Bạo Quân Diễn Tinh Hoàng Hậu

Chương 4-1: Nếu có thể thật muốn đánh chết hắn (1)




Thẩm Lăng tỉnh dậy và nằm trên giường không nhúc nhích, trong đầu nàng không nghĩ về bất cứ điều gì, đây là thói quen của nàng nhưng hôm nay thì khác vì nàng cảm thấy da đầu của mình đang đau nhói, Thẩm Lăng mặt không cảm xúc nhìn qua bên cạnh, sau đó nàng đã nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần.

Tạ Nguyên Tuần nằm bên cạnh nàng, trong tay còn đang nắm một lọn tóc của nàng. Khi thấy nàng tỉnh dậy thì động tác nắm tóc quen thuộc của hắn mới thả ra "Nàng tỉnh rồi."

Thẩm Lăng, "..."

Động tác của hắn giống như là rất quen thuộc! Hắn đã kéo bao nhiêu lần rồi!

Vẻ mặt của nàng đau khổ, tại sao tên chết tiệt này lại không đi thượng triều? Hắn có biết hắn làm nàng đau mắt như thế nào khi vừa tỉnh dậy không? Còn nữa, đừng nói từ khi hắn tỉnh dậy tới giờ vẫn luôn nắm lấy tóc nàng nha, hiện tại nàng gần như cảm thấy da đầu của mình thiếu mất một khối.

Tạ Nguyên Tuần, "Nàng đã ngủ rất lâu, ta gọi mãi mà nàng không tỉnh dậy."

Thẩm Lăng lo lắng hỏi, "Bệ hạ, người gọi ta như thế nào?" Không phải là như nàng nghĩ chứ.

Tạ Nguyên Tuần lại nắm lấy tóc nàng và nói, "Chính là như vậy."

"..."

Nàng nghẹn ngào không thốt nên lời, nắm tóc cũng tính là gọi người rời giường?

- - Chết tiệt!

Cảm thấy còn chưa đủ kích thích, Tạ Nguyên Tuần thả tóc nàng ra, dùng ngón tay chỉ về phía cuối giường của Thẩm Lăng, "Nàng xem, nàng ấy cũng muốn gọi nàng dậy cho nên vẫn luôn chạm vào chân nàng."

Thẩm Lăng cũng thực sự cảm thấy chân mình đang lạnh ngắt.

Khi nàng nhìn xuống, hai bàn tay của da người mỹ nhân đang ở trên chân nàng. Khi gió thổi qua, hai bàn tay bằng da bắt đầu đung đưa, như thể đang vuốt ve chân nàng.

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lăng là nghi ngờ, không phải thứ này được đặt ở mép giường sao? Sau da người mỹ nhân lại có thể ở trên giường. Má ơi, điều đáng sợ nhất là nó đang chạm vào chân nàng!

"Ah ah ah ah ah ah ah ah ah ah!"

Thẩm Lăng thét chói tai từ trên giường nhảy xuống, thân thể giống như con mèo mà lướt qua Tạ Nguyên Tuần nhảy xuống mặt đất, còn chưa kịp mang giày đã chân trần chạy nhanh như bay ra ngoài Thái Cực Điện.

Tạ Nguyên Tuần, "Ha ha ha ha ha."

Hắn nhìn bóng lưng của Thẩm Lăng đang thét chói tai chạy trốn, ngay lập tức hắn gục người xuống vì cười. Phùng công công bước vào hỏi hắn có cần mời Thẩm Lăng trở về không, Tạ Nguyên Tuần cười đến thở hổn hển, hắn vẫy vẫy tay, "Ha ha không cần, nàng sẽ tự mình trở về thôi, ha ha ha ha."

Phùng công công quay trở ra điện, vừa rồi hắn nhìn thấy Thẩm quý nhân đang chân trần chạy ra Thái Cực Điện. Hắn nghĩ rằng đã có chuyện gì đó xảy ra, khi đó mặt hắn trầm xuống nghĩ định đi bắt nàng. Sau đó hắn nghe được tiếng cười của Tạ Nguyên Tuần lại nhớ đến chuyện buổi sáng Tạ Nguyên Tuần đột nhiên yêu cầu hắn đem da người mỹ nhân để bên chân của Thẩm quý nhân. Hắn nghĩ chắc đây là lý do mà Thẩm quý nhân chạy trốn, Phùng công công không khỏi bật cười. Thẩm quý nhân chắc đã bị dọa sợ rồi, chỉ là lá gan còn quá nhỏ.

Mặc dù không biết tại sao bệ hạ lại vừa lòng với Thẩm quý nhân như vậy, nhưng chỉ cần có thể làm bệ hạ vui thì mọi chuyện đều tốt đẹp.

