khó dễ gì bọn họ mà nàng chỉ muốn nhờ bọn họ sửa đổi nội dung câu chuyện một chút, các con hát lắng nghe ý kiến của nàng và lập tức thay đổi kịch bản, chiếu theo yêu cầu của Thẩm Lăng viết lại, sau bọn họ lên đài, diễn lại một lần nữa.
Sau khi thay đổi, nửa đầu của kịch bản gần như giống nhau, tú tài vẫn đem nữ nhi của hắn gả cho nam nhân, sau đó bắt đầu xảy ra sự thay đổi:
Sau khi nữ nhi của tú tài gả đi, của hồi môn ngoài bạc ra còn mang theo nha hoàn và một đám ma ma thân thể cường tráng, vừa gả qua nàng đã mạnh tay quản lí tất cả mọi việc trong nhà, thuê người làm việc đồng áng, những ngày trôi qua tiếp theo nàng chỉ ở nhà đọc sách và chơi đàn. Mỗi khi tướng công thi đậu khoa cử, nàng sẽ tiêu bạc cho anh nạp thiếp, đến khi anh trở thành Trạng Nguyên thì trong nhà đã có 18 thê thiếp rồi. Không những vậy anh còn bị dưỡng cho trở nên mập mạp hơn. Lần này công chúa xuất hiện nhưng nàng không thích anh, cuối truyện anh trở về quê nhà làm tri huyện và tú tài cũng rất được mọi người kính trọng.
" Hahahahaha." Thẩm Lăng vỗ bàn cười nói, "Quả nhiên vẫn là xem thế thích hơn, sau này cứ dựa theo vậy mà làm." Nàng xem thoại bản không thích thể loại nữ nhân hi sinh đến quên cả bản thân, vì nàng chính là một tiểu thiên sứ, đừng có mà dạy hư nàng.
Khi Tạ Nguyên Tuần đến Thẩm Lăng vẫn đang thích thú theo dõi các con hát biểu diễn, hắn nhìn lên trên đài.
Trên đài có hai con hát một nam và một nữ đang diễn một đôi phu thê, nam nhân vì bệnh quá nặng mà ho ra máu, nữ nhân một bên đang triệu tập hạ nhân trong nhà thống kê tài sản, còn một bên thì mỗi ngày đúng giờ lại chạy đến bên giường nam nhân nói ' "ta vẫn luôn mong sao cho ngươi sớm chết, rốt cuộc thì bây giờ ngươi cũng chết, thật là quá tốt '' chờ ngươi chết đi, ta sẽ dùng số bạc ngươi kiếm được để ăn ngon mặc đẹp, xử lí di nương ngươi yêu quý, đánh nhi tử của ngươi, ta còn muốn mỗi ngày đều ngủ với một nam nhân ', nam nhân phẫn nộ mà tức giận đến mức chết không nhắm mắt.
Thẩm Lăng liền ồ lên cười đến nghiêng ngả tại chỗ.
Tạ Nguyên Tuần, "......"
"Nàng đang cười cái gì vậy?" Hắn hỏi.
Mọi người đồng loạt quỳ xuống, Thẩm Lăng đứng dậy khom người hành lễ, nói "Bệ hạ."
Tạ Nguyên Tuần đi tới bên người nàng, Thẩm Lăng cúi đầu nhìn y phục màu đen của hắn đang cách nàng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trước mặt nàng. Bầu không khí xung quanh im lặng đến đáng sợ, tim nàng đập như trống bỏi, nàng chỉ xem con hát diễn kịch thôi, chắc là không có kích động khiến cho hắn giết người □□ đâu nhỉ.
Tạ Nguyên Tuần vươn tay ra và vuốt ve cằm Thẩm Lăng bằng ngón trỏ của mình, Thẩm Lăng cảm nhận sâu sắc khi hắn chạm vào cằm nàng lực độ tương tự như lúc hắn sờ đầu nàng, đều cho nàng một loại cảm giác hắn đang vuốt ve một chú chó nhỏ.
Hắn nâng ngón tay hướng lên trên một chút để có thể nhìn rõ mặt nàng và nói " Nàng cười gì mà đỏ cả mặt vậy."
Thẩm Lăng dịu dàng đáp, "Ta đang cười vì vai của nữ con hát diễn quá tệ, nàng quả thực là không biết giữ phụ đạo sao có thể tàn nhẫn với tướng công của mình như vậy."
- - ây da, ta vừa mở miệng mà sao lại ngọt thế này? Cứ như được bôi mật lên vậy.