Ánh mắt Phùng công công hiện lên cảnh vừa rồi hắn chứng kiến bệ hạ đang lớn tiếng cười, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bệ hạ trừ bỏ giết người ra thì còn có thể cười tới vui vẻ như vậy.

Thẩm Lăng chạy ra khỏi Thái Cực Điện, nàng đã sớm lấy lại bình tĩnh, muốn nhân cơ hội này giả vờ sợ hãi và chạy về Trường Nhạc Cung, nhưng nàng lo lắng kẻ ngu ngốc Tạ Nguyên Tuần sẽ làm ra điều gì đó khiến nàng nổi điên hơn. Hơn nữa hành động vừa rồi của nàng chính là bỏ hoàng đế lại mà chạy. Nếu như Tạ Nguyên Tuần lấy lý do nàng không tôn trọng hoàng đế mà đem nàng giết chết thì làm sao bây giờ, chuyện này Tạ Nguyên Tuần hắn nhất định có thể làm được!

Có hai lựa chọn cho nàng giữa không biết xấu hổ cầu xin lòng thương xót hoặc vì tôn nghiêm của mình mà chết không hổ thẹn. Đương nhiên Thẩm Lăng sẽ thành thật với lòng lựa chọn -- không biết xấu hổ mà chân thành cầu xin lòng thương xót.

Nàng quay người đi trở về Thái Cực Điện với vẻ mặt bi thương và bóng lưng ảm đạm.

Thẩm Lăng thở phào nhẹ nhõm khi đi ngang qua bọn hạ nhân đều đang cúi đầu.

- - May mà bọn họ không nhìn thấy nếu không nàng sẽ xấu hổ chết mất!

Về phần Phùng công công đang nhìn về phía nàng cười với vẻ mặt hiền từ, Thẩm Lăng tỏ vẻ hôm nay ánh mặt trời có chút gắt làm nàng không thể nhìn thấy được gì cả.

Thẩm Lăng bước vào điện và thấy Tạ Nguyên Tuần đã rời khỏi giường, nàng tìm hắn nửa vòng thì thấy hắn đang ở trong căn phòng bên trái, thấy trên tay hắn đang cầm một cuốn sổ con, Thẩm Lăng còn cho rằng hắn rất chăm chỉ. Kết quả là, Tạ Nguyên Tuần ném tất cả sổ con xuống mặt đất trong giây tiếp theo.

- - Đôi mắt của nàng bị mù hay sao, mà có thể sinh ra ảo giác hắn rất chăm chỉ.

Thẩm Lăng nhặt tất cả sổ con trên mặt đất, "Bệ hạ đang xử lý chính sự sao?" Sổ con trên mặt đất quá nhiều trong một lúc là không thể nhặt hết được. Vì vậy Thẩm Lăng chỉ làm bộ nhặt mấy quyển lên.

Tạ Nguyên Tuần gật đầu, "Ừm."

Thẩm Lăng, "..."

- - Thật không biết xấu hổ, khi nhặt những sổ con nàng vô tình liếc nhìn, những sổ con này ngoại trừ chữ viết của quan viên thì không nhìn thấy chữ của hắn phê.

- - ha hả, ta nghĩ hắn chỉ muốn ném sổ con chơi thôi mới đúng.

Tạ Nguyên Tuần nhìn biểu cảm trên mặt nàng và hỏi, "Nàng không phải đi rồi sao, tại sao lại quay về rồi?"

Thẩm Lăng nghe vậy, đưa tay vỗ ngực, nghĩ mà sợ nói, "Bệ hạ, người không nhắc tới còn tốt, người nhắc tới làm ta lại thấy sợ hãi."

Tạ Nguyên Tuần không khỏi tò mò hỏi, "Nàng sợ cái gì?"

Thẩm Lăng nhìn hắn với vẻ mặt vô cùng dịu dàng, hai mắt ẹ thẹn và trìu mến, nói:

"Tối hôm qua, ta nằm mơ thấy mỹ nhân muốn đoạt bệ hạ với ta, cho nên sáng hôm nay ta nhìn thấy da.. người mỹ nhân ta sợ nàng sẽ cướp đi bệ hạ. Rõ ràng bệ hạ là của ta, vì ta một lòng quá lo lắng nên muốn chạy về Trường Nhạc Cung để mà khóc." Nàng cũng theo đó mà làm ra dáng vẻ động lòng người của Tây Thi.

Tạ Nguyên Tuần nói, "Trẫm là của nàng? Nàng nghĩ cũng thật đẹp quá nhỉ."

Trên mặt Thẩm Lăng lộ vẻ thương tâm nhưng tự đáy lòng lại âm thầm đảo mắt.

- - đồ thần kinh.

- - nếu không phải sợ ngươi truy cứu chuyện ta bỏ ngươi lại mà chạy, thì ta đâu cần phải nói những lời ghê tởm như vậy